Edit : Linhxu
Beta: meott
“Tôi không thích Senke.”
“Nhưng hai người tắm rửa cùng nhau!”
“Hắn chỉ giúp tôi kì lưng mà thôi.”
“Các người ngủ cùng nhau.”
“Hắn ngủ trong tủ quần áo, tôi ngủ trong quan tài.”
“Các người…”
KING đột nhiên nheo mắt lại, mắt lam thoảng qua một tia quỷ dị làm cho lòng người lạnh ngắt, khiến cho Nam Cung Phiêu sợ tới mức ngây người một lúc, nhất thời không biết nói gì, quên mất còn có chứng cứ chứng tỏ bọn họ đồng tính luyến ái.
“Em đang ghen sao?”
“…”
Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều mở to mắt, khó có thể tin nhìn Nam Cung Phiêu, hai người bọn họ phát triển nhanh như vậy từ khi nào?
Vừa đúng lúc Caligula tỉnh lại, chợt nghe thấy câu “Em đang ghen sao?”, nhất thời con ngươi đen trở nên ảm đạm, cụp mắt xuống. Không phải nói muốn trả thù sao? Tại sao khi biết cô để ý người khác, lại có cảm giác đau như đớn như bị dao đâm chứ?
Không!
Không thể động tâm, không thể buông tha cho kẻ từng thương tổn mình! Hắn đã không phải là Cung Trữ Trạch, hắn là Caligula, một ma cà rồng không cảm xúc, một kẻ có thù tất báo!
Snow thu toàn bộ cảm xúc biến hóa của Caligula vào mắt, thấy hắn từ thương tâm đến khôi phục vẻ lạnh lùng, mặt không chút thay đổi, trong lòng thầm kêu không ổn. Hắn căn bản là không khống chế được trái tim mình, đừng nói là giết Nam Cung Phiêu, có lẽ ngay cả nói hắn tổn thương cô ta một chút hắn cũng không làm được.
Nói như thế nào thì Caligula cũng đã từng cứu mình, không có Caligula mình còn tiếp tục ngủ say. Xem ra, đây là thời điểm giúp huynh đệ một phen, diệt trừ nữ nhân này.
Có điều…
Tầm mắt Snow chuyển tới hai người còn đang ôm nhau KING và Nam Cung Phiêu, mỉm cười nhắc nhở nói: “Hai người các ngươi hãy chiếu cố người bị thương một chút, tiếp tục buồn nôn như vậy tôi muốn thổ huyết rồi.”
Nam Cung Phiêu bỗng dưng phản ứng lại, vội vàng đẩy KING ra, xấu hổ ho hai tiếng, khuôn mặt đỏ ửng. Chết tiệt ma cà rồng, luôn bất tri bất giác câu dẫn mình.
Vậy mà cô còn bị lừa?
Shit! Nhất định là thiếu nam nhân, ừm! Nhất định như vậy!
Nam Cung Phiêu nghĩ đến đây, không để ý tới đám ngoại tộc trong phòng nữa, xoay người đi ra ngoài.
KING nhìn cô quay lưng đi hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Trở về Tưởng Niệm bar.”
“Hiện tại cô đi ra ngoài một mình rất nguy hiểm.”
“Tôi phát xuân, muốn nam nhân! Đêm nay không trở lại.”
“Tôi cũng là nam nhân……”
“Anh là đồng tính luyến ái! !”
“…”
“Ha ha ha!” Snow không nhịn được cười ha hả, vỗ vỗ bả vai KING, cười đến nỗi muốn rút gân bụng.
KING thâm trầm liếc mắt nhìn Snow một cái, nhìn bộ dáng cuồng tiếu của hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Nữ nhân này có lầm không, bộ dáng của hắn giống đồng tính luyến ái sao?
Senke ủy khuất nhăn mi lại, Phiêu tiểu thư nhất định cho rằng hắn cùng chủ nhân có hành vi không bình thường, lúc này hắn hại chủ nhân thảm rồi. Senke đáng thương ngây ngốc đi đến trước mặt KING, cúi đầu nhận sai: “Chủ nhân, đều tại ta không tốt, về sau hai người chúng ta vẫn nên chia phòng ngủ đi.”
“…”
Snow ôm bụng ngồi trên mặt đất, chỉ vào Senke khen: “Chia phòng ngủ? Đủ ái muội, tôi cũng hiểu lầm! Ha ha ha, không nhịn được, bụng đau quá!”
Thấy KING không nói lời nào, Senke càng thêm hoảng, vội vàng lắc đầu xua tay: “Chủ nhân, ta không phải có ý tứ kia, ý ta là về sau chúng ta không cần ngủ trong cùng một phòng, không cần tắm rửa cùng nhau, không cần…”
“Tốt lắm Senke, nói thêm chút đi nữa, nhât định Snow sẽ trở thành ma cà rồng đầu tiên chết vì cười.”
“…”
“Ta đi ra ngoài một chút.”
KING bỏ lại một câu, ra khỏi phòng. Chuyện đêm nay MING sẽ không dễ dàng dừng tay, Nam Cung Phiêu ra ngoài một mình rất nguy hiểm, hắn vẫn nên đi theo bảo vệ cô.
Thấy KING đi ra ngoài, Snow cầm lấy điện thoại, bấm số của một đạo diễn, thấy người kia bắt máy. Hắn mỉm cười: “Xin chào, đạo diễn Mã Tư.”
“Snow? Mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Tất cả mọi người đang chờ ah để bắt đầu khởi quay.”
“Tôi bị bắt cóc, bây giờ đã không sao.”
“Bắt cóc? thân thể có bị thương không? Anh đang ở đâu? Tôi tới đón anh.”
“Tôi sẽ lập tức quay lại, gặp mặt nói chuyện sau.”
“OK, tôi chờ anh!”
Snow ngắt điện thoại, lộ ra một nụ cười tà ác, hắn là siêu sao quốc tế, muốn tìm hai nhân viên bảo an giúp hắn bảo vệ an toàn bản thân, rất dễ dàng. Cho dù Nam Cung Phiêu không nói, hắn cũng có biện pháp đem cô tới bên người.
Chờ xem, Nam Cung Phiêu!
…
Nam Cung Phiêu vừa đến Tưởng Niệm, đán nam nhân liền nhất ủng mà lên, bao vây quanh cô, người người đều trưng ra khuôn mặt tươi cười nghênh nghênh nhìn cô. Cô sợ hãi ngắm một vòng, khóe miệng co rút, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? Các người bị động kinh sao?”
Soái ca Giáp chắp hai tay lại, đặt ở trước ngực, ánh mắt sáng như sao nhìn cô, dịu dàng nói: “Bà chủ, rốt cục cô đã trở lại.”
Mỗ nữ lập tức rùng mình một cái, đẩy ra “Mẫu vịt” quá đậm mùi son phấn kia.
MAN tách đám nam nhân đông đảo ra, ôm chặt lấy cô, giúp cô ngăn cản đám nam nhân đang vô cùng nhiệt tình kia, ra lệnh nói: “Tất cả ngồi trở lại vị trí, đừng để cho khách hàng chế giễu.”
“Vâng.”
“Quản lí, nhớ phải nhắc nhở cô ấy.”
“Đúng đúng! Hạnh phúc của chúng ta dựa hết vào ngài.”
“Hì hì, đúng vậy đúng vậy!”
MAN vừa nói, toàn bộ nam nhân đều giống như hoa rơi nước chảy nhanh chóng tản ra trở lại vị trí làm việc, Nam Cung Phiêu đi theo MAN đi lên văn phòng trên lầu hai, ngồi trên ghế, nặng nề mà cũng nhẹ nhàng thở ra.
MAN rót cho cô một ly nước trái cây, ngồi trên sô pha, mỉm cười nói: “Mất tích vài ngày, tôi còn tưởng rằng hôm nay cô cũng không trở lại chứ.”
Nam Cung Phiêu đổ toàn bộ ly nước trái cây vào bụng, ngửa thân mình ra sau, dựa vào lưng ghế, trả lời: “Gần đây có một số việc bận rộn, cho nên không trở về, có chuyện gì xảy ra sao?”
“Cô xem xem hôm nay là ngày bao nhiêu?”
Nam Cung Phiêu mạnh mẽ quay đầu nhìn lên tường, liếc mắt ngắm ngày trên tờ lịch treo tường một cái, lập tức nhảy dựng lên, vọt tới cửa phòng. Bàn tay nhanh chóng vặn tay nắm cửa khóa trái…
“Bà chủ! !”
“…”
“Tách!”
Đóng cửa cẩn thận, thân ảnh kiều nhỏ ngồi trở lại vị trí của mình, cả người xụi lơ ghé vào trên bàn làm việc, không khí trầm lặng nói: “Gần đây tôi bị làm sao vậy chứ?”
MAN tao nhã uống rượu, tà ác nhìn cô: “Nữ nhân không có tình yêu, rất dễ dàng bị căng thẳng thần kinh. Cô cũng không còn nhỏ tuổi, cũng không thể vì một cành cây khô héo, buông tha cho rừng rậm phồn vinh này đấy chứ?”
“Aiz… Không cần ép tôi nữa.”
“Ai kêu cô có vị hôn phu anh tuấn như vậy, còn nhớ nam nhân đã chết kia.”
Nam Cung Phiêu chu miệng lên, cầm bút vẽ loạn trên giấy, đôi mắt nửa khép nửa mở: “Đêm nay ta không quay về, ở trong này ngủ một đêm đi.”
“Tại sao? Trong nhà không có người?”
“Có hai người.”
“Thấy soái ca không ăn, không giống tác phong của cô.”
“Tôi và hắn không có cảm gác, chủ yếu là bọn họ là…”
“Ngoại trừ đồng tính luyến ái, tất cả mọi người đều thích cô.”
“Vừa vặn hắn không phải người.”
“Cái gì?”
“Không có việc gì!” Nam Cung Phiêu lắc lắc tay: “Anh kêu toàn bộ đám sói ngoài cửa cút đi làm đi!”
“Được rồi, tôi cũng đi ra ngoài làm việc, cô suy nghĩ cẩn thận.”
“Ừm.”
MAN vừa định mở cửa, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, xoay người lại nhắc nhở nói: “Ngày mai là mười lăm, cưng ạ.”
“Đã biết!”
“Đừng mượn cớ không trở lại nha, bằng không, tôi có thể đại diện cho toàn thể sói hoang trong Tưởng Niệm, lôi cô lên giường.”
“…”