Edit : Linhxu
Đi dạo một ngày, Nam Cung Phiêu đã lâu không điên cuồng giống như thế này, tựa hồ có cảm giác thoải mái giống như được trở lại ba năm trước đây, tự nhiên như thế, hạnh phúc như thế. Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu được, càng ở cạnh hắn lâu, Caligula lại càng không thích hợp.
Rất nhiều điều không giống, hắn đã quên; rất nhiều thứ ánh mắt không thể hiểu nhau, hắn xem nhẹ; rất nhiều nơi không thể tìm thấy cảnh sắc cũ dáng, hắn không thèm để ý; đến ngay cả dáng đi, hắn cũng không như trước kia…
Buổi sáng ra cửa còn hạnh phúc vui sướng, buổi tối ngồi bên bàn ăn, đôi mắt Nam Cung Phiêu dấy lên vẻ thất vọng, đã không vẻ mặt hưng phấn như lúc đầu.
Caligula nghiêng người lại gần nàng, ôn nhu hỏi: “A Phiêu, làm sao vậy? Mất hứng sao?”
Nam Cung Phiêu cố nở nụ cười miễn cưỡng, ghé vào trên bàn: “Không, chỉ hơi mệt chút thôi.”
Caligula ôm eo nàng, bạc môi ghé sát vào bên tai nàng, trầm giọng xuống, tiếng nói có vẻ khàn khàn, mỉm cười nói: “Đêm nay đến phòng ta, được không?”
“Ân?”
“Ta muốn ngươi…”
“…” Nam Cung Phiêu theo bản năng nhìn KING, lam mâu không biểu hiện cảm xúc gì, chỉ là mặt không chút thay đổi nhìn nàng.
“Chúng ta đã lâu không làm…”
“Trạch! Ta, ta muốn đi toilet!” Nam Cung Phiêu đứng vụt lên, tựa hồ đang trốn tránh lời mời của hắn, cuống quít chạy ra khỏi phòng ăn.
Snow gõ nhẹ hai tay lên bàn, tươi cười nhìn Caligula: “Tựa hồ nàng không cảm kích.”
Caligula nhăn mi lại, trầm mặc gật đầu, cầm ly lên uống một ngụm rượu. Người mù đều nhìn ra được Nam Cung Phiêu đã muốn có tâm phòng bị với hắn, nhưng hắn đẫ làm mọi việc, vì sao vẫn vậy?
“Muốn ta xuất mã hay không?”
“Chủ nhân, ta muốn tự giải quyết.”
Snow nheo đôi mắt lại, chu miệng: “Dựa vào loại tiến độ này của ngươi, chỉ sợ qua ba năm nữa, ngươi vẫn cùng nàng dây dưa như cũ.”
“Chủ nhân, ta!”
“Vẫn là ta làm đi.”
Caligula lập tức kích động, hai tay nắm chặt, nhăn mi lại: “Chủ nhân, nàng là nữ nhân của ta, không muốn mượn tay người khác! Hơn nữa, năm đó thời điểm nàng giết ta, tất cả tình ý đã đứt, ta tuyệt đối sẽ không nương tay!”
“Hy vọng như thế!”
KING và Snow đều nhìn thấy thần sắc nghiến răng nghiến lợi của hắn, nhưng cũng nhìn ra ý nghĩ qua đôi mắt của Caligula, hắn tuyệt đối không hạ thủ được.
KING lòng xẹt qua một tia an ủi, không cần hắn ra tay, Caligula đã vì Nam Cung Phiêu giằng co với Snow. Thân là chủ nhân, nếu người hầu buông tha việc báo thù, chẳng lẽ hắn còn cố ý sao?
Nếu vậy, Snow cũng quá nhỏ mọn đi!
“Dracula ngồi đan len, mỗi ngày trốn ở trong phòng, nghe nhạc gia hưởng, năm này qua năm khác…”
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng chuông quen thuộc, Caligula chợt cả kinh, xoay người sang chỗ khác nhìn chăm chú vào cánh cửa gỗ. KING nheo đôi mắt lại, nở nụ cười tà ác. Snow vẫn tươi cười như cũ, cầm lấy ly rượu uống một ngụm.
“Uy ?”
Bên ngoài truyền đến tiếng nói của Nam Cung Phiêu, ba nam nhân lập tức toát ra nghi vấn: nàng nghe được bao nhiêu? Hay là không nghe thấy gì hết?
“Ngươi nói sư phụ làm sao vậy?”
Caligula lập tức đẩy cửa gỗ, nhíu mày ra, lo lắng nhìn nàng, hắn biết rõ địa vị của điền nhất sư phụ ở trong lòng Nam Cung Phiêu.
“Được! Ta lập tức đến ngay!”
Nam Cung Phiêu gấp điện thoại lại, Caligula vội vàng hỏi: “Điền nhất sư phụ làm sao vậy?”
“Bị người đánh lén, thương thế rất nghiêm trọng.” Nam Cung Phiêu vỗ vỗ mu bàn tay hắn, lại nói với KING, “Snow giao cho ngươi bảo vệ, ta đi xem sư phụ.”
KING trực tiếp đứng lên, kéo kéo quần áo trên người, vừa ra khỏi phòng, vừa trả lời: “Hai ta cùng đi.”
“Vậy hắn…”
“Không có ai động được hắn.”
“… Được rồi!” Nam Cung Phiêu thói quen muốn nhéo mũi Caligula, “Bảo vệ Snow cho tốt, đừng khiến ta bị phạt vì thất trách.”
“Bất quá ta vói ngươi…”
“Không cần! Nhân tiện cho sư phụ gặp partner của ta.”
“… Nga.” Caligula bỗng dưng cảm giác mất mát, Nam Cung Phiêu tựa hồ tin tưởng KING, mà không tin hắn?
“Đợi lát nữa gặp lại ở khách sạn, ta đi trước!” Nói xong, Nam Cung Phiêu bước nhanh đi theo phía sau KING, rời khỏi nhà hàng Nhật Bản.
Hai người đi rồi, Snow cầm ly rượu, ngửa đầu ra phía sau, uống một hơi cạn, mắt vàng cúi xuống, nhìn chăm chú vào ly rượu trong tay:”Caligula, mau chóng giải quyết nữ nhân này đi.”
“Chủ nhân?”
“Một khi ca ca động tâm, ngươi sẽ không hạ thủ được .”
“Ta…”
“Không ai dám khiêu chiến hấp huyết vương tộc Dracula, ta cũng không ngoại lệ, tự ngươi giải quyết cho tốt.”
“…”
…
Nam Cung Phiêu nhanh chóng trở lại vừa võ quán nhu lưu, một đám sư đệ sư muội đang vây quanh cửa phòn sư phụ nghỉ ngơi, lo lắng nhìn vào bên trong. Nam Cung Phiêu vội vàng chạy đến, tùy tiện túm lấy một sư muội hỏi: “Sư phụ đâu? Hắn ra sao?”
Sư muội nhận ra nàng, hai mắt lập tức tỏa sáng, chỉ vào phòng: “Sư tỷ, sư phụ đang tìm ngươi đấy.”
“Nga.”
Nam Cung Phiêu vội vàng bước vào phòng, đi qua phòng làm việc, đi vào phòng ngủ của sư phụ, đập vào mắt là gương mặt tái nhợt của điền nhất sư phụ, còn có băng vải trắng xóa trên ngực.
Nghiệt Thần vừa thấy nàng bước vào, vội vàng cúi người, ghé vào bên tai điền nhất nói: “Sư phụ, phiêu sư muội đến rồi.”
Trung Triết Điền nhất chậm rãi mở to mắt, thấy thần sắc lo lắng của Nam Cung Phiêu, vươn tay về phía nàng: “Đứa nhỏ này, rốt cục ngươi đã trở lại.”(vì ổng nỳ là người Japan nên tên mới là chữ nhá)
“Sư phụ!” Nam Cung Phiêu quỳ tiến lên từng bước, cầm tay hắn, đặt lên mặt mình, hốc mắt nóng lên.
“Đừng lo lắng, sư phụ sẽ nhanh khỏe thôi.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?”
Nghiệt Thần quỳ một bên giải thích nói: “Có hai nam nhân xông vào võ quán, sau khi đả thương vài sư đệ sư muội, trực tiếp tập kích sư phó.”
“Hai nam nhân?”
“Ân.” Nghiệt Thần gật gật đầu, “Có một sư đệ nhận ra, một người trong đó chính là MING lão đại hắc bang!”
“Đáng giận! Lại là hắn! !” Nam Cung Phiêu bỗng dưng nhớ tới ca ca, vội vàng bắt lấy cánh tay Nghiệt Thần, “Ca ca đâu? Ngươi không thấy hắn sao?”
“Hắn tầng hầm ngầm nhà triển lãm, bảo an nghiêm mật, cho dù có lính thiết giáp cũng rất khó tiếp cận .”
“Nga, ta an tâm rồi.”
Trung Triết Điền đnag muốn nói cái gì đó, đột nhiên một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở cửa phòng, Trung Triết Điền nhất lập tức nheo đôi mắt lại, nhìn chăm chú vào hắn: “Hắn là?”
Nam Cung Phiêu quay đầu lại, nhìn nhìn KING, vội vàng đi đến trước mặt hắn, lôi kéo hắn đi vào phòng ngủ của sư phụ, giới thiệu nói: “Sư phụ, hắn là partner của ta, tên là KING!”
KING nhìn chăm chú vào lão nhân trước mắt, một loại hơi thở độc đáo quay chung quanh người hắn(sư phụ), có thể khẳng định chắc chắn hắn không phải nhân loại bình thường, hơn nữa nhìn qua thì thấy tuổi rất lớn. Trừ bỏ trong băng vải trên gnuwcj, hoàn toàn không có chút nào dáng vẻ già yếu, cặp mắt vẫn đen láy có thần.
Ánh mắt Trung Triết Điền nhất thoảng qua hình hoa sen trên cổ KING, chăm chú đánh giá một phen, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở hai bàn tay nắm chặt nhau. Con ngươi đen xẹt qua một tia phẫn nộ, nhưng rất nhanh biến mất, lập tức bày ra một nụ cười hòa ái, nói: “Vị bằng hữu này, có thể nhờ một chút không?”
“Đương nhiên có thể!”
Nam Cung Phiêu không đợi KING trả lời, bản thân tự động thay hắn đồng ý với sư phụ, còn đem ấn thân ảnh cao lớn xuống, khiến cho hắn khoanh chân ngồi cạnh đệm, còn mình thì mỉm cười ngồi bên cạnh hắn, cùng ngồi tán gẫu.
Trung Triết Điền vỗ chụp bả vai Nghiệt Thần, nói: “A nghiệt, đưa A Phiêu đi ra ngoài ngồi, ta muốn trò chuyện một mình với vị tiên sinh này, thuận tiện hỏi chút chuyện.”
Nam Cung Phiêu lập tức nhăn mi lại, nhìn nhìn KING, lại nhìn Trung Triết Điền nhất dò hỏi: “Sư phụ, có chuyện gì không thể để cho ta nghe ?”
“Ha ha… A Phiêu nghe lời, cùng sư huynh đi ra ngoài, sư phụ sẽ giải thích với ngươi sau.”
“Nhưng mà…”
“Sư muội, đi ra ngoài đi! Sư phụ ắt có chừng mực .”
Nghiệt Thần đi đến bên cạnh Nam Cung Phiêu, kéo tay nàng, kéo Nam Cung Phiêu đang hờn giận đi ra ngoài, còn đóng cửa phòng lại, để ngừa không quấy rầy sư phụ nói chuyện.
Sau khi Trung Triết Điền vừa thấy Nam Cung Phiêu rời khỏi phòng, vẻ mặt trở nên cực kỳ phẫn nộ, trừng mắt nhìn KING: “Ngươi cư nhiên sống lại!”
KING khó hiểu nhăn mi lại: “Lão tiên sinh biết ta?”
“Đâu chỉ biết, quả thực chính là kẻ thù lớn bất cộng đái thiên, hấp huyết vương tiên sinh!”(không đội trời chung)
“…”