Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh

chương 80

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Đời này chỉ cần một người

Thân hình mảnh mai xuất hiện trước cửa lớp học, mái tóc đen dài búi cao, mặc chiếc váy xòe không tay màu trắng, lộ ra cánh tay hồng hào trắng trẻo, lưng thắt chiếc dây da màu đen rộng bằng ngón tay cái, nhìn rất tri thức nhã nhặn. Bước chân của Lục Tri Kiều ngừng lại giây lát, ánh mắt nhìn lên người trên bục giảng.

"Cô giáo Kỳ."

Lục Tri Kiều chậm bước tiến về phía trước, khẽ gật đầu với người kia.

Hương lạnh phả tới, đầu tiên là mùi quýt lạnh, một chút, rất nhạt, sau đó trở nên nồng đượm, nhưng ngửi vào không ngấy không cay mũi. Sau đó là mùi đàn hương trầm tĩnh, đan xen lấy nhau, mang tới chút quyến rũ trong cái lạnh, rất mê người.

Cảnh tượng như vậy dường như đã từng gặp.

Kỳ Ngôn ngẩn người giây lát, khẽ hít vào, muốn bắt lấy mùi hương hoa phong phú có tuần tự kia, nhưng dù có tìm kiếm thế nào cũng không thấy được nữa, ngửi thế nào, cũng không giống hương vị trong khoảnh khắc ban nãy.

Artemis, "nữ thần săn bắn" của cô.

Săn bắn cô.

Lục Tri Kiều nhìn về phía danh sách kí tên, quen đường quen lối cầm bút khom lưng kí, không đợi Kỳ Ngôn phản ứng lại, đưa tay rút lấy một bảng thành tích trước mặt cô, chớp mắt, cúi mặt nhìn lướt.

"Cô giáo này, cô cũng nói một câu đi, chỗ ngồi dựa theo thành tích là phân biệt đối xử, cô cũng phải cho con trai tôi cơ hội ngồi phía trước chứ, không chừng thằng bé sẽ thi tốt hơn." Người đàn ông nắm lấy bảng thành tích thao thao bất tuyệt, dáng vẻ như thể không lay động được giáo viên sẽ không ngừng lại.

Nhưng, lời nói của người đàn ông này rất mâu thuẫn. Nửa câu trước tố cáo chỗ ngồi dựa theo thành tích là phân biệt đối xử, nửa câu sau lại yêu cầu con mình được ngồi phía trước, thi tốt thì có thể có được vòng tuần hoàn tốt, trong tiềm thức vẫn tán thành phương pháp này.

Rõ ràng, sắp xếp chỗ ngồi dựa theo thành tích không phải là phân biệt đối xử, mà con trai ông ta không được ngồi phía trước mới là "phân biệt đối xử".

Ánh mắt của những phụ huynh khác lũ lượt đổ dồn về phía Kỳ Ngôn.

Kỳ Ngôn cười lạnh trong lòng, mở bảng thành tích thi cuối kì trong điện thoại lên, đưa cho ông ta nhìn, không nhanh không chậm nói: "Thi cuối kì, Thái Văn xếp thứ , xếp sau em ấy còn có học sinh khác, trong lớp còn vị trí trống, phần lớn tập trung ở hàng đầu tiên cùng hai hàng từ cuối lên, trong đó số , , , đều lựa chọn hàng đầu tiên, trước khi các em này lựa chọn, Thái Văn đã chọn hàng cuối cùng, anh cảm thấy là vì sao?"

Người đàn ông kia nhất thời câm nín, hoặc là trong lòng không cam tâm, phản bác nói: "Ngồi mãi hàng cuối cùng chắc chắn sẽ chơi cùng bạn xấu, nên mới chọn ngồi hàng cuối, cho nên mới cần cô giáo điều chỉnh, chắc chắn đứa trẻ sẽ nghe lời cô, cô không điều chỉnh sao được chứ?"

"Vậy anh cảm thấy sắp xếp thế nào thì hợp lí? Theo chiều cao chăng?" Kỳ Ngôn kiên nhẫn hỏi.

Các phụ huynh khác bắt đầu thì thầm bàn luận, Lục Tri Kiều ở bên cạnh quan sát, ánh mắt đột nhiên tối đi, lặng lẽ nghiêng người chắn nửa người phía trước Kỳ Ngôn, nhìn người đàn ông kia, nói: "Tôi cảm thấy sắp xếp theo thành tích rất ổn, lấy thực lực lên tiếng, rất công bằng. Không phải tất cả những đứa trẻ ngồi ở hàng cuối cùng đều hư hỏng, ấn tượng cố định này của anh vốn dĩ chính là phân biệt đối xử, nếu sắp xếp theo chiều cao, những học sinh cao ráo kia đã làm gì sai mà phải ngồi phía sau suốt ba năm học?"

Lời này vừa cất lên, những phụ huynh khác lũ lượt phụ họa:

"Đúng thế, con trai tôi cao như thế, lẽ nào phải ngồi mãi phía sau à?"

"Cũng đâu phải chỉ thi có một lần, học kì trước con gái tôi ngồi hàng hai từ dưới lên, học kì này thi tốt được lên hàng ba rồi đây này, không phải rất bình thường à?"

"Những đứa trẻ muốn học thì ngồi đâu cũng học được, không muốn học thì dù anh có xếp nó lên cạnh bục giảng, nó lên lớp cũng nghịch ngợm thôi."

Nghe thấy tiếng bàn tán của những phụ huynh khác, sắc mặt người đàn ông trung niên lúc trắng lúc xanh, chần chừ phản bác một câu: "Tôi đang nói phải sắp xếp lưu động mà."

"Thành tích thi cử chính là lưu động đấy thôi, hoặc là tiến bộ hoặc là thụt lùi, hoặc là giậm chân tại chỗ, anh cũng phải tìm hiểu nguyên nhân từ chính con trẻ chứ."

"A, cái này có lí."

Có phụ huynh khác nói hùa theo, Kỳ Ngôn không lên tiếng, ánh mắt bất cẩn lướt qua khuôn mặt Lục Tri Kiều, trùng hợp Lục Tri Kiều cũng nhìn qua đây, ánh mắt hai người chạm nhau, lập tức bắn ra tia lửa nhỏ bé, trong đồng tử của cả hai hiện lên khuôn mặt đối phương, ngắn ngủi trong một khoảnh khắc.

Giống như ăn ý, hai người lại nhanh chóng di chuyển tầm mắt, Kỳ Ngôn cúi đầu nhìn điện thoại, tắt bảng thành tích đi, Lục Tri Kiều cúi mặt tiếp tục nhìn bảng thành tích, tìm thấy tên của con gái.

Lần này Nữu con thi toán được điểm, có chút tiến bộ hơn lần trước, Ngữ văn cùng Tiếng Anh vẫn ổn định, xếp hạng tăng từ lên , không tệ.

Khóe môi cô ấy cong lên nụ cười an lòng, đi tới hàng ba ở giữa, khuôn mặt nhìn lên trên bục giảng.

Người đàn ông kia lề mề quay về phía chỗ ngồi, các phụ huynh khác thảo luận một phen, sau đó càng ngày càng đông người, cũng tự tìm chỗ ngồi cho mình.

Năm ngoái, cuộc họp phụ huynh đầu tiên, suốt cả quá trình Lục Tri Kiều cúi đầu nhìn bảng thành tích, không dám nhìn thẳng vào mắt Kỳ Ngôn, cho dù là nửa giây.

Năm nay, cuộc họp phụ huynh cuối cùng, từ đầu tới cuối Lục Tri Kiều đều ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng về phía bóng dáng trên bục giảng, khóe môi mang theo nụ cười.

Đương nhiên Kỳ Ngôn cảm nhận được ánh mắt không hề giấu giếm của Lục Tri Kiều, trái tim thình thịch đập loạn giống như thỏ hoang, không tránh khỏi mất hồn.

Hai người giống như tráo đổi vị trí cho nhau, trước kia cô càn rỡ trêu đùa Lục Tri Kiều, chòng ghẹo lõa lồ, chỉ cảm thấy trong dáng vẻ yêu kiều của người kia mang theo khát vọng, toát lên vẻ quyến rũ trong dục vọng, khiến Kỳ Ngôn rất hưởng thụ mùi vị của sự chủ động. Mà hôm nay chẳng qua chỉ là một ánh mắt nhìn thẳng của Lục Tri Kiều, trái tim cô liền hoảng hốt, mất hồn, biểu cảm lạnh lùng trên mặt gần như sụp đổ, thì ra mùi vị của bị động cũng đẹp đẽ như thế.

Tối đó Lục Tri Kiều là vợ người ta dịu dàng yên tĩnh, hôm nay Lục Tri Kiều là "ngự tỷ" lạnh lùng thành thục.

Cho dù thay đổi như thế nào, đều là người cô yêu. Cho dù chủ động hay bị động, Kỳ Ngôn đều không có cách nào thoát ra.

Làm sao cô có thể quản được trái tim mình không đập loạn chứ?

Sắp tới lúc kết thúc, Kỳ Ngôn đơn giản tuyên bố học kì sau bản thân sẽ không còn là giáo viên chủ nhiệm nữa, nói một số lời khách sáo. Mấy phụ huynh bình thường hoạt động sôi nổi trong nhóm chat lũ lượt hỏi nguyên nhân, Kỳ Ngôn không trả lời, mập mờ qua loa cho xong chuyện.

Phụ huynh lần lượt rời đi, phòng học nhanh chóng trống trải.

Kỳ Ngôn đứng trên bục giảng sửa sang đồ đạc, những sợi tóc tán loạn trước trán khẽ tung bay, cô giơ tay gạt đi, ánh mắt nhìn thấy người phía dưới vẫn chưa rời đi, động tác chậm lại. Nhưng cũng không có bao nhiêu đồ đạc, có chậm thế nào cũng sẽ thu dọn xong, cô phải đi rồi.

Ánh mặt trời chói chang chiếu nghiêng vào trong, cánh quạt điện ù ù quay, thổi đi hơi nóng trong không khí.

Lục Tri Kiều nhìn người đứng trên bục giảng, trong lòng do dự, rốt cuộc nên đi thẳng, hay là nhân cơ hội này nói mấy câu. Hiện tại hai người vẫn đang trong thời gian bình tĩnh lại, không ai làm phiền ai, cô ấy không nắm bắt được tâm tư của Kỳ Ngôn, nhưng...

Đang đắn đo, lại thấy Kỳ Ngôn cầm đồ quay người muốn đi, trái tim Lục Tri Kiều thắt lại, không quan tâm được nhiều thứ, vội đứng dậy đuổi theo: "Kỳ Ngôn."

Người kia dừng lại, quay đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Lục Tri Kiều cúi mắt lướt qua giấy bãi nhiệm mà Kỳ Ngôn ôm trong tay, ngẩn ra, còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy Kỳ Ngôn chủ động nói: "Cầm đi cho hiệu trưởng đóng dấu."

Cô ngẩng mí mắt lên, biểu cảm nhàn nhạt.

"Đi thôi." Lục Tri Kiều mỉm cười, "Chị đi cùng em."

Hôm nay Kiều Kiều đẹp quá!

Chiếc váy trắng trong trẻo làm nổi bật Lục Tri Kiều, mái tóc hiếm khi được búi cao, lộ ra chiếc cổ trắng trẻo mịn màng, lớp trang điểm nhạt nhã nhặn, môi đỏ răng trắng, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt như ngọc trai đen động lòng người, hương nước hoa trên người tản ra, khiến người ta say mê.

"Không cần." Kỳ Ngôn thu ánh mắt trên khuôn mặt Lục Tri Kiều về, ngừng lại giây lát, nói tiếp: "Ban nãy cảm ơn chị."

"Ừm?"

"Nói đỡ cho tôi."

Nụ cười trên khóe môi Lục Tri Kiều ngưng động đôi giây, sau đó càng ngày càng sâu, đột nhiên nghiêng người nhích gần lại, khẽ nói: "Đừng khách sáo như thế."

Hương thơm lành lạnh mê người phả tới, Kỳ Ngôn đâm sâu vào lòng bàn tay, gò má bị hơi nóng hun tới nóng bỏng, hô hấp cũng trở nên sâu hơn. Cô mím môi, nhíu mày nói: "Cô Lục, trong phòng học có camera, vui lòng chú ý."

Âm thanh vừa dứt, một cánh tay đưa ra.

Hô hấp của Kỳ Ngôn ngừng lại.

Người này...

Thật sự đây là Lục Tri Kiều mà trước kia bản thân vừa hôn một cái đã mềm nhũn sao?

Chị ấy muốn làm gì?

Lục Tri Kiều giơ tay vén tóc Kỳ Ngôn, đầu ngón tay truyền tới cảm giác tiếp xúc mượt mà, khẽ phủi một cái, cười nói: "Có bụi, chị phủi giúp em."

Một giây sau, Kỳ Ngôn đẩy Lục Tri Kiều ra, nhanh chân rời khỏi phòng học.

Tiếng bước chân trên hành lang xa dần.

Lục Tri Kiều đi tới cửa phòng học, nhìn bóng lưng của Kỳ Ngôn biến mất trên ngã rẽ cầu thang, ánh sáng trong mắt dần tối đi, lướt qua một tia thất vọng. Cô ấy thở dài một hơi, không đi theo, ánh mắt nhìn về phía hành lang, ngẩn ra, đột nhiên phát hiện đã không thấy bóng dáng con gái vừa ban nãy vẫn đứng bên ngoài chờ đợi đâu nữa.

Cô ấy vội vàng rút điện thoại ra gọi điện.

Con gái nói đang ở tầng hai, bên ngoài phòng họp lớp -.

Cúp điện thoại, Lục Tri Kiều xuống tầng hai, rẽ bên trái, thấy con gái và Nhan Thư Dao đang đứng nói chuyện trên hành lang.

Buổi họp phụ huynh ban vẫn chưa kết thúc, bên ngoài hành lang có lác đác mấy học sinh, hai cô gái nhỏ vai tựa vai đứng cạnh nhau.

Nhan Thư Dao cao ráo, mái tóc màu nâu xoăn tự nhiên buộc đuôi ngựa, đường nét góc nghiêng như tượng tạc hoàn hảo, tỉ tệ cơ thể rất tốt, chân rất dài. Khóe môi cô bé khẽ động, quay đầu cười với Lục Uy một cái, giống như đóa hoa rực rỡ đẹp đẽ thẳng tắp giữa ngày hè.

Còn Lục Uy, khẽ nghiêng đầu nhìn Nhan Thư Dao, cười ngốc nghếch.

Đi gần hơn chút nữa, Lục Tri Kiều đang muốn gọi con gái, đột nhiên nhìn thấy Nhan Thư Dao móc ra một chiếc kẹo từ trong túi áo, cẩn thận bóc vỏ, đưa tới miệng đút cho con gái ăn.

"..."

Trong đầu Lục Tri Kiều lướt qua suy nghĩ kì quái, chưa kịp bắt được, cơ thể đã đi về phía trước: "Nữu Nữu, sao lại chạy xuống dưới đây thế?"

Hai cô gái nhỏ đồng thời quay đầu nhìn.

"Mẹ." Lục Uy ngậm kẹo trong miệng, âm thanh có chút mơ hồ, "Chị Dao Dao nói mang kẹo cho con ăn."

"..."

Nữu con ngoan ngoãn, một chiếc kẹo đã có thể lừa con đi mất. Lục Tri Kiều bất lực nghĩ, may mà là đàn chị, không phải là kẻ buôn người ở ngoài kia, nếu không lúc này cô ấy không biết phải đi đâu khóc lóc.

Bình thường dặn đi dặn lại những chuyện phải chú ý, tính cảnh giác của con gái ở bên ngoài cũng rất cao, một mình đi học tan học nhiều năm cũng không xảy ra chuyện gì, Lục Tri Kiều cũng yên tâm, không ngờ phòng được người lạ, lại không phòng được người thân.

"Cháu chào cô." Nhan Thư Dao cười cười chào hỏi, đôi mắt màu xanh đen cong thành hình trăng khuyết.

Lục Tri Kiều mỉm cười gật đầu, trong mắt khó giấu vẻ sửng sốt.

Nhìn Nhan Thư Dao giống như con lai, ngũ quan sâu thẳm tinh tế, đặc biệt là đôi mắt rất đẹp, màu xanh đen, tỉ lệ đồng tử nhiều hơn lòng trắng, sinh động có hồn, chứa đầy biển sao trời.

Lục Tri Kiều thích những đôi mắt đẹp, yêu thích giống như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, ví dụ như Kỳ Ngôn, lần đầu gặp ở quán bar, vừa nhìn một cái, cô ấy liền ghi nhớ đôi mắt hổ phách màu nâu ấy, bị câu mất linh hồn.

Một tay cầm theo chiếc kẹo mút với lớp vỏ bọc màu trắng sữa đưa ra, âm thanh giòn tan của Nhan Thư Dao vang lên bên tai: "Cô ơi, kẹo này ngon lắm, cô ăn thử đi ạ."

Lục Tri Kiều giật mình hoàn hồn, cúi mặt nhìn một cái, khách sáo nhận lấy, "Cảm ơn cháu."

Trên vỏ không có bất kì chữ nào, chỉ có mấy nét màu bạc, Lục Tri Kiều rất lịch sự bóc vỏ cho vào miệng, vị chua ngọt đan xen vị sữa lan tràn trên đầu lưỡi, có chút giống sữa chua, nhưng vị rất ngon.

Quả thật rất ngon.

"Chị Dao Dao, em muốn ăn nữa." Lục Uy chu môi.

Nhan Thư Dao nhướng mày, cong môi cười lên, cúi đầu lấy ra chiếc lọ lớn trong túi, nhét vào tay Lục Uy, hào sảng nói: "Cho em hết, không đủ thì ở nhà chị vẫn còn, nhưng em phải tới chơi mới có đồ ăn."

"Vâng!"

Trong đầu óc Lục Uy ngốc nghếch toàn là kẹo, không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.

Chiếc lọ được làm bằng thủy tinh trong suốt, bên trong nhét cơ man nào là kẹo, dường như đã bị đổ ra rồi lại nhét lại.

Lục Tri Kiều đứng bên cạnh quan sát, suy nghĩ kì quái kia lại hiện lên, không đợi cô ấy nghĩ kĩ, cửa phòng học ban mở ra, phụ huynh lần lượt ra ngoài, ba người đồng loạt quay đầu.

Trong dòng người, một người phụ nữ mặc sơ mi trắng quần tây đen vô cùng bắt mắt, chiều cao tương đương Lục Tri Kiều, nhìn có vẻ như ngoài ba mươi, khuôn mặt hiền hòa, trước cổ còn thắt nơ, giống như một loại đồng phục, nhưng không nghĩ ra là gì.

"Dao Dao." Người phụ nữ ấy đi tới bên Nhan Thư Dao, nhìn thấy Lục Tri Kiều và Lục Uy, tưởng rằng là bạn học và phụ huynh, lịch sự gật đầu cười cười, sau đó nhìn về phía con gái mình, "Tối nay mẹ ở ngoài không về, con và cô Lâm ăn cơm đi nhé, đừng chơi game quá muộn."

Nói xong đưa bảng thành tích và sổ tay cho Nhan Thư Dao.

"Được rồi, mẹ phải tranh thủ thời gian, đi trước đây."

Nhan Thư Dao vẫy tay, trên mặt không có biểu cảm.

Người phụ nữ không quay đầu đi về phía cầu thang, bước chân vội vã, không bao lâu bóng dáng liền biến mất trên cầu thang.

Lần trước đánh nhau, phụ huynh của Nhan Thư Dao không tới, trong lòng Lục Tri Kiều hoài nghi bố mẹ như thế nào mới có thể nuôi dạy được một đứa trẻ to gan như thế, hôm nay gặp mặt mẹ đẻ cô bé, lại cảm thấy không giống với tưởng tượng của bản thân. Lục Tri Kiều ngẩn ra, nhìn về phía kia rất lâu mới hoàn hồn.

"Mẹ cháu là phi công, rất bận, ngày nào cũng bay qua bay lại, cháu quen rồi." Nhan Thư Dao nhỏ tiếng giải thích, trong đôi mắt xanh đen viết đầy chữ không để tâm.

Lục Tri Kiều ngẩn ra, không ngờ cô bé sẽ giải thích, trong đôi mắt kia thấp thoáng toát ra chút thất vọng.

Bỗng cô ấy nhớ ra bản thân thường ngày rất bận, không có thời gian chăm sóc con gái, giống hệt tình huống của Nhan Thư Dao, bỗng có chút đau lòng, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Nhà cháu ở đâu? Cô tiện đường đưa cháu về."

"Không cần ạ, cháu bắt xe về là được." Nhan Thư Dao cười cười, lắc đầu.

Lục Uy nghe vậy, nhíu mày lại, chu môi níu lấy tay Nhan Thư Dao, "Không sao, chị Dao Dao, chị đi cùng bọn em đi, kĩ thuật lái xe của mẹ em tốt lắm, đảm bảo bình yên đưa chị về nhà."

Lục Tri Kiều ngẩn ra, đầu óc lướt qua cảm giác khác thường.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com

Trước Sau

Truyện Chữ Hay