“Thượng Tĩnh! Thượng Tĩnh!” Phương Nhứ sôi nổi chạy đến bên cạnh Y Thượng Tĩnh đang buồn ngủ nằm ở trên bãi cỏ phơi nắng mặt trời, “Nghe nói. . . . . .”
“Ân. Nghe nói cái gì?” Y Thượng Tĩnh miễn cưỡng đáp trả, thanh âm lộ ra vài phần buồn ngủ.
“Ai! Mình đang nói chuyện với cậu đấy!” Phương Nhứ đem sách che ở trên mặt Y Thượng Tĩnh lấy xuống: “Cả ngày chỉ thấy cậu ngủ, làm sao cậu có thể ngủ nhiều như vậy?”
“Này thời tiết mùa xuân ba tháng tốt như vậy, không ngủ, vậy còn có thể làm cái gì?” Y Thượng Tĩnh đứng dậy, đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn Phương Nhứ một thân thời trang mùa xuân màu xanh biếc.
Phương Nhứ không còn gì để nói nhìn Y Thượng Tĩnh, sau một lúc lâu, mới ở trong cổ họng phát ra âm thanh nho nhỏ: “Cũng không biết tiểu tử thúi kia coi trọng cậu ở điểm nào, xem cậu một bộ dạng lười như vậy!”
“Cậu đang ở đây nói thầm cái gì?” Y Thượng Tĩnh vừa đánh ngáp vừa hỏi, còn bất chợt thấy tay không có sách ——《 trong mộng hoa rơi biết bao nhiêu 》.
“Không có gì.” Phương Nhứ vội vàng hồi thần, thấy Y Thượng Tĩnh cũng không trả lời, chính là miễn cưỡng mở sách, cảm thấy có chút tẻ ngắt, lại tiếp tục nói tiếp: “Di! Thì ra cậu cũng đọc loại sách này a!”
“Không! Mình chưa bao giờ xem!” Y Thượng Tĩnh đem sách gấp lại, nhét vào trong tay Phương Nhứ: “Đây là Tăng Hồng đưa cho mình, hắn nói mình không có nét thiên chân rực rỡ của thiếu nữ, xem nhiều chút loại sách này để bồi dưỡng!”
“Cậu xem xong rồi?”
“Ân, vừa mới lật xong rồi!” Y Thượng Tĩnh cười trả lời, sợ Phương Nhứ không rõ, lại đem sách lấy tới, nhanh chóng mở ra một lần: “Ha ha! Xem, mình lại xem xong một lần!”
“Cậu!” Phương Nhứ thật sự bị Y Thượng Tĩnh đánh bại, mắt trắng dã, “Không thú vị!”
“Mình vốn là thực không thú vị!” Y Thượng Tĩnh có chút mất hứng, đem sách trong tay quăng ra, sắc mặt cũng thay đổi: “Bắt đầu từ ngày cậu quen biết mình, thì nên biết mình thực không thú vị, trừ bỏ lười biếng ngủ, không có chỗ cho tài năng khác! Học tập không tốt, nhân duyên trên lớp cũng không đủ tốt, bằng hữu ít đến đáng thương, trừ bỏ Tăng Hồng, mình cũng chỉ quen biết cậu mà thôi!” Tăng Hồng, là bạn nam duy nhất mà Y Thượng Tĩnh quen khi học trung học.
“Tốt lắm! Mình mới nói một câu, cậu đã nói lại một tràng là sao!” Phương Nhứ nhích lại gần bên người Y Thượng Tĩnh, ôm cánh tay Y Thượng Tĩnh: “Chúng ta không nói cái này nữa. Aiz… Mình nghe nói, Tăng Hồng tỏ tình với cậu rồi! Hì hì!”
Y Thượng Tĩnh vừa nghe, đỏ mặt. Đối với một cô gái mười bốn mười lăm tuổi, đối với loại chuyện này vốn là thực mẫn cảm, hơn nữa trong ngày thường Y Thượng Tĩnh cũng chỉ có một người bạn khác phái là Tăng Hồng, nếu đối với hắn không có thiện cảm, liền sẽ không đi quen biết hắn. “Không thể nào!” Y Thượng Tĩnh tranh cãi: ” Mình vừa không xinh đẹp, học tập lại không tốt, hắn yêu thích mình ở điểm nào? Cậu là nghe người nào nói?”
Y Thượng Tĩnh nói xong còn nhìn Phương Nhứ liếc mắt một cái, Phương Nhứ bộ dạng rất được, mắt to, lông mày đậm, lông mi thật dài, mặt tròn tròn, môi hồng hồng nho nhỏ, giống như búp bê, thấy liền muốn cùng cô ấy thân cận; hơn nữa Phương Nhứ thành tích vẫn tốt lắm, tại trường công nổi danh trong thành phố này thì vẩn có thứ hạng nhất định.
“Đương nhiên là nghe đương sự nói a!” Phương Nhứ cười nói, còn dùng ngón tay điểm điểm đầu Y Thượng Tĩnh: “Có một đại soái ca tốt vậy thích cậu, cậu hẳn là phải vui mừng a! Hơn nữa, bộ dạng của cậu cũng không xấu a, ít nhất đôi mắt kia nhìn thực tốt; thành tích học tập của cậu cũng không kém, nếu cậu bình thường ít ngủ một chút, dụng tâm một chút với bài vở, thành tích mỗi lần thi của cậu cũng sẽ không đứng thứ , thứ từ dưới lên! Mình cho cậu biết nga, nếu như là mình, mình lập tức sẽ gặp và đáp ứng cùng Tăng Hồng gặp gỡ! Cậu xem Tăng Hồng, thành tích tốt, là học sinh xuất sắc trong miệng các giáo viên, bộ dạng lại đẹp, quan hệ cùng các học sinh lại tốt, nữ sinh thích hắn có một đống lớn, nhưng hắn cố tình lại nhìn trúng cậu. . . . . .”
Y Thượng Tĩnh nghe lời Phương Nhứ nói…, cũng không để ý cho lắm, cá tính Phương Nhứ chính là như vậy, nghĩ đến cái gì liền nói cái đó, mặc dù có khi nói chuyện thực trực tiếp, có khi nghe xong, cũng làm cho người ta rất tức giận, nhưng loại tính tình trực lai trực vãng này, chính là nguyên nhân Y Thượng Tĩnh nguyện ý cùng cô ấy gần gũi.”Được rồi! Được rồi!” Y Thượng Tĩnh nở nụ cười: “Mình vừa nãy trong lúc ngủ liền suy nghĩ vấn đề như lời cậu nói. Mình cũng vậy không biết muốn hay không đáp ứng, chúng ta vẫn còn nhỏ a, hơn nữa, trường học không phải phản đối chúng ta yêu sớm sao? Làm như vậy sẽ trái với nội quy trường học, đồng thời, yêu sớm còn có thể ảnh hưởng học tập a!”
“A! Người mỗi ngày đi học đều ngủ ngon, còn ở đây nói trái với nội quy trường học? Cậu nhìn nhìn lại trong lớp chúng ta, có rất nhiều người đã yêu đương rồi, như thế nào không thấy bị thầy cô giáo cấm? Nội quy trường học nha, chính là cái viết ra để lừa gạt trẻ con!” Phương Nhứ biểu môi: “Hơn nữa, nếu cậu cùng Tăng Hồng kết giao rồi, hắn chắc chắn giúp đỡ việc học của cậu! Chuyện tốt như vậy, người khác cầu còn cầu không được, cậu còn không nguyện ý!”
Cứ như vậy, dưới sự khuyên bảo của Phương Nhứ, Y Thượng Tĩnh năm mười bốn tuổi lúc học năm cao trung, lần đầu tiên yêu đương! Nhưng ngày vui ngắn ngủi, mối tình đầu của Y Thượng Tĩnh sau một năm liền chết non, đồng thời, chuyện này, cũng là đả kích rất lớn đối với Y Thượng Tĩnh, cũng đối với cuộc sống sau này của Y Thượng Tĩnh sinh ra ảnh hưởng rất lớn.
Ngày đó, Y Thượng Tĩnh lại một lần nữa ngủ quên trong giờ học, tiết cuối cùng tan học được nửa giờ sau, Y Thượng Tĩnh mới tỉnh lại, chợt nhớ tới Tăng Hồng hẹn mình gặp mặt ở sân sau trường học, nói là có việc muốn nói với mình.
Vội vàng đem sách nhét vào trong túi xách, sau đó liền một mạch chạy tới sân sau trường. Một đường chạy thẳng, làm cho Y Thượng Tĩnh cảm thấy rất mệt, đi vào sân sau thì Y Thượn Tĩnh dừng bước lại, khom người, thở hổn hển, trong lúc lơ đảng nghe được một hồi lời nói nhỏ nhẹ:
“Thượng Tĩnh hôm nay có thể cũng sẽ không đến đây!” Là thanh âm của Phương Nhứ.
“Có thể đi!” Là thanh âm của Tăng Hồng: “Cô ấy vốn là như vậy! Mỗi lần gặp mặt, rất ít khi có thể đến đúng giờ.”
“Cậu hôm nay thật sự muốn nói rõ ràng?” Phương Nhứ hỏi: “Mình lo lắng Thượng Tĩnh sẽ tức giận!”
“Ân. Đúng vậy. nhưng mà cũng không cách nào! Nói sau, mình và cậu cùng nhau nửa năm rồi, chúng ta hẹn hò đều toàn là vụng trộm. . . . . . Cậu ấy sẽ không tức giận, kỳ thật ở đáy lòng của cậu ấy, cậu ấy chỉ xem mình là người bạn tốt nhất, giống như anh trai.”
Khi Y Thượng Tĩnh nghe đến đoạn này thì cũng đã đoán được bảy tám phần, nguyên lai, chuyện Tăng Hồng hôm nay muốn nói. . . . . . Là chia tay! Hơn nữa nguyên nhân chia tay, đúng là bởi vì Tăng Hồng thích người khác, người khác kia không phải ai xa lạ là cô bạn tốt của mình!
Nhất thời, tâm Y Thượng Tĩnh chợt lạnh. Tâm lạnh, cũng không phải bởi vì mình bị đá, không phải vì mình thất tình, chỉ là bởi vì mình bị phản bội! Ở trong lòng Y Thượng Tĩnh, đối với Phương Nhứ, đối với Tăng Hồng, có tình cảm rất sâu, bọn họ không chỉ là bạn bè của nàng, mà còn là người thân của cô!
Y Thượng Tĩnh là con gái một, không có anh chị em nào khác, mà cha mẹ có khi bận việc công tác, thuận tiện đem cô bỏ ở nhà một mình, đủ loại nguyên nhân, liền tạo cho Y Thượng Tĩnh cá tính trầm ổn, bình yên. Mãi đến khi gặp được hai người bọn họ, Y Thượng Tĩnh mới chính thức bước ra khỏi thế giới của mình, đem tâm mở ra, vui vẻ cùng họ giao lưu.
Mà bây giờ, Tăng Hồng cùng Phương Nhứ, bọn họ là đem mình đẩy ra khỏi thế giới của bọn họ, bọn họ là khi nào thì bắt đầu nảy sinh tình cảm, bọn họ là khi nào thì quyết định kết giao, khi nào thì bọn họ quyết định nói với mình toàn bộ sự thật ? !
Ha ha! Chính mình nguyên lai là một đứa ngốc, chân thành đối đãi với bọn họ, với bọn họ không hề có một câu nói dối, mà bọn họ lại như vậy. . . . . .
“Phương Nhứ, cậu không nên như vậy! Kỳ thật, mình sớm nhìn ra cậu có tình cảm khác thường với Tăng Hồng, mà mình cũng vậy, biết mình cũng không thích hợp với Tăng Hồng, mỗi lần ba người chúng ta cùng nhau chơi đùa thì đều là hai người các ngươi cười đùa ầm ĩ với nhau, mà ta lại giống như một món đồ trang trí, chỉ có thể nhìn các ngươi vui đùa; Tăng Hồng, kỳ thật ta cũng muốn nói chia tay với cậu, trước khi cậu một lần nữa thổ lộ với Phương Nhứ!” nước mắt Y Thượng Tĩnh liền như vậy chảy xuống, không có tiếng khóc, không có nghẹn ngào, chính là, hô hấp có chút khó khăn, “Mà bây giờ, các cậu. . . . . . Như vậy, đối với mình rất không công bằng, về sau, chúng ta làm sao tiếp tục làm bạn, như thế nào tiếp tục ở chung?!”
Y Thượng Tĩnh không có đi qua, lặng yên xoay người, bước nhanh rời đi.
Ngày hôm sau, Y Thượng Tĩnh chủ động hẹn Tăng Hồng ra, đưa ra lời chia tay, đồng thời còn cười nói, về sau, vẫn là bạn bè. Hơn nữa, Y Thượng Tĩnh cũng làm như vậy, cùng Phương Nhứ đi học chung, ăn cơm chung; cũng cùng Tăng Hồnglàm này nọ, cùng đi công viên chơi đùa; ba người cũng từng hẹn nhau, về sau muốn lên cùng trường trung học; đồng thời, Tăng Hồng cùng Phương Nhứ, cũng đến với nhau, ở trong lời chúc phúc của Y Thượng Tĩnh, đến với nhau.
Những ngày này, cũng không có duy trì bao lâu, sau khi thi xong, Y Thượng Tĩnh phát huy trình độ vượt quá người bình thường, thi đậu thành tích đứng thứ toàn trường, mà khi chọn trường học thì chọn trường J ở thành phố C, trường J là một học viện quý tộc, nhưng nó cũng chỉ nhận học sinh xuất sắc có thành tích học tập tốt.
Tháng chín năm ấy, Y Thượng Tĩnh trước sự khó hiểu của Phương Nhứ cùng Tăng Hồng, rời thành phố S, lẻ loi một mình, một mình bước lên con đường học tập tha hương.
(A Tử: bạn bè kiểu ấy mà còn lo cho nó nữa á, mặc kệ nó cho rồi.)