thật vất vả để Lý Học Thông ổn định cảm xúc lại, Hứa Lương Cầm cùng anh ta đi lấy xe rồi nhìn anh ta đi khỏi, lúc này mới mệt mỏi quay về phòng trọ, vừa mới lấy chìa khóa ra thì cửa bên cạnh mở ra, Hứa Lương Cầm liếc mắt.
"Ôi chị em tốt, gặp em thật khó nha, mới vừa rồi có người gõ cửa nhà em đấy. Chị nói em yêu này, tất cả mọi người đều cùng ăn chung cơm, em cũng nên cho chị nhập hội đi chứ, điều kiện của chị hơn hẳn hai tên ăn hại kia nhiều đó!" cô gái trước mắt hút thuốc phun một làn khói mờ ảo trước mặt Hứa Lương Cầm rồi kéo lấy cánh tay cô.
không sai, bên cạnh nhà bọn họ là một cô gái hành nghề "đi khách", đây không phải lần đầu tiên Hứa Lương Cầm bị cô nàng quấn lấy, cô cũng không biết mình giống những người môi giới dẫn khách hay sao mà cô gái này lại nhận định Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long là người được cô dẫn dắt. (nghĩ chị Hứa Lương Cầm là tú bà đó)
"Em gái đừng lo lắng, chị là người kín miệng, không bao giờ tiết lộ nửa lời đâu, chị thấy em gái nhỏ có bản lĩnh đó, chẳng những kéo được món hàng vừa lớn vừa to, nếu em gái cho chị nhập hội chúng ta chia -, được chứ?"
"Tôi chả hiểu chị đang nói cái gì, tôi ở trọ với bạn tôi đơn thuần thôi, cái gì mà lôi kéo mồi chài người cơ, chị đừng nói linh tinh!" Hứa Lương Cầm không để ý cô gái đó, rút tay ra cúi đầu mở cửa.
"Ôi, có chị và em với nhau thôi mà, em nhìn mặt mũi dáng người đẹp như thiên tiên của chị đi, nói chị là cô gái mới lớn thì không ai nghi ngờ luôn, giá tiền có thể tăng lên gấp bội, chúng ta cứ sòng phẳng với nhau là được mà, vậy - nhé, được chưa?" cô gái không tha.
Hứa Lương Cầm mở cửa, vẻ mặt nghiêm túc quay đầu: "Tôi đã nói rồi, bạn cùng phòng với tôi đều là những người đứng đắn, bản thân cô mới có vấn đề." nói xong cũng vào nhà đóng cửa luôn.
"Phi, người đứng đắn mà suốt ngày mang đủ loại trai về nhà sao? Còn giả vờ đứng đắn đơn thuần nữa, để xem ai sẽ thiệt thòi thì biết!" cô gái nhổ ngụm nước bọt, thấp giọng nói thầm rồi trở về phòng của mình.
Hứa Lương Cầm ngã người xuống giường, không có sức mà gõ chữ hay nghiên cứu bao cao su nữa, trở mình một cái là ngủ mất rồi.
Ba ngày liên tiếp Tống Dật Hàng đều hẹn Hứa Lương Cầm đi thăm thú xung quanh, mặc dù Hứa Lương Cầm rất không muốn đi nhưng cũng không dám từ chối, bởi vì Tống Dật Hàng quá hào phóng, bữa sáng bữa trưa bữa tối đều ăn ở các nhà hàng sang trọng, cả đời cô chắc cũng không bao giờ dám bén mảng tới đây.
"Ngày mai đến khu vui chơi nào đi, chỗ này hình như không có." Vào trong xe, Tống Dật Hàng thương lượng cùng Hứa Lương Cầm.
"Ngày mai cũng đi sao, anh không thấy mệt à, không muốn nghỉ một ngày sao." Tống Dật Hàng đang mời mình ăn cơm, nhưng không phải cô chỉ cần mỗi ăn cơm thôi, tiền viết tiểu thuyết chưa thu lại được, phải nghĩ biện pháp kiếm tiền khác, nói mới nhớ, lâu rồi không hồi âm lại cho Uông Tân Dương.
Tống Dật Hàng hơi rũ mắt xuống: "Sau mấy ngày nữa, lúc đấy sẽ rất bận, tôi cũng không có thời gian nhàn nhã để đi chơi, bây giờ mới nghĩ tới cô còn có công việc chưa hoàn thành, làm phiền cô quá."
Hứa Lương Cầm có chút ân hận vì vừa rồi mình mới từ chối: "anh trăm ngàn lần đừng nghĩ như thế, tôi chỉ đang băn khoăn thôi, anh tốn tiền mời tôi đi ăn uống đi chơi, tôi rất cảm kích, vậy ngày mai chúng ta đi vườn thú chơi đi, chỗ đó mới xây, tôi cũng chưa đi chỗ đó."
"Được, một lời đã định." Tống Dật Hàng cười với Hứa Lương Cầm.
đã nhiều ngày như vậy, Hứa Lương Cầm vẫn như cũ không có biểu hiện gì là có hứng thú với mình cả, chỉ đơn giản đi ăn cơm rồi đi dạo phố, chẳng lẽ mình còn chưa đủ tỏ vẻ giàu có sao? Xem ra cuộc chiến này còn phải mất thời gian dài đây, Tống Dật Hàng nhìn bóng lưng Hứa Lương Cầm khẽ mỉm cười.
Ngày hôm sau hai người đi chơi rất vui vẻ, sau khi Hứa Lương Cầm ăn tối cùng Tống Dật Hàng xong cảm thấy mình đã được giải thoát, vui vẻ quay về phòng trọ thì gọi cho Uông Tân Dương
"Tân Dương, thời gian dài không gọi cho anh, thật xin lỗi, hôm nào anh rảnh em mang mấy mẫu cho anh xem nhé."
"Xin lỗi, không phải Tân Dương, nếu không thì cô chờ một chút nhé." một giọng nữ dịu dàng trả lời nhất thời làm Hứa Lương Cầm cứng người.
"Ồ, không có gì đâu, tôi là bạn học cũ của Tân Dương, cũng là hội viên bên Hội Hạnh Phúc, xin lỗi cô là?" Lòng Hứa Lương Cầm có chút đau nhưng vẫn cố kìm xuống.
"Tôi là bạn gái anh ấy, cô là Hứa Lương Cầm sao? Tân Dương suốt ngày nhắc đến cô đấy, nói cô vì Hội Hạnh Phúc đã ra sức rất nhiều, còn có lòng hơn hội trưởng là anh ấy."
Quả nhiên là âm thanh càng ngọt ngào thì tin tức mang đến càng giết người, nước mắt Hứa Lương Cầm bắt đầu tràn ra, để lấn át tiếng khóc lớn đành cười to: "Vậy ư, tại tôi có nhiều thời gian hơn người khác thôi, bây giờ tôi có việc, cô nói lại với Tân Dương, ngày mai tôi gọi lại cho anh ấy sau nhé."
Hứa Lương Cầm nói xong cũng vội vàng cúp điện thoại, ngồi trước máy tính đến ngẩn người, nhiều năm yêu đơn phương vậy là xong sao? Mình còn chưa thổ lộ tới một lần, nghĩ lại đúng là hối hận, chi bằng lớn mật nói rõ những tình cảm trong lòng ra, so với hiện tại thì việc từ chối vẫn hơn nhiều!
Càng nghĩ càng bi thương, rốt cuộc vẫn là ôm gối khóc một trận, khóc xong cảm thấy đói bụng nhưng không muốn xuống lầu mua, cứ để bụng đói đi ngủ.
Cho đến sáng sớm nhận được điện thoại của Tống Dật Hàng, tâm tình Hứa Lương Cầm không tốt nói: "không phải anh nói hôm nay trả phòng sao, không phải vội đi công tác nữa sao, sao còn muốn tìm tôi đi chơi?"
không nghĩ Hứa Lương Cầm sẽ có thái độ không tốt như vậy, Tống Dật Hàng ngạc nhiên một chút: "Tâm trạng cô không tốt à, tôi quấy rầy cô à?"
"không có chuyện gì, chẳng qua hôm qua không ngủ được nên tâm trạng không tốt lắm." Hứa Lương Cầm cảm thấy mình không nên giận cá chém thớt lên người khác cho nên giọng cũng dịu xuống ít nhiều.
"Tôi đúng là đang trên đường về nhà nhưng công việc gặp trục trặc nên phải chờ một chút, cho nên......"
"Nếu hôm nay anh vẫn muốn ra ngoài, vậy thì đi vào thành phố chơi đi, đi xem phim gì gì đi." Hứa Lương Cầm không đợi Tống Dật Hàng nói xong đã ngắt lời anh ta, chính cô cũng không muốn ở nhà để rồi tự ngược đãi mình, không bằng ra ngoài cho tinh thần thoải mái, nhưng phải có người đi cùng.
"Cái này được đấy, buổi trưa tôi đến đón cô, ăn cơm một chút rồi tìm một bộ phim để xem nhé."
"không cần, chúng ta gặp mặt ở cửa hàng rượu Hilton đi, cách chỗ rạp chiếu phim cũng khá gần, không cần anh phải đi tới đi lui."
"Được, vậy giờ nhé." Tống Dật Hàng cũng không khăng khăng nữa, trực tiếp nói giờ giấc.
Nhưng là anh tới trễ, nguyên ngân là đường bị tắc, cuối cùng Tống Dật Hàng không thể làm gì hơn là phải để lại lão Vương, một mình đi bộ đến cửa hàng rượu Hilton.
"Xin lỗi, trên đường kẹt xe nên tôi tới trễ." Tống Dật Hàng nhìn Hứa Lương Cầm xin lỗi.
"không sao, đường này luôn bị thế, xe của anh đâu?" Hứa Lương Cầm cất điện thoại nhìn quanh, không thấy chiếc xe sang trọng của Tống Dật Hàng.
"Lão Vương vẫn đang ở trên đường, cô biết rõ là tắc đường sao lại muốn hẹn ở trước cửa hiệu rượu này?" Thử nghĩ xem nếu lúc trước nếu mình không hẹn ở khách sạn Hoa Minh, Hứa Lương Cầm cũng hẹn ở đây, đường này tương đối bé, Tống Dật Hàng thấy khó hiểu.
"Chỗ này có wifi miễn phí đó, lướt web siêu nhanh! Ví dụ như hôm nay anh đến muộn này, lúc tôi nhàm chán lướt web, vừa lúc anh tới thì điện thoại tôi hết pin luôn này, nếu không thì thật sự sẽ lạc anh đó." Hứa Lương Cầm trả lời như đương nhiên.
Tống Dật Hàng im lặng, trên người đang rất nóng nực, chỉ muốn tìm một chỗ để ngồi xuống: "Bây giờ đi đâu đây?"
"Tôi cứ nghĩ anh lái xe tới đây, phía trước có một quán cơm rất ngon, hôm nay tôi mời. đi, lại đây ngồi đợi!" Hứa Lương Cầm đi tới điểm chờ xe bus.
Đến trạm xe thấy rất nhiều người, Hứa Lương Cầm kéo Tống Dật Hàng đến một chỗ thấp giọng nói: "anh ở nước ngoài đã lâu nên không hiểu được tình hình trong nước, bây giờ chúng ta có một loại văn hóa chờ xe bus, nhưng vì nhiều người nên cũng không ai xếp hàng, một lát xe tới thì anh theo tôi leo lên nhé, nếu không thì lỡ tuyến xe bus đấy vì nhiều người lắm đó."
Tống Dật Hàng nhìn một đám người thấy có chút khó khăn, trong đám người đó có người già và phụ nữ, đàn ông đích thực như anh sao lại giành chỗ của họ chứ.
"anh đừng bao giờ đứng ở giữa, khi xe tới thì cửa bên cạnh xe sẽ mở ra, dựa vào khe hở mà chen vào, anh có nghe thấy không?" Hứa Lương Cầm đẩy Tống Dật Hàng.
"Đến lúc đó tôi sẽ đi theo cô." Tống Dật Hàng gật đầu.
Hai người đang nói thì xe tới, đám người lập tức tuôn ra, Hứa Lương Cầm nhanh chân chạy lên xe, vừa chạy đến liếc chỗ cửa xe, chờ xe dừng lại thuận tay lôi Tống Dật Hàng theo đám người chen vào trong xe.
Coi như thuận lợi, Hứa Lương Cầm bị người phía sau chen lấn nên đi lên phía trước, cảm giác rất đắc ý.
"cô gái, cháu kéo nhầm người rồi, bạn của cháu còn ở dưới kìa, anh ta gọi cháu không nghe thấy à?"
Hứa Lương Cầm lập tức quay đầu lại, quả nhiên là một ông cụ, cho nên vội vàng buông tay nhìn ra ngoài cửa xe, chỉ thấy Tống Dật Hàng chen vào một chiếc xe, đang khoa chân múa tay, ý chỉ là còn một chiếc nữa, anh sẽ đi lên xe đó.
Hứa Lương Cầm nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Bởi vì chiếc thứ hai rất ít người, cho nên xe thứ nhất chạy chậm lại cho xe thứ hai đi trước, Hứa Lương Cầm nhìn xe Tống Dật Hàng đã vượt qua mình, bèn chen về cửa sau, chuẩn bị trạm tới xuống cùng Tống Dật Hàng.
Đến điểm xuống, Hứa Lương Cầm vội vàng bước xuống đi nhanh tìm Tống Dật Hàng, tuy nhiên tìm không thấy.
"cô gái, bạn cháu vừa đi qua chỗ này rồi." Vẫn là ông cụ mà Hứa Lương Cầm kéo khi nãy.
Hứa Lương Cầm đứng ở nhà chờ xe bus nhìn vào chỗ mà mình chen cho Tống Dật Hàng thì không khỏi cảm thán: thật là, không ăn ý gì hết mà!
"Cụ à, vừa rồi sao cụ lại chen vào thế ạ?" Hứa Lương Cầm tức giận hỏi.
Ông cụ ha hả cười một tiếng: "Ánh mặt trời quá chói, tùy tiện ngồi, hồi nãy đứng một khoảng xa, quên không cám ơn cháu vì đã kéo ta lên xe."
Ngước mắt nhìn ông cụ rời đi, Hứa Lương Cầm dứt khoát đứng tại chỗ...... nếu như chờ Tống Dật Hàng nửa tiếng mà không thấy thì cô về nhà, dù sao điện thoại hết pin, cũng chẳng liên lạc với anh ta được.
Đợi phút, Tống Dật Hàng xuất hiện, cả người mồ hôi đầm đìa.
"anh thật tốt, biết quay lại tìm tôi." Hứa Lương Cầm cười nói.
"Tôi ở trên xe không thấy cô, cũng biết nhất định cô đã xuống xe rồi, muốn gọi cho cô thì đột nhiên nhớ điện thoại cô hết pin, tôi liền xuống xe quay lại chỗ cũ." Quần áo Tống Dật Hàng ướt đẫm, trong xe nóng bức làm cho người ta không thở nổi, anh chưa bao giờ trải qua những chuyện này.
"Vậy chúng ta vào ăn cơm nhé, anh cũng có thể nghỉ một chút."
"Tôi không mệt, chỉ là quá nóng, gọi taxi à." Tống Dật Hàng thực sự không chịu nổi cái nắng gay gắt của mặt trời này.
Hứa Lương Cầm nhìn Tống Dật Hàng với vẻ có lỗi: "không có xe đâu, chỉ còn điểm xe bus thôi, anh cố chịu nhé."
Tống Dật Hàng đành phải chịu đựng, chẳng qua là lần này đi xe anh đã có kinh nghiệm, chủ động cầm tay Hứa Lương Cầm thật chặt, cuối cùng lúc xe xuống cũng không phải chen chúc.
Nhanh lên xe, Hứa Lương Cầm đi trước mở đường, Tống Dật Hàng đi theo chen xuống cuối xe, xuống xe Tống Dật Hàng hít sâu một hơi, bởi vì kẹt xe ở ba điểm đến nửa giờ, hơn nữa nhiều người khiến anh hô hấp hơi khó khăn.
"Ven đường kia chính là cửa hàng trăm năm đấy." Hứa Lương Cầm bước nhanh về phía trước, cuối cùng Tống Dật Hàng đã có chút hi vọng, sải bước đuổi theo sánh vai cùng Hứa Lương Cầm.
Nếu không phải Hứa Lương Cầm dẫn đường, Tống Dật Hàng có thể trực tiếp bỏ qua cái nhà hàng trăm năm kia mà trực tiếp vào cổng, cửa hẹp chỉ có thể một người đi được nhưng phải nghiêng người mới được, bên trong thì không phải nói là một nơi lớn thế nào: chỗ thế mà bày được cái bàn, một đám người ngồi, không có điều hòa, chỉ có một cái quạt điện cũ kêu kè kè.
"Số chúng ta thật là may nha, mau tới đây!" một lần nữa Hứa Lương Cầm sử dụng thân hình nhỏ nhắn xuyên qua ngõ nhỏ, đặt mông ngồi xuống một bàn nhỏ, vừa quay ra gọi Tống Dật Hàng, ý bảo anh nhanh nhanh một chút.
Tống Dật Hàng nhận được mệnh lệnh nên ngồi xuống, không nói một lời mặc Hứa Lương Cầm sắp xếp.
"Ông chủ! Cho một phần ruột già xào, một phần súp dê, hai chén cơm to, hai chai coca, càng lạnh càng tốt, nhanh lên một chút nhé, thời gian có chút gấp gáp."
"Được được, em gái nhỏ đã thành tâm như vậy, cho em gái một bát súp nữa!" Ông chủ rất biết chiều lòng khách, làm cho mọi người cảm thấy rất vui vẻ.
Sau khi Tống Dật Hàng nghe tên món ăn xong muốn ngất xỉu, mặc dù anh ở nước ngoài nhiều năm, nhưng cách - năm sẽ về một thời gian, dĩ nhiên cũng biết những món này, không nói tới chuyện trước đây anh có từng ăn những món này chưa, nghĩ gì mà thời tiết này còn uống súp dê thế, không sợ bị cảm nắng sao!
"anh đừng lo, chỗ này làm đồ ăn rất sạch sẽ, hạt tiêu của quán là gia truyền đấy, cho vào súp dê rất ngon, người có mồ hôi mà uống coca lạnh thì rất thoải mái!" Hứa Lương Cầm nói thôi cũng chảy nước miếng.
Tống Dật Hàng cũng không nói chuyện, mồ hôi anh đang chảy ào ào sau lưng, đầu tóc cũng mang theo khí nóng, chờ ông chú mang coca ra, bất chấp phong độ, uống hết cả hai chai.
"anh rất khát sao, ông chủ cho thêm hai chai nữa!" Hứa Lương Cầm gọi thêm, Tống Dật Hàng uống bao nhiêu cô cũng có thể mời được!
Món ăn lên sau, Tống Dật Hàng nhắm hai mắt lại cảm nhận một chút, mùi vị cũng không tệ, có thể là do đang đói, một chén súp dê lớn như vậy anh đã uống hơn phân nửa, vừa uống hai chai coca đã chịu không nổi, cả người càng nóng, đầu óc choáng váng.
"Nếu không hôm nào khác chúng ta đi xem phim nhé, hôm nay thật sự rất nóng." Tống Dật Hàng không chịu nổi khi lết cái thân thể nóng nực dính dính này đến rạp chiếu phim, chỉ muốn nhanh về nhà để tắm rửa.
Hứa Lương Cầm không ý kiến: "Được, thực ra cũng trễ rồi, anh gọi lão Vương đến đón nhé."
Lão Vương tới rất nhanh, Tống Dật Hàng ngồi vào xe có điều hòa tỏa ra rất mát, thật mát quá!
Chờ đưa Hứa Lương Cầm về đến khách sạn Hoa Minh, Tống Dật Hàng đã không mở nổi mắt nữa rồi, tùy ý gật gật đầu với Hứa Lương Cầm rồi tiếp tục thiếp đi.
Hứa Lương Cầm khe khẽ vừa hát một bài vừa trở về phòng trọ, tắm rửa xong nằm trên giường, cảm nhận gió nhẹ thoáng thổi bên cửa sổ, thoải mái nheo mắt lại, cách vách vẫn là tiếng ngáy trưa khó nghe, trước khi ngủ còn suy nghĩ: Tống Dật Hàng này đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới ngày làm việc và nghỉ ngơi của mình, mong là lần sau sẽ không hẹn mình nữa!
Tống Dật Hàng về nhà tắm dưới vòi hoa sen mới cảm thấy nhẹ nhàng đi chút ít, trở lại phòng ngủ bật điều hòa rồi mệt mỏi mê man đi vào giấc ngủ, chẳng qua khi tỉnh dậy thì thấy ngạt mũi cùng nhức họng ------- trời ạ, mùa hè này anh bị cảm rồi!