strong’, Y Thượng Tĩnh gõ vang cửa phòng khách sạn của Bùi Nhĩ Phàm.
“Mời vào, cửa không khóa!” Giọng của Bùi Nhĩ Phàm vọng qua cửa, hơi có chút trầm thấp.
Y Thượng Tĩnh hít sâu vào một hơi, trải qua việc ngày hôm qua xong, thật sự còn chưa nghĩ ra nên đối mặt với hắn thế nào, cảm giác hai người hiện tại tựa hồ như là bị vây trong một loại trạng thái ái muội. Aizz, Y Thượng Tĩnh, không cho phép nghĩ như vậy, người ta đã có bạn gái rồi, mày ở đây nghĩ lung tung cái gì a! Bây giờ là thời gian làm việc, không phải là lúc suy nghĩ lung tung, hơn nữa, cậu ta không phải nhỏ tuổi hơn mày sao, mày không phải không thích làm bò già sao? Vậy bây giờ còn đang lo lắng cái gì a!
Sau khi điều chỉnh tốt tâm lý của mình, Y Thượng Tĩnh đẩy cửa ra, bước vào trong phòng. Bất ngờ là, Bùi Nhĩ Phàm cũng không có ở loại ‘phòng tổng thống’ trong truyền thuyết, gian phòng này chẳng qua so với phòng bình thường lớn hơn chút, bài trí nhiều hơn chút, trang trí đẹp hơn chút, nhưng cũng không có đạt tới trình độ khoa trương.
Bùi Nhĩ Phàm ngồi trên sô pha, khom người, liếc nhìn tư liệu, đồng thời cũng ghi chép gì đó. Ngoài trời ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào bên trong, rọi lên trên người Bùi Nhĩ Phàm, làm cho bộ tây phục màu xám nhạt cũng độ lên một tầng thản nhiên màu vàng, thực chói mắt. Ánh dương xuyên qua hàng mi anh, tản ra một luồng sáng, cho dù hiện tại Y Thượng Tĩnh không đeo kính, cũng thấy rõ được hình ảnh ấy. Y Thượng Tĩnh có nên đánh gãy công việc của Bùi Nhĩ Phàm hay không, chỉ là nhợt nhạt cười, nhìn hắn. (HMC: xong rồi)
Bùi Nhĩ Phàm cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn mình, rất nhạt, thực ấm. Ngẩng đầu lên, liền bắt gặp Y Thượng Tĩnh với một thân váy đỏ tươi hai tay ôm một đống tư liệu, túi xách vắt ở cổ tay, tựa ở góc tường, đầu cũng tựa vào trên tường, cười yếu ớt, nhìn mình. Bùi Nhĩ Phàm hơi sững sờ, nhìn vào mắt cô. “Cô đã đến rồi!” Nở một nụ cười, “Lại đây ngồi a!”
Y Thượng Tĩnh nghe thấy giọng nói ôn nhã của Bùi Nhĩ Phàm, mới phát hiện mình cư nhiên vừa mới nhìn hắn ngẩn người! Hơi có chút xấu hổ, có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn là chậm rãi đi đến chỗ Bùi Nhĩ Phàm, nhưng đi đến chỗ cách hắn còn năm bước thì dừng lại. “Phó tổng, đây là tư liệu mà ngài muốn, tôi đã đúng hạn đưa tới.” Tiến lên từng bước, sau đó đưa bằng hai tay, đợi Bùi Nhĩ Phàm tiếp nhận xong, lại lui về một bước.
Bùi Nhĩ Phàm tự nhiên cũng là chú ý tới cử động này của Y Thượng Tĩnh, vì thế đem tư liệu cầm trong tay đặt lên bàn, đứng lên, cười kiểu thư sinh, nghiêm túc nói: “Lại đây!”
Ách, nụ cười kia, tuy rằng rất đẹp, nhưng ở trong mắt Y Thượng Tĩnh, lại cảm thấy rất nguy hiểm. “Phó tổng có chuyện gì, xin cứ nói. Tai tôi tốt lắm, ở đây cũng có thể nghe rõ.” Y Thượng Tĩnh nhìn khoảng cách giữa hai người, tuy rằng không biết tên họ Bùi kia sao đột nhiên lại đổi sắc mặt, nhưng vẫn là nên đề phòng chút!
Nhìn vẻ mặt phòng bị của Y Thượng Tĩnh, Bùi Nhĩ Phàm tức giận, mình có đáng sợ như vậy sao? Phải đề phòng mình giống như đề phòng cướp vậy à? “Được, tôi đây đi qua.” Bùi Nhĩ Phàm vừa nói vừa đi về hướng Y Thượng Tĩnh, “Bởi vì chuyện tôi muốn làm, khoảng cách này tôi không có cách nào làm được!”
Cái gì gọi là chuyện hắn muốn làm? Anh ta muốn làm chuyện gì? Chẳng lẽ mình lại không cẩn thận giẫm phải bãi mìn của anh ta sao? Y Thượng Tĩnh nhìn thân ảnh càng ngày càng tới gần kia, vội vàng lui về sau. Nhưng cô không đoán trước được là, hành động này của cô hoàn toàn chọc giận Bùi Nhĩ Phàm. Y Thượng Tĩnh chỉ cảm thấy cánh tay căng thẳng, sau đó thân thể rung động mãnh liệt, nhìn lại thì mình đã yên lặng đứng ở trước mặt Bùi Nhĩ Phàm, cách hắn khoảng ba tấc. “Anh…” Y Thượng Tĩnh trợn mắt nhìn lại, “Có chuyện gì, bình tĩnh nói, không cho phép động tay động chân!”
“Chuyện này, không động chân còn có thể, nhưng không động tay, thì đúng là không có cách nào làm được đâu!” Bùi Nhĩ Phàm cười đến thực ôn hòa, giọng cũng rất ôn hòa, phảng phất như là đang dỗ trẻ con. Nhưng nghe ở trong tai Y Thượng Tĩnh, lại biết dưới tầng nhu hoà này là tâm tư mà người khác không thể đoán ra được; chợt nhớ tới phát biểu của mấy chủ quản đối với anh trước đó, phía trước mỗi cơn bão táp đều có nụ cười sáng rực, tuy rằng anh sẽ không mắng chửi người khác, đều là mỉm cười cẩn thận hỏi từng vấn đề, nhưng mỗi một câu nói xong, lại làm cho mấy chủ quản nghe thấy mà nơm nớp lo sợ, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa. (HMC: Hồ ly tinh a)
Y Thượng Tĩnh nhìn cánh tay càng ngày càng tới gần mình kia, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy như điên, mà mặt của anh cũng càng ngày càng tới gần Y Thượng Tĩnh, Y Thượng Tĩnh vội vàng nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ đến khả năng xấu nhất. Nhưng qua thật lâu, những tình cảnh mà cô đoán trong lòng đều không có xảy ra, chỉ nghe phụt một tiếng cười: “Tôi chẳng qua chỉ muốn đem lá cây trên đầu cô lấy xuống thôi mà, làm gì phải nhắm mắt lại? Cô nghĩ tôi muốn hôn cô sao?”
Lá cây? Nhất định là vừa rồi ở trên hành lang, không cẩn thận quệt phải cây cảnh. Nhưng là, nhưng là Bùi Nhĩ Phàm thật là nói có chút đúng, Y Thượng Tĩnh tâm sự —— chuyện ngày hôm qua, đối với cô đã tạo ra ảnh hưởng quá lớn rồi! Bất quá, Y Thượng Tĩnh sẽ không ngốc đến nỗi thừa nhận đâu! “Hừ! Tôi đây chỉ nghĩ rằng anh muốn đánh tôi thôi!” Trừng mắt, Y Thượng Tĩnh bị nói trúng tâm sự nên mặt đỏ tim đập loạn, trong lúc lơ đãng, có mấy lời nói mà không suy nghĩ.
Thật là như vậy sao? Bùi Nhĩ Phàm nhíu mày, khẽ nhếch miệng, rất muốn tiếp tục trêu chọc nàng, nhưng hiện tại thời gian không cho phép. “Tốt lắm, không làm khó nữa.” Bùi Nhĩ Phàm đem tay mình đang cầm tay Y Thượng Tĩnh thu trở về, xoay người cầm lấy chỗ tư liệu kia, “Cô cũng đã nghỉ ngơi rồi, hiện tại theo giúp tôi đi thảo luận hợp đồng đi!”
Cái gì? Cái gì gọi là đã nghỉ ngơi rồi? Bây giờ còn phải cùng anh ta đi đàm phán hợp đồng? Y Thượng Tĩnh cảm giác đầu mình đầu sắp bốc hơi nước rồi! Từ thành phố S đến thành phố B chỉ mới ở trên máy bay ăn một chút xíu, giờ còn chưa có chính thức ăn cơm trưa đâu đó!
“Có thể không đi không?” Y Thượng Tĩnh có chút lo lắng hỏi, aizz, sếp đã nói ra yêu cầu, còn có thể thay đổi sao?
Bùi Nhĩ Phàm xoay người, cười yếu ớt: “Cô nói không đi?!”
Thật sự là hỏi như không rồi! Đã sớm biết đáp án thế nào còn muốn hỏi? Lãng phí nước miếng a! Y Thượng Tĩnh bĩu môi, đen mặt, nhìn Bùi Nhĩ Phàm thu xếp đồ đạc, sau đó lại yên lặng đứng ở trước mặt mình, cười nhẹ nói: “Thư ký Y, đi thôi!”
————
Hai giờ sau, hợp đồng đàm phán xong xuôi Bùi Nhĩ Phàm cùng Y Thượng Tĩnh lại về tới khách sạn.
“Mệt chết người rồi!” Đây là lời mà Y Thượng Tĩnh hiện tại muốn nói nhất; trực tiếp nằm dài lên một cái giường lớn ngủ một giấc hoặc là tắm rửa một cái lại đi ăn một bữa thật lớn là chuyện mà Y Thượng Tĩnh muốn làm nhất. Mà Y Thượng Tĩnh cũng rất trực tiếp biểu đạt ý tưởng của mình.
Đến khách sạn, bởi vì còn chưa kịp đặt phòng mới, Y Thượng Tĩnh liền đi theo Bùi Nhĩ Phàm đến phòng của anh. Mà vừa vào cửa, Y Thượng Tĩnh liền thực tự nhiên ngồi nghiêng ở trên sô pha, cũng không nhúc nhích, miễn cưỡng hỏi: “Bùi phó tổng, khi nào thì anh cho nhân viên của mình ăn tối a! Cho dù là bò hoặc ngựa cũng có lúc ăn cỏ, máy móc cũng có lúc nghỉ ngơi a!”
“Vậy là cô là bò hay là ngựa? Muốn ăn cỏ gì?” Bùi Nhĩ Phàm cũng ngồi xuống, thuận tay mở văn kiện ra, nhưng ánh mắt lại không có rời khỏi Y Thượng Tĩnh.
Nếu tôi là bò, anh là cỏ, tôi hiện tại liền đem anh ăn luôn! Y Thượng Tĩnh rất muốn nói tiếp những lời này, nhưng lại cảm thấy lời này tựa hồ như có ý khác, liền đổi câu: “Không cần biết bò ngựa hay cỏ gì cả, tôi chỉ biết hiện tại tôi muốn ăn cơm, cơm trưa tôi còn chưa có ăn đâu, liền bị cấp trên vô lương tâm kéo đi đàm phán hợp đồng! Tôi là người, không phải máy móc làm bằng sắt thép!”
Từ lúc Bùi Nhĩ Phàm cùng mấy người kia đàm phán hợp đồng thì bụng của Y Thượng Tĩnh liền bắt đầu ca không ngừng nghỉ. Nhưng nhìn hai bên đang vừa hỏi vừa tranh chấp không ít vấn đề, dù có đói cũng phải nhịn .”Thật không rõ, vấn đề mà bọn họ muốn nói vốn nên đàm phán thỏa đáng lúc bọn họ đàm phán điều kiện rồi chứ, thế nào mà hợp đồng đều đã kí rồi, mới phát hiện, mà lại còn phải thương định vào chủ nhật —— đã qua hai tháng rồi, đợi thêm một ngày thì có làm sao? Làm hại tôi đây ngũ tạng miếu cũng chưa có thời gian đi tế bái (Sa: ý nói chưa cúng đồ ăn được cho ngũ tạng của nàng), làm hại tôi đây ngủ không ngon giấc, làm hại tôi đây không được chơi game, làm hại tôi đây từ thành phố S chạy đến thành phố B, làm hại tôi đây phải nhìn tên đàn ông cuồng công việc này, làm hại tôi đây phải lúng túng quay mắt về phía anh ta, làm hại tôi…” Y Thượng Tĩnh phẫn hận mà nghĩ, vừa đúng lúc bụng Y Thượng Tĩnh cũng rất nể tình kêu vang một tiếng lớn.
“Ha ha ha!” Bùi Nhĩ Phàm đương nhiên cũng nghe thấy tiếng động đó, nhìn nhìn Y Thượng Tĩnh quẫn mặt, liền không chút khách khí nở nụ cười, “Đi thôi! Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi. Miễn cho có người ở trong lòng trộm mắng cấp trên tôi đây không chăm sóc nhân viên.”
“Có thể gọi điện thoại kêu bọn họ đem cơm đưa đến đây được không?” Y Thượng Tĩnh nghe thấy Bùi Nhĩ Phàm nói muốn đi ăn cơm, nhưng không có hành động, vẫn tựa vào trên sô pha như trước, hai mắt mong mỏi nhìn Bùi Nhĩ Phàm, “Tôi thật sự là quá mệt mỏi rồi, không muốn cử động nữa.”
Chỉ sợ là lười đi thì có! Bùi Nhĩ Phàm có chút không biết phải nói gì hơn nhìn Y Thượng Tĩnh, sau một lúc lâu mới nói: “Được! Vậy cũng được!” Y Thượng Tĩnh vừa nghe thấy, mắt chớp chớp, vẻ mặt cảm kích. “Nhưng là!” Khóe miệng Bùi Nhĩ Phàm giương nhẹ, mà khóe miệng Y Thượng Tĩnh lại xụ xuống, đảo mắt nhìn vào không trung: Biết ngay là với bản tính Bùi Nhĩ Phàm, làm gì có cái gọi là miễn phí! “Ở đây ngồi chờ cũng lãng phí thời gian, không bằng chúng ta sửa sang lại tư liệu đi!”
“Anh có mang theo laptop, nhưng tôi không có mang!” Y Thượng Tĩnh dùng cằm chỉa máy tính trên bàn trà, đồng thời cũng tiết kiệm một câu: Cho nên, vẫn là mời anh tự mình sửa sang lại đi!
“Tôi có bút cùng laptop.” Sắc mặt Bùi Nhĩ Phàm không thay đổi, trả lời cũng rất đơn giản, giống như Y Thượng Tĩnh, tiết kiệm một câu: Cô dùng bút đến sửa lại đi.
Tức chết người đi được! Y Thượng Tĩnh phẫn nộ nhìn Bùi Nhĩ Phàm. Bùi Nhĩ Phàm đem một đống văn kiện để xuống trước mặt Y Thượng Tĩnh, sau đó mở lap của mình ra: “Làm nhanh chút đi! Sau khi làm xong, còn phải về ngay đó!”
“Còn phải về?!” Y Thượng Tĩnh bắt đầu trợn trắng mắt, thiếu chút nữa liền sùi bọt mép, “Nói cách khác, cả đêm hôm nay, tôi phải ngồi trên máy bay sao? Chẳng lẽ không thể để ngày mai rồi về sao?”
“Chẳng lẽ thư ký Y không biết ngày mai có cuộc họp ban giám đốc thường lệ sao?” Bùi Nhĩ Phàm quay đầu, cười khẽ, không chớp mắt nhìn Y Thượng Tĩnh, “Xem ra trí nhớ của thư ký Y không được tốt cho lắm, ngay cả lệ thường của công ty cũng không nhớ kỹ rồi, có phải là già quá rồi hay không, trí nhớ cũng bắt đầu giảm sút rồi?”
Quá đáng! Già gì chứ? Chẳng qua lớn hơn anh hai tuổi mà thôi! Y Thượng Tĩnh ở trong lòng kháng nghị, nếu tôi đây mà già, vậy anh trẻ tuổi hơn ai! “Phó tổng, tôi chỉ là muốn nói phó tổng có thể xin ban giám đốc sửa lại thời gian a, họp vào thứ ba cũng là có thể, chẳng lẽ nhất định phải họp vào thứ hai hay sao?” Y Thượng Tĩnh nghiêm chỉnh ngồi lại, trưng ra nụ cười chuyên nghiệp, “Phó tổng hiện tại đi công tác xa, không thể đúng hạn tổ chức họp ban giám đốc, ban giám đốc cũng sẽ hiểu và thông cảm. Vả lại phó tổng hôm nay bận rộn như vậy, buổi tối còn vội vàng trở về, như vậy phó tổng chắc chắn sẽ mệt chết đi!”
“Tôi không phiền!” Bùi Nhĩ Phàm nhẹ nhàng buông ra một câu như vậy, bới lông tìm vết, nhìn Y Thượng Tĩnh.
Anh không phiền, nhưng tôi mệt a! Đây là loại người gì chứ, lời của mình đều đã nói ra rõ ràng như thế rồi, hắn lại còn giả vờ không biết, đem bóng đánh về phía mình! Nụ cười chuyên nghiệp trên mặt Y Thượng Tĩnh đã bị thay thế, mặt không thay đổi trừng mắt nhìn Bùi Nhĩ Phàm, hừ! Bùi Nhĩ Phàm, anh nhớ kỹ cho tôi! Cầm lấy điện thoại nội tuyến của khách sạn, gọi cơm, sau đó nhận lệnh mở văn kiện ra.
“Thư ký Y, giúp tôi pha ly cà phê đến đây đi, cảm ơn!” Bùi Nhĩ Phàm vùi đầu vào làm việc, nhưng vẫn không quên đưa ra yêu cầu cho Y Thượng Tĩnh.
Uống đi, anh cứ uống đi! Tốt nhất ngày nào đó vì trúng độc cà phê mà chết đi! Y Thượng Tĩnh ở trong lòng mắng. Đứng dậy, rót hai ly cà phê, một ly cho Bùi Nhĩ Phàm, một ly cho mình. Đem cà phê cho Bùi Nhĩ Phàm để tới trước mặt anh, sau đó mới bắt đầu uống cà phê của mình—— tuy rằng không có thói quen bụng rỗng uống cà phê, nhưng vì phòng ngừa trong lúc đợi cơm, nhìn đống tư liệu kia liền ngủ, vẫn là phải uống vào.
Uống xong một ngụm, hơi nóng, đem đặt lên trên bàn. Nhưng Bùi Nhĩ Phàm liền vươn tay đem ly cà phê của Y Thượng Tĩnh bưng lên uống. “Phó tổng, đó là cà phê của tôi, vả lại là tôi cũng đã uống qua! Cà phê của anh đâu! “Y Thương Tĩnh trừng mắt, mặt ửng đỏ, tâm hơi loạn chỉ vào ly cà phê còn lại trên bàn trà.
“Tôi không ngại uống nước miếng của cô! Hơn nữa, chúng ta không phải sớm trao nước miếng rồi sao?” Bùi Nhĩ Phàm nhìn Y Thượng Tĩnh đang mặt càng đỏ lên, đắc ý cười, “Hơn nữa, cô cũng có thể uống chén kia a!”
“Tôi không cần uống nước rửa chén đâu! “Y Thượng Tĩnh lầu bầu, nhưng tư duy vẫn dừng ở câu nói mờ ám của Bùi Nhĩ Phàm vừa rồi, trong đầu cũng phi thường phối hợp hiện lên hình ảnh mình cùng Bùi Nhĩ Phàm ôm hôn trong mơ tối qua, mặt cũng là càng ngày càng đỏ, tim đập cũng là càng ngày càng nhanh .
Thừa nhận chén kia là nước rửa chén rồi? Bùi Nhĩ Phàm nhíu mày, xem ra trực giác của mình phán đoán không sai, cô vừa nãy đã động tay động chân với cà phê rồi! May mà mình có dự kiến trước, trực tiếp uống ly kia của cô. Bất quá, cô cũng ác quá chứ, cà phê của cô uống ngon như vậy, mà của mình lại là nước rửa chén!
Lại nhìn Y Thượng Tĩnh đang đỏ mặt xấu hổ, đôi mắt hàm xuân, ánh mắt lóe ra không chừng, nhìn tới nhìn lui trong phòng, Bùi Nhĩ Phàm lại vui vẻ: nha đầu già này nhất định là đang tư xuân rồi! Chẳng lẽ là chỉ với một câu nói vừa rồi của mình đã đem cô biến thành như vậy? Da mặt cô cũng mỏng quá chứ! Bất quá, bộ dạng này của cô thật sự… thật sự đáng yêu, cũng rất buồn cười!
Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa! Y Thượng Tĩnh không ngừng thầm mắng mình, nhưng hôm nay đầu lại không nghe theo sự điều khiển rồi, càng không muốn nghĩ, càng nghĩ! Y Thượng Tĩnh có chút chịu không nổi chính mình rồi, thật hy vọng có thể vọt tới nhà vệ sinh để rửa mặt bằng nước lạnh, làm cho mình thanh tỉnh! Nhưng mình cứ như vậy xông vào, Bùi Nhĩ Phàm chắc chắn sẽ nghi hoặc, có nghi hoặc sẽ hỏi lung tung này nọ, khi đó mới là thật sự không tốt đó!
Cũng may lúc này, có người gõ cửa. “Ha! Bọn họ cuối cùng cũng đem bữa tối đưa tới! Tôi đi mở cửa!” Y Thượng Tĩnh bật người dậy, vội vàng chạy về phía cửa phòng.