Khi Vân Hiểu rút hết âm khí cho nam tử kia xong cũng là lúc các đệ từ khác lũ lượt trở về thôn.
Tuy không còn người bị trúng âm khí, nhưng ai nấy đều cảm thấy kỳ quặc.
Từ sau khi mấy luồng sáng đỏ xuất hiện, tất cả âm hồn biến mất tăm, có người đi tìm mấy vòng quanh núi mà mãi chẳng thấy bóng dáng của con âm hồn nào nữa.
Có đệ tử cũng phát hiện ra cả Truyền Tống phù và bùa đưa tin đều không hoạt động được.
Cứ như thể tất cả bọn họ đang bị cô lập, không thể liên hệ với thế giới bên ngoài.
Mọi người cảm thấy chuyện này hình như không đúng cho lắm.
Bọn họ tính rời khỏi thôn để về hỏi cho rõ ràng nhưng lại sợ đây chính là nội dung thi do Thiên Sư Đường đặt ra, nếu rời đi thì có khác gì bỏ thi, như thế bao nhiêu công sức bắt quỷ đều thành công cốc.
Bởi vậy nên tất cả mọi người đều do dự, không biết phải làm sao.
Mãi cho đến khi trời sáng, bọn họ đành gác lại suy tư, tạm nghỉ ngơi chờ tới tối lại lên núi thử xem.
Trong lúc nghỉ ngơi, các đệ tử tụ tập lại, thảo luận sôi nổi về nội dung thi trong một góc phòng để nhường chỗ cho người bị thương.
Khác với mọi người, Vân Hiểu lại muốn lên núi ngay lúc này, nàng còn băn khoăn về những luồng sáng đỏ và con chim lửa kì lạ xuất hiện ban nãy.
Tuy nhiên ở đây đang có người bị thương, y đức và phẩm chất của người thầy thuốc không cho phép Vân Hiểu bỏ rơi bệnh nhân của mình nên nàng đành nán lại trong phòng cùng với mọi người.
"A trưởng thôn đến!" Một đệ tử thốt lên.
Đám người vô thức ngoái đầu nhìn, quả nhiên thấy một đoàn gồm bốn năm người đang đi tới gần, họ vừa đi vừa cúi gằm mặt xuống, trên tay đang bê thứ gì đó.
Người dẫn đầu đoàn ấy chính là ông lão đã dẫn các đệ tử vào trong thôn.
Vừa bước vào phòng, trưởng thôn đã nở nụ cười với các đệ tử Huyền Môn, "Hôm nay các vị tiên sư trừ tà vất vả quá, mà thôn Tứ Thì chúng tôi xa xôi hẻo lánh không có gì báo đáp, chỉ đành chuẩn bị ít cơm cháo rau dưa để cảm ơn các vị.
Xin các vị tiên sư đừng cười chê!”
Nói xong, trưởng thôn nháy mắt ra hiệu cho bốn người đàn ông đi sau đặt mấy thùng gỗ xuống.
Sau khi mở nắp, thùng gỗ tỏa hương cơm chín thơm lừng.
Bên trong thùng chứa cơm canh, cháo loãng, và chút đồ ăn kèm.
Tuy chỉ là mấy món dân dã thông thường nhưng lại được thôn dân chuẩn bị chu đáo nên rất nóng hổi, thơm ngon.
Mọi người vui sướng, nhao nhao đứng lên nói lời cảm ơn thôn.
Bọn họ đã bắt âm hồn suốt cả đêm nên bây giờ thật sự rất đói, mặc dù có lương khô, nhưng lương khô khô cứng sao ngon bằng cơm canh nóng hổi được.
"Các vị tiên sư không chê là tốt rồi." Trưởng thôn cười càng tươi hơn, "Các vị cứ ăn uống tự nhiên, trong thôn còn rất nhiều thức ăn, nếu ở đây không đủ thì thôn dân sẽ mang tới thêm."
Mọi người cũng không khách khí, bước lên bắt đầu dùng cơm.
Có lẽ vì có kinh nghiệm đầy mình trong lĩnh vực giành cơm với tổ sư gia, Bạch Duật quen thói nhanh nhảu chen lên lấy cái bát to nhất, múc nhiều cháo nhất, lão cũng không quên đưa cho Vân Hiểu một bát cháo to.
"Nha đầu, ăn cháo đi! Còn nóng hổi đấy!" Lão vừa đưa cháo cho Vân Hiểu vừa nói, "Mặc dù không ngon bằng ngươi làm, nhưng hương cháo rất thơm." Bạch Duật cẩn thận lấy ra một bình dưa muối nhỏ, gắp vài miếng rồi lại cất đi.
Đây là bình dưa muối nha đầu làm khi ở quán, lão cầm theo để tiết kiệm chút cho khoản ăn uống.
"Cảm ơn ông!" Vân Hiểu đỡ bát cháo, vừa định ăn thì đột nhiên ngửi rất một mùi rất lạ.
Nàng sững người lại, vô thức khuấy khuấy cháo, trong bát càng xộc ra mùi hôi thối kinh khủng.
Đây là......!Thực Linh Thảo!
Bạch Duật vẫn chưa nhận ra điều lạ, lão ngửa cổ, định húp một phát hết bát cháo.
Vân Hiểu sầm mặt lại, vung tay hất phăng bát cháo của Bạch Duật, "Đừng ăn!"
Cái bát bị hắt thẳng xuống đất vỡ tan tành.
"Nha đầu, sao......!sao thế?" Lão nhân ngơ ngác.
Tiếng bát vỡ rơi loảng xoảng thu hút sự chú ý của tất cả moi người, các đệ tử đồng loạt ngoái lại nhìn, trong phòng bỗng yên tĩnh lạ.
Trưởng thôn đang giúp mọi người múc cơm canh cũng quay lại nhìn.
Thấy mảnh bát vỡ, ông ta hơi biến sắc, một lúc sau lại cười nói, "Vị tiên sư không thích ăn cháo ư? Không sao, chúng tôi còn cả bánh bao ngọt nữa mà!" Nói xong trưởng thôn chỉ tay vào thùng bánh bao.
Đám đệ tử lúc này mới ổn định lại, bọn họ quay phắt sang lườm Vân Hiểu.
Có người còn đứng lên trách móc, "Trưởng thôn có lòng tốt mời chúng ta ăn cơm, ngươi không ăn thì thôi, sao lại cư xử vô lễ như vậy chứ hả?"
"Phải đấy, không thích ăn thì thôi sao lại ném bát của người ta đi như thế chứ?"
"Đúng là không biết tốt xấu! Mặc ngươi chết đói, đáng đời!"
"Thôn trưởng, kệ cô ta đi, cô không thích ăn thì đừng ăn!"
Trong khi đám người đang tranh nhau chỉ trích Vân Hiểu, trưởng thôn lại từ tốn khuyên can, "Không sao, không sao.
Chỉ là một chiếc bát vỡ thôi mà!"
Vân Hiểu sầm mặt lại, mặc kệ đám người xung quanh, nàng đi thẳng về hướng trưởng thôn.
Trưởng thôn vẫn giữ nụ cười thân thiện trên môi, ông giơ hai chiếc bánh bao ngọt ra, "Tiên sư thử......!"
Trưởng thôn còn chưa nói hết câu, Vân Hiểu đột nhiên vung tay đập một tấm bùa trừ tà lên trán ông ta.
"Ngươi đang làm gì đấy?" Đệ tử đứng cạnh đang định ngăn nàng lại, thì bỗng nghe thấy tiếng trưởng thôn thét lên.
"......!"
Vị trưởng thôn hiền từ lúc nãy đột nhiên ôm mặt gào thét thảm thiết, toàn thân ông ta bốc khói nồng nặc.
Chỉ......!chỉ tà ma mới có phản ứng với bùa trừ tà! Vậy nghĩa là......!
Đám người sững sờ khi nhìn thấy thân xác trưởng thôn bốc khói mù mịt, da thịt mục rữa lộ ra bộ xương trắng dã, mùi xác chết phân hủy tràn ngập trong phòng.
Bốn người đàn ông đứng sau lưng trưởng thôn bỗng gầm lên, giật phăng lớp khoác ngoài.
Ban nãy bọn họ luôn chỉ cúi gằm mặt xuống nên không ai nhìn rõ bộ dáng thật của họ, bây giờ bốn người ngẩng lên lộ ra gương mặt thối rữa và rỉ nước, trông vô cùng kinh tởm.
Bốn người rống lên đinh tai nhức óc, rồi lao như điên ra ngoài.
Trưởng thôn đưa tay giật tấm bùa xuống và bỏ chạy cùng đồng bọn.
"Lão nhân, ngăn gã lại!" Vân Hiểu lớn tiếng nhắc nhở.
Bạch Duật lập tức kết ấn.
Tiếng sấm rền vang, một trận sét bổ thẳng xuống đầu trưởng thôn, ông ta còn chưa kịp kêu lên đã bị sét đánh chết cháy đen.
Nhưng bốn gã đàn ông kia đã kịp tẩu thoát mất tăm.
Đám đệ tử Huyền Môn: "......!“.