"Thiệu đạo hữu, người đó......là ai thế?" Bạch Duật không kiềm nổi tò mò.
Thiệu Hiến nhìn theo bóng lưng Đường Thần một lúc, rồi mới giải thích, "Hắn là con trai duy nhất của Đường gia chủ.
Nghe đồn, ngay từ khi còn nhỏ, khả năng cảm ứng linh khí của hắn đã mạnh hơn người thường rất nhiều.
Năm tuổi đã có thể dẫn động linh khí.
Mới mười tám tuổi mà sắp đạt tới Huyền giai, hắn chính là thiên tài huyền thuật số một của Đường gia." Đang nói với vẻ hâm mộ, Thiệu Hiến chợt nhíu mày lại, "Nhưng lúc trước......!Ta nghe nói hắn đột nhiên mất tích, người Đường gia đi tìm hắn khắp nơi, ai ngờ hắn lại tới Thiên Sư Đường tham gia thi ghi danh."
"Ồ......" Lão nhân gật đầu, bỗng hiểu ra tại sao khi nghe thấy tên nha đầu, hắn ta lại phản ứng dữ dội như thế.
Chắc là do quen làm thiên tài số một, nay bị Vân Hiểu cướp mất hạng nhất nên mới khó chịu đây.
Ài! Chỉ có thể nói, người trẻ tuổi chưa được lĩnh giáo thế nào là ‘ Vân thức ’ hàng duy đả kích() thực sự! Cứ như lão, ngày nào cũng bị đả kích dần cũng......!Thành quen thôi nà!
╮(╯▽╰)╭
()Hàng duy đả kích (降维打击): là một chiến thuật tấn công của sinh vật ngoài hành tinh nhằm làm giảm chiều không gian của mục tiêu.
Thuật ngữ này xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng《 Tam Thể 》 của nhà văn Lưu Từ Hân: Người ngoài hành tinh đã bắn một tấm lá chiều làm hệ mặt trời sụp đổ vào một mặt phẳng chiều, loài người vốn đang sống trong không gian chiều cũng vì thế mà bị đè bẹp và diệt vong.Có thể hiểu nôm na rằng: "Hàng duy đả kích" là trong một cuộc chiến mà tương quan thực lực giữa hai phe quá chênh lệch, phe yếu bị áp đảo hoàn toàn.
Bốn người không quan tâm tên coi tiền như rác kia nữa.
Nhưng ban nãy, Đường Thần gây ra động tĩnh quá lớn, thu hút sự chú ý của những đệ tử Huyền Môn khác.
Hai chữ Vân Hiểu chói lóa đứng đầu bảng xếp hạng trận hai quả thực tạo cho người ta ấn tượng sâu sắc, vì thế đám người trong phòng đều hiếu kì tiến lại gần nàng.
"Xin hỏi, vị này chính là Vân đạo hữu đứng đầu bảng trận thi thứ hai sao?" Một nam tử áo xanh bước lên hỏi.
"Phải" Vân Hiểu gật đầu.
Nam tử vui sướng, vội vàng ôm quyền hành lễ, "Vân đạo hữu có thể đạt hạng nhất, vậy chắc chắn đạo pháp rất cao thâm.
Tại hạ tên Lục Kiệt, đệ tử Huyền Dương Tông, là môn hạ của Thiên sư Vu Phương Kính, chuyên tu trận pháp.
Nghe nói, nội dung thi trận thứ hai của đạo hữu cũng là trận pháp.
Không biết Vân đạo hữu tới từ môn pháp nào? Sư thừa là ai ạ?"
Vân Hiểu vô thức đáp lại một câu, "Ta đến từ Thanh Dương phái."
Nàng vừa dứt lời, vẻ mặt hớn hở của nam tử bỗng đen kịt lại, "Thanh Dương?"
"Vâng!" Vân Hiểu gật đầu.
"Thanh Dương Quảng Tế Thiên Tôn?" Nam tử xác nhận lại.
"Đúng!"
"......"
Không chỉ riêng nam tử kia, mà tất cả đệ tử Huyền Môn vây xem đều lộ vẻ kì lạ.
Có người còn khinh bỉ ra mặt, cười lạnh nói, "Hừ......!Lại là Thanh Dương phái.
Đệ tử Huyền Môn thời nay thật là......"
"Đạo pháp dù cao tới đâu, nhưng nhân phẩm thế này khiến cho người ta......!Không thể khen nổi."
"Thật làm tổn hại thanh danh Huyền Môn ta!"
"Loại người này cũng dám tới ghi danh ư?"
"Sao Thiên Sư đường để yên cho thể loại này đi thi vậy?"
Mọi người càng nói càng khó chịu, cũng mất hết hứng thú với vị hạng nhất này, họ lắc đầu chán nản, sau đó tản đi hết.
Nam tử vừa nãy bắt chuyện cũng cười lúng túng rồi lui dần.
Không chỉ riêng Vân Hiểu, lão nhân cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Này, này này, mấy người nói vậy là có ý gì?” Bọn ta đến từ Thanh Dương thì làm sao?
Bạch Duật đang định lao lên để hỏi cho rõ ràng, lão Chu bỗng biến sắc, vội kéo lão nhân lại nói, "Lão Bạch, lão Bạch......!Đừng kích động."
"Chúng ta chẳng gây hấn với ai, mà bọn họ lại tỏ thái độ như thế là sao hả?" Lão nhân tức giận hỏi.
Lão Chu càng cau mày chặt, liếc nhìn mọi người xung quanh, rồi mới trầm giọng nói, "Hồi trước ta từng nhiều lần khuyên ngươi đổi tên phái, ngươi còn nhớ không?"
“Phái ta luôn là Thanh Dương, sao phải đổi?” Lão nhân càng bất mãn hơn.
Tên phái người ta truyền mấy ngàn năm nay, đang yên đang lành tại sao phải đổi?
"Hầy, ngươi ít khi ra ngoài nên không biết." Lão Chu tỏ vẻ bối rối, kéo mọi người ra xa vài bước, rồi mới hạ giọng giải thích, "Chắc các ngươi từng nghe câu ‘ Huyền Môn chính tông, Thanh Dương khôi thủ ’?"
“Tất nhiên rồi!” Lão nhân gật đầu.
Lão còn dùng câu đó để dụ nha đầu vào quán cơ! Nơi khởi nguồn của Huyền Môn thuật chính là Thanh Dương mà.
"Nghe đồn, tất cả tổ sư của các môn phái hiện nay đều được nhận truyền thừa từ Thanh Dương, bởi thế nên tổ sư của Thanh Dương mới được gọi là Quảng Tế Thiên Tôn.
Ngàn năm về trước, Thanh Dương hoàn toàn xứng đáng đứng đầu giới Huyền Môn.
Nhưng về sau, ‘ Thanh Dương phái ‘ dần dần xuống dốc, khoảng mấy trăm năm trở lại đây, không thấy đệ tử Thanh Dương nào xuất hiện nữa.” Lão Chu liếc nhìn Bạch Duật lại nói tiếp, “Tuy vậy, uy danh Thanh Dương vẫn còn đó khiến không ít người thèm khát, lợi dụng danh nghĩa Thanh Dương để kiếm lời.
Thế nên đa số những kẻ tự xưng làm đệ tử Thanh Dương phái đều là phường giả mạo, lừa bịp người khác.”
"Ý ngươi là, bọn họ tưởng ta......!là lừa đảo!" Lão nhân hoảng hốt, vội phản bác, “Chúng ta là Thanh Dương thật mà!" Tổ sư gia nhà lão ngày nào cũng hiện lên húp canh gà cơ!
“Tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận Thanh Dương chính tông đã không còn tồn tại nữa rồi.” Dù bảo có thì cũng chẳng ai tin!
Năm nào cũng xuất hiện vài đạo sĩ Huyền Môn tự nhận là đệ tử Thanh Dương.
Các môn các phái dù ít hay nhiều cũng gặp phải mấy thể loại trên.
Thậm chí, một số du đạo còn dám huênh hoang khoác lác giương cờ tự xưng là Thanh Dương chính tông.
Đám người này còn hay gây rối khiến mọi người vô cùng khó chịu.
Bạch Duật: "......"
Vậy nghĩa là, gặp hàng nhái nhiều quá nên thấy hàng thật cũng tưởng là hàng giả luôn sao?
( ̄△ ̄;)
Lão nhân nghẹn uất không nói lên lời.
Sao mà ngờ được ba từ ‘ Thanh Dương phái ‘ trong mắt đệ tử Huyền Môn lại suy kém đến mức đó.
Nếu cứ tiếp tục thế này, cho dù hai người có vượt qua kì thi ghi danh, thì cũng chẳng mấy ai tin bọn họ là thật.
"Nha đầu......" Lão nhân mếu máo.
Vân Hiểu quay sang nhìn lão, chậm rãi nói, “Thi xong rồi tính” Nếu bọn họ đã không tin, vậy chúng ta hãy dùng thực lực chứng minh cho họ phải tin.
——
Sắc trời từ từ tối dần, vì mới vào đầu xuân nên thời tiết vẫn còn vương chút se lạnh của mùa đông.
Mặt trời vừa lặn, chân núi tối mịt mù, làn gió lạnh rít gào bên tai nghe như tiếng quỷ khóc hết sức rùng rợn.
Đám thí sinh đứng dưới chân núi với vẻ phấn khởi.
Cuối cùng cuộc thi cũng bắt đầu! Họ cầm chặt các loại vũ khí, tụ tập thành các nhóm ba, năm người, rồi xông thẳng lên núi.
Tổ đội Vân Hiểu cũng xuất phát.
Ngọn núi này rất rộng, cây cối um tùm che khuất ánh trăng.
Bọn họ đành đốt bùa để soi sáng, lần theo con đường nhỏ lên núi.
Lâu lâu còn thấy vài nấm mồ xen giữa những bụi cây.
Trận thi này là kiểm tra năng lực bắt quỷ của thí sinh, thế nên lão Chu chọn đi đường nhỏ với lí do đường càng nhỏ, tỉ lệ gặp quỷ càng cao.
Vân Hiểu nhìn ngó ven đường, thấy cỏ mọc um tùm che khuất cả ngôi mộ.
Cảm giác kì lạ trào dâng trong lòng.
Nấm mồ này —— sao hoang vu thế?
"Phía trước có âm hồn!" Bọn họ mới đi được nửa khắc đồng hồ, lão Chu bỗng khựng lại, rồi phấn khích chỉ vào chiếc la bàn đang rung lắc mạnh trên tay, "Ở ngay đằng trước."
Nghe thấy thế, mấy người vội rút vũ khí và pháp phù ra, đi theo hướng lão Chu chỉ.
Quả nhiên bắt gặp một bóng quỷ mờ ảo đang bay lượn lờ dưới tán cây.
Hình như nó không có thần trí, cứ đi lang thang không mục đích.
Thân hình nó mờ nhạt hơn hẳn đám lệ quỷ bọn họ từng gặp, như thể sẽ tan biến bất kì lúc nào.
Thấy mấy người tiến lại gần, nó cũng chẳng có phản ứng, vẫn tiếp tục bay lượn vật vờ..