Edit : Linhxu
Beta: ss Vi Tiểu Bảo
Lúc này Nam Cung Phiêu không nghĩ lại mãnh liệt nôn mửa như lần trước. Chính là sau khi rơi xuống đất chân có chút mềm nhũng, lôi kéo cánh tay KING không buông, cảm giác mặt đất dưới chân đang trôi nổi.
KING đỡ cô đi ra phía sau tòa nhà lớn, vừa ra tới liền thấy Đức Húc cùng một đám sinh viên mới vừa đi vào khuôn viên trường học, cất bước đi về hướng bọn họ.
Nam Cung Phiêu nhìn chăm chú vào bộ dáng kiêu ngạo của Đức Húc. Kéo cổ KING xuống, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Chúng ta còn có một tuần nữa sẽ hoàn thành nhiệm vụ, chú ý hắn, đừng để cho hắn có hành động gì sơ xuất.”
“Ừm.”
“Tôi về lớp học trước, có việc call-me.”
“Ừ.”
Nam Cung Phiêu buông hắn ra, đem túi xách lên bả vai, lạnh lùng đi về phía đám người kia.
KING ngắm cô liếc mắt một cái, cũng không lo lắng những người đó sẽ làm cô bị thương, xoay người đi tới học đường.
Đức Húc nhìn chăm chú vào thân ảnh đang dần dần đến gần, không biết là ảo giác, hay là anh đối với nữ nhân này ấn tượng sâu sắc. Hội chiêu đãi ký giả ngày đó, đặc công bảo tiêu bên người cùng thân ảnh cô không sai biệt lắm.
Thân hình yêu kiều nhỏ nhắn của cô trực tiếp lướt qua đám người bọn họ, con ngươi đen vẫn bám theo bước di chuyển của cô, chờ thời điểm Nam Cung Phiêu hoàn toàn đi qua bọn họ, Đức Húc nhịn không được gọi cô lại: “Này.”
Mỗ nữ làm bộ nghe không thấy, tiếp tục đi về phía trước.
“NamCung Phiêu! lão đại gọi cậu!”
“Nữ nhân, có nghe thấy không!”
Nam Cung Phiêu dừng cước bộ lại, nếu nhiều người như vậy cùng nhau rống cô, cô còn nghe không thấy chính là giả dối .
Đức Húc khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn cô, trầm thấp hỏi: “Thứ Bảy, buổi chiều cô đi đâu?”
Cô hơi hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt xem thường liếc mắt nhìn hắn một cái: “Tôi vì sao phải nói cho anh!”
“Muốn chết a!”
“Thực TMD kiêu ngạo, lão đại, nữ nhân này không giáo huấn không được.”
TMD: chửi thề (chắc ai cũng bít nhỉ^^^^^^)
Đức Húc giơ tay lên, ngăn cản thanh âm ầm ỹ của bọn họ, tiến lên từng bước: “Chúng ta có thể nói chuyện sao? Vài phút thôi.”
“Không rảnh, tôi phải đi về làm bài luận.”
“Tôi giúp cô làm.”
“Tôi không nghĩ lấy điểm D.”
“Tôi cam đoan cô được A+.”
“…” Mỗ nữ có chút động tâm.
“Không có A+ tôi bồi thường cô vạn.”
“Được! Thành giao!”
Đức Húc bỗng dưng nheo đôi mắt lại, nhìn chăm chú vào nữ nhân đang hưng phấn kia, dường như sau khi nghe thấy một trăm vạn liền thay đổi thành một người khác. Xem bộ dạng của cô không giống như là cô gái hám giàu, làm sao có thể…
“Ba!”
Trong ngực Đức Húc bị ném đến hai bản bài tập, Nam Cung Phiêu dựng thẳng ngón tay lên chọc chọc vào trong ngực hắn, kiêu ngạo nhướng mày lên: “Cậu nói không được A+ liền bồi một trăm vạn!”
“OK!” Đức Húc tiếp được sách bài tập, “Vậy cùng nhau làm đi.”
“Được! Xem như anh giúp tôi làm bài tập, bổn tiểu thư mời anh đến căn-tin, anh trả tiền.”
“… Đi thôi.”
Đức Húc quay lại nhìn đám nam sinh phía sau gật gật đầu, làm cho bọn họ đều tự tản đi, anh cùng Nam Cung Phiêu đi đến căn-tin.
Đi vào căn-tin, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Đức Húc lấy ví tiền ra, đưa cho Nam Cung Phiêu: “Cô đi mua đồ ăn đi.”
“Được! Anh ăn cái gì?”
“Một ly cà phê là tốt rồi.”
“OK! Này… bài luận giao cho anh.”
“Ừm.” Mỗ nam mở ra sách vở cùng sách bài tập, bắt đầu giúp cô làm bài luận.
Nam Cung Phiêu liếc hắn một cái, cầm ví tiền của hắn đi đến quầy phục vụ. Bàn tay mềm từ bên trong ba lô xuất ra một cái máy truy tung nhỏ bé, mở ví tiền của hắn ra, nhét vào một ngăn nhỏ ở tận cùng bên trong. Lại từ bên trong rút ra trăm nguyên tiền giá trị lớn, che giấu động tác của mình.
Cô đi đến quầy phục vụ, đặt tiền lên bàn mỉm cười nói: “Làm phiền ột cái bánh ngọt sôcôla, một ly cà phê.”
“Được, xin chờ một lát.”
Chỉ chốc lát, người bán hàng đem tiền lẻ đưa tới trả cô, khay cũng chuyển qua trước mặt. Nam Cung Phiêu cố ý đem tiền lẻ nhét vào một bên, sau đó cầm lấy khay hướng vị trí Đức Húc đi đến.
Đức Húc đang bận rộn viết bài tập, mỗ nữ lại ngồi tự do tự tại ăn bánh ngọt, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào cái bút đang lướt nhanh trên mặt giấy, mày lại càng nhíu chặt.
Không nghĩ tới nam nhân này bề ngoài kiêu ngạo làm cho người ta chán ghét, nhưng hắn làm bài tập cũng thuận buồm xuôi gió, không có nửa điểm trở ngại, ngay cả toán học cô đau đầu nhất đều một hơi toàn bộ giải ra đáp án, hơn nữa phi thường lưu loát như là không cần động não.
Trên thế giới chính là có người như hắn, mới có thể khiến cho cô cảm thấy mình không đủ thông minh.
Lúc cô bỏ vào trong miệng một miếng sôcôla cuối cùng, cái bút kia cũng đồng thời đặt lên trên bàn, sách vở khép lại, đưa hết sách bài tập trả lại cho cô.
“Xong rồi.”
Nam Cung Phiêu ngắm sách bài tập một chút, khó có thể tin trừng to mắt: “Xong rồi?”
“Ừm.”
“Anh …. Anh xác định có thể A+?”
“Không ngoài ý muốn hẳn là có thể.”
“… nếu ngoài ý muốn thì sao?”
“Không có A+, tôi cho chủ nhiệm lớp cô năm vạn, để cho lão ta sửa thành A+!”
“… Cool!” Mỗ nữ vội vàng đem vở bỏ vào trong túi sách.
Đức Húc ngửa thân thể ra sau, cầm lấy cà phê uống một ngụm, nhìn chăm chú vào nàng, trầm thấp hỏi: “Cô có thể nói cho tôi biết buổi chiều thứ Bảy lúc ba giờ cô ở nơi nào đi?”
“Ba giờ? Tôi nghĩ … Ách… Hẳn là ở nhà.”
“Cùng ai ở nhà?”
“Anh trai tôi.”
“Anh cô?”
“Uy, bộ dáng của anh có vẻ như không tin tôi!”
“Ha ha, có chút!”
Đôi mắt đẹp chuyển quanh, thoáng nhìn phía cửa căn-tin có năm thân ảnh cao lớn đi vào, như là đã từng gặp qua ở trường rồi, trong đó một người chính là đồng học cùng lớp của cô.
Nam Cung Phiêu lập tức chuyển biến vẻ mặt, phẫn nộ đứng lên, chỉ vào Đức Húc rít gào nói: “Anh cho là anh là ai chứ? Tôi đi nơi nào cần gì anh quản chứ?”
“…” Đức Húc có chút ngạc nhiên, khó hiểu tại sao cô tự nhiên thế nào lại trở nên hung dữ như vậy.
“Nói cho anh biết, đừng tưởng rằng là học trưởng thì rất giỏi nha, có cơ hội thật muốn một đao chém chết anh. Vì toàn bộ mỹ nữ trừ bỏ một kẻ tai họa, tiện nam nhân!”
Nói xong, Nam Cung Phiêu mạnh mẽ khoác túi sách lên, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn anh một cái, mang theo vẻ mặt phun hỏa lướt qua bên người anh, rời khỏi căn-tin.
Đức Húc vẫn im lặng như cũ ngồi ở trên ghế, nhàn nhã uống cà phê, con ngươi đen nhìn chăm chú vào đồ vật trên bàn một chút, một bàn tay còn đang mân mê chiếc ví, cũng không để ý đến việc cô rời đi.
Khi Nam Cung Phiêu đi qua đám nam sinh kia, nam nhân đi đầu nhìn cô một cái, nam sinh bên cạnh ghé vào hắn lỗ tai nói vài câu. Sau đó hắn mỉm cười gật gật đầu: “Hẹn cô ấy, giữa trưa ăn cơm.”
“Ừm, tôi đi ngay.”Namsinh lập tức rời đi, đuổi kịp cước bộ Nam Cung Phiêu.
…
Nam Cung Phiêu rời khỏi căn-tin, vội vàng lấy di động ra, bấm số của KING, chờ đợi hắn bắt máy.
“Đô” một tiếng đã chuyển vào hộp thư thoại: “Ngủ….. có gì nhắn lại…”
“… Anh TMD vẫn còn ngủ, nhanh chút nghe điện thoại của tôi!”
Vừa khép lại di động, bả vai bị vỗ vỗ, một giọng nam trầm thấp ở bên cạnh vang lên: “Nam Cung Phiêu, lão đại tôi muốn tìm cô thương lượng chút sự tình.”
Thân ảnh nhỏ nhắn đứng sững lại, môi đỏ mọng gợi lên tươi cười tà ác, rốt cục cũng đợi được cá lớn …