Edit : Linhxu
Beta: meott
“Không cần nhắc đến Senke!”
KING gầm nhẹ một câu, khiến Nam Cung Phiêu nuốt toàn bộ mấy câu oán hận trở lại trong bụng, đầu đang ngơ ngác suy nghĩ: sẽ không phải người này là song tính luyến ái đi?
Thời điểm Aojie đi vào phòng khách sạn, vừa vặn Nam Cung Phiêu đang ở trong phòng tắm tắm rửa, KING lại đang cởi trần, nhất thời, không gian trở nên ái muội, tà ác lấy khửu tay chọc chọc vào ngực KING, khẽ đưa bình huyết cho hắn.
Mặt KING không chút thay đổi nhận lấy bình huyết, gõ mấy cái vào trán hắn (Aojie): “Đừng dùng tư tưởng dơ bẩn của cậu để suy diễn về chuyện của người khác.”
Aojie lập tức lắc đầu, thập phần nghiêm túc nói: “NO! Cho tới bây giờ tôi vẫn cảm thấy làm chuyện yêu là sứ mệnh vĩ đại nhất.”
“…”
“Đúng rồi, có người điều tra anh.” Aojie lấy thuốc lá ra, đến bên cửa sổ đốt, nghiền ngẫm về phía KING đang liều mạng hấp huyết.
KING dựa vào đầu giường, nhìn chăm chú vào thân ảnh mơ hồ xuyên qua bình thủy tinh: “Ừm?”
“Vị hôn phu của cô ấy.”
“Đã đoán được.”
“Tôi chỉ đưa báo cáo cho hắn.”
“Trong đó không viết gì!”
“A!” Aojie kinh ngạc trừng to mắt: “Làm sao anh biết?”
KING liếc mắt nhìn túi văn kiện bên người Aojie một cái: “Văn kiện của cậu viết.”
Aojie vội vàng đã chạy tới, rút văn kiện ra, ảo não gầm nhẹ: “Shit! Tôi đem mang nhầm văn khiện rồi.”
KING tiếp tục híp mắt lại, thâm thúy nhìn về phía phòng tắm, thấu thị mắt thật là tốt, chỉ phiền là dùng nhiều sẽ thấy muốn ngủ. (mắt có thể nhìn xuyên qua vật cản)
Không biết khi nào thì kia nữ nhân sẽ xoay người lại đây?
“Tôi phải về đổi lại văn kiện, đi trước.”
“Không tiễn!”
“Nha, đúng rồi!” Aojie đột nhiên dừng lại: “Lão đại tìm các người có chuyện, tập văn kiện kia là cho hai người.”
“…”
“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, thân phận hiện tại của anh là niềm mơ ước của toàn bộ nam nhân trong công ty, nhớ nắm chắc.”
“Có ý tứ gì?”
Aojie tà ác nhìn cửa phòng tắm, ngón tay vẽ trên không trung hình đường cong của nữ nhân: “Gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, không tồi! Ha ha ha!”
Mỗ nam nói xong, cười một cách đáng khinh ra khỏi phòng, vẻ mặt KING vẫn lười biếng như cũ, tiếp tục thưởng thức dáng người mơ hồ của mỹ nữ, hấp thụ đồ ăn của hắn.
Nam Cung Phiêu từ phòng tắm đi ra, thoáng nhìn bên cạnh KING thấy đã có ba cái bình huyết không, biết Aojie đã tới, vừa lau tóc vừa hỏi: “Aojie đâu?”
KING nhìn tạp chí, trả lời: “Đi ra ngoài đổi lại tập văn kiện.”
“Ờm.” Mỗ nữ ngắm thùng giữ nhiệt nhỏ một chút: “Anh đủ huyết rồi?”
“Ừm.”
“Vậy… Chúng ta còn tiếp tục đi dạo phố?”
“Không! Aojie nói lão đại có nhiệm vụ cho chúng ta, hắn đem nhầm văn kiện, tốt nhất em vẫn nên gọi điện thoại cho hắn hỏi một chút.”
“OK.”
Nam Cung Phiêu đang muốn gọi điện thoại, ngoài phòng chợt vang lên tiếng đập cửa, KING thong thả đứng lên, đi đến trước cửa, hé cửa ra một khe hở.
“Cầm, tôi đi đưa văn kiện.”
“…”
“Cạch!”
Mặt Aojie không chút thay đổi, đưa văn kiện cho KING, vẫn không quên đóng cửa giúp hắn, rồi nhanh chóng rời đi.
Mỗ nam vừa xoay người lại, kiều nhỏ thân ảnh đã muốn chạy đến trước mặt hắn, đoạt lấy túi văn kiện, rút văn kiện ra xem.
Mắt lam dán chặt lên cái khăn tắm màu trắng bó sát quanh phần trên của thân thể trắng nõn, hai cái “Bánh bao nhỏ” đang bị khăn tắm bó sát tạo thành một khe hở, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn.
“Shit! Muốn chúng ta đi bảo hộ cái tên ma cà rồng siêu sao đáng giận kia! !”
“…”
KING đang nhìn đến nhập thần, mỗ nữ đột nhiên mắng một tiếng, giật mạnh khăn tắm ra, đôi mắt lam xẹt qua một tia hưng phấn. Chỉ tiếc sau khi cái khăn tám rơi lên giường, thân thể kiều nhỏ cũng xoay người lại, phía sau cái lưng xích lõa có một cái dây màu đen vây quanh.
Giờ này khắc này, KING quyết định xếp Bra vào loại vật phẩm đang ghét nhất, nữ nhân này mang Bra còn quấn khăn tắm làm gì? Thật sự là quá đáng!
Nam Cung Phiêu vừa mặc áo ngoài, vừa nói: “KING, tôi không muốn nhận nhiệm vụ này.”
“Ừ.”
“Tôi còn muốn bảo hộ anh tôi an toàn, không đếm xỉa tới tên ma cà rồng cao ngạo kia.”
“…” Hắn cũng rất cao ngạo.
“Bắt tôi_ người đặc công xuất sắc độc nhất vô nhị đi bảo hộ một thần tượng đại chúng, thật sự là đại tài tiểu dụng. Hắn căn bản là không đáng để tôi liếc mắt tới.” (tài cao nhưng không biết sử dụng)
“Vậy sao phòng em giữ nhiều áp phích của hắn vậy?”
Nam Cung Phiêu mạnh mẽ xoay người lại, chỉ tay vào mặt KING cảnh cáo hắn: “Tôi chỉ là có hứng thú với soái ca!”
Xem vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của cô, KING lập tức giơ hai tay lên thỏa hiệp, chịu không nổi ánh mắt giết người kia của cô.
“Chết tiệt! Vốn tâm tình đang rất tốt, lại bị tên ma cà rồng này phá hủy.”
Mắt lam nheo lại, nghiêng đầu, cô nói tâm tình rất tốt? Là vì cùng hắn hẹn hò sao?
“Tôi phải đi nhà triển lãm gặp anh trai.”
“A Phiêu.” KING giữ chặt cánh tay của cô: “Tôi nghĩ em tạm thời không cần có tiếp xúc thân mật với Nam Cung Triết, tiếp tục nhận nhiệm vụ, để dời lực chú ý đi.”
Nam Cung Phiêu ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn, đột nhiên cảm thấy hắn nói rất có đạo lý. MING vừa mới mới phái người giết chết cái người “Nam Cung Triết” kia, hiện tại nếu cô lại liên hệ với anh, sẽ khiến cho bọn họ chú ý.
Hơn nữa, cho dù MING giết anh cô, cũng sẽ không dễ dàng buông tha người bên cạnh cô.
Nếu cô nhận nhiệm vụ này, bên cạnh cô sẽ chỉ có ba tên ma cà rồng và một con dơi, cho dù MING có cường đại đến đâu cũng đấu không lại bốn tên này đi? Cô sẽ không cần lo lắng những người khác bị hại.
Huống chi, Đức Húc từng nói, thời điểm MING bắt cóc hắn, có vẻ lợi hại hơn so với người bình thường, cô nên nhân cơ hội này điều tra, hoặc là cô còn có thể mượn cơ hội này diệt trừ đi tên đại ca xã hội đen đang ngoài vòng pháp luật này.
Trong khi Nam Cung Phiêu đang suy nghĩ sâu xa, KING cầm lấy túi xách của cô khoác lên vai mình, một tay xách theo thùng giữ nhiệt, một tay kéo cô ra khỏi phòng, còn không quên dùng linh khí khóa cửa phòng lại.
Lúc hai người gần về đến nhà, đã thấy Senke đang đứng trên đường vẫy tay với bọn họ, KING vội vàng dừng xe lại, nghi hoặc nhìn hắn: “Sao ngươi lại ở đây?”
Senke mở cửa sau xe nhảy vào, vẻ mặt xin lỗi nói: “Phiêu tiểu thư, thời điểm tôi đi siêu thị mua đồ ăn khuya, nhà bị người ta phóng hỏa cháy rồi.”
“…” Nam Cung Phiêu bỗng dưng nhăn mi lại, MING thật đúng là muốn đuổi tận giết tuyệt.
“Ngươi không sao chứ?” KING liếc mắt vào kính xe nhìn hắn (Senke) một cái, thứ dơi sợ nhất là lửa.
“Không có việc gì, tôi chỉ cứu được những thứ này.” Senke đưa cái khung ảnh trong tay cho Nam Cung Phiêu: “Thật xin lỗi, phiêu tiểu thư.” Hắn thường xuyên thấy phiêu tiểu thư ngẩn người nhìn bức ảnh này, nhất định là nó rất quan trọng với nàng.
Phiêu tiểu thư là chủ nhân của chủ nhân, hắn hẳn nên làm chút chuyện cho cô.
Nam Cung Phiêu cầm lấy khung ảnh, nhìn chăm chú vào người ở bên trong, trong mắt chợt nổi lên một màng hơi nước.
Đây là của ảnh chụp cô nhi viện, mười đứa nhỏ đứng song song cùng một chỗ, cười vui vẻ. Khi đó nàng vừa mới đến cô nhi viện, hai tay Nam Cung Triết đặt trên vai cô, cưng chiều nhìn cô, đó chính là một đứa nhỏ duy nhất không nhìn vào ống kính.
Đơn giản vì cô sợ máy chụp ảnh phát ra ánh sáng loang loáng…
Cô nhìn nụ cười của anh mình, hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại, bấm số điện thoại di động của lão đại, khi thấy hắn nghe máy trầm giọng nói: “Lão đại, tôi nhận nhiệm vụ!”
Hai mắt KING nửa khép nửa mở nhìn cô một cái, khởi động xe, chạy như bay vào nội thành…