Lưỡi Dao Dịu Dàng

chương 22

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tòa nhà nói dối sụp đổ, cô còn không kịp trốn, hoàn toàn bị vùi xuống.

Vẫn luôn tự xưng là người yêu cô nhất trên đời, chú ấy lại tự tay đẩy cô xuống đáy giếng.

Đoạn văn ngắn tỏ tình đó sau khi quanh co hàng nghìn lần, đến cuối cùng nó quay về với đúng sứ mệnh ----- bị Phó Thành Lẫm nhìn thấy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lê Tranh trượt ngón tay lật qua lật lại lâu đến mức khiến trang màn hình cũng cảm thấy ‘hối hận’, ánh mắt trống rỗng nhìn vào màn hình điện thoại, không biết đang nhìn cái gì.

Cả tâm trí như đông đặc ---

Phó Thành Lẫm đã biết.

Buổi sáng khi sang nhà anh ăn cơm, anh đã biết rằng cô thích anh.

“Tiểu Lê, chúng ta…” Từ Sướng đang lái xe, tranh thủ phía trước đang tắc đường, quay sang nói chuyện với Lê Tranh, nói được một nửa thì bỗng ngừng lại, cô ấy phát hiện cô gái nhỏ bên cạnh nhìn như mất hồn.

Đôi mắt trống rỗng.

Nhìn chằm chằm vào điện thoại không chớp mắt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Từ Sướng là người từng trải, nhìn một cái liền biết đây là đang giận nhau với bạn trai. Lúc trước khi cô ấy còn trẻ, giây trước còn cùng bạn trai ân ái, giây tiếp theo đã có thể vung tay tát xuống.

Những cô gái trẻ trong tình yêu, thường sẽ dễ dàng dính phải bệnh lo được lo mất.

Cô ấy dời mắt, tập trung lái xe.

Lê Tranh từ từ nhớ lại, Phó Thành Lẫm biết mọi chuyện, nhưng lại vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tưởng Thành Duật không nói được lời nào, trong lòng cũng không yên, anh ấy thật sự rất sợ mất đi sự tin tưởng của cháu gái mình. [Tranh Tranh, nếu cháu tha thứ cho chú, cháu trả lời chú bằng một dấu chấm, còn nếu lúc này tạm thời cháu chưa thể tha thứ cho chú, cháu trả lời bằng một dấu phẩy.]

Lê Tranh di chuyển ngón tay của mình, vẫn còn có thể bấm chữ, chọn một dấu ‘,’ rồi gửi đi.

Tưởng Thành Duật đã sống lang bạt nhiều năm giữa cuộc đời, đến tình yêu như thế nào anh còn chưa hiểu thấu đáo, càng đừng nói có thể hiểu rõ đến cuối cùng yêu thầm có cảm giác gì.

Chỉ có sự thương cảm duy nhất, đó là khi anh ấy nhìn thấy đứa cháu gái nhỏ của mình viết lời độc thoại tình yêu thầm kín tối hôm qua.

Nhặt một nhánh cần tây nhỏ trên nền đất, rồi nâng niu như bảo bối đem về nhà chăm sóc.

Nhìn thấy dấu phẩy nhỏ nhỏ này, Tưởng Thành Duật biết rằng, cháu gái mình không có khả năng nói đùa.

Lúc sau.

Lê Tranh rút lại dấu phẩy, gửi cho Tưởng Thành Duật một dấu: [.]

Tưởng Thành Duật: [Cháu không cần tha thứ nhanh như vậy đâu.]

Lê Tranh thật sự không trách chú mình, nói gì đến có tha thứ hay không. [Nếu bây giờ Phó Thành Lẫm đã biết, cháu có thể mạnh dạn mà không phải lo lắng khi trêu chọc anh ấy.]

Yêu thầm về cơ bản mà nói, cho dù cả người đều bị tổn thương, nhưng chỉ cần chưa chết hẳn, thì vẫn tiếp tục yêu.

Bởi vì cô không nỡ rời xa anh ấy.

Tưởng Thành Duật vân không yên tâm: [Thật sự nghĩ thông suốt rồi, không buồn sao?]

Lê Tranh: [Nghĩ thông suốt ≠ không buồn] Ánh sáng ngoài cửa xe đột nhiên tối sầm, cô nhìn ra phía bên ngoài, ô tô đã rẽ vào hầm đỗ xe.

[Cháu đến nơi rồi, có thời gian lại nói chuyện với chú.]

Tưởng Thành Duật: [Tối nay chú có chuyến bay đi công tác, công việc bên GR, khi nào quay lại sẽ tìm cháu nói chuyện.]

“Em chưa từng đến đây trước kia, bãi đỗ xe lớn quá.” Lê Tranh thản nhiên thả điện thoại vào túi, chuyển sang một khuôn mặt nhẹ nhàng nói chuyện cùng Từ Sướng, nỗi buồn phảng phất lúc nào dường như chỉ là ảo giác.

“Chị cũng không đến đây nhiều lắm.” Từ Sướng đưa mắt liếc nhìn Lê Tranh, không khỏi một lần nữa cảm thán, tuổi trẻ thật tốt, vừa rồi còn chiến tranh lạnh, phải cần đến bao nhiêu nỗ lực, mới lại hòa bình như lúc đầu.

- -

Trong quán cà phê, Triệu Đồng đã đến trước hai người một lúc, phục vụ cũng vừa mang cà phê ra cho cô ta, Từ Sướng cùng Lê Tranh lần lượt đi qua bên này.

Lê Tranh với đôi chân dài, khi cô bước vào, cả đường cô đi luôn hấp dẫn những ánh mắt nhìn như hình với bóng.

Sau khi ngồi xuống, Từ Sướng một lần nữa nói xin lỗi: “Bảy giờ tôi phải đi rồi, đến đón con ở lớp học phụ đạo. Nếu lúc đó vẫn chưa thể xong việc, cô có thể nói cùng với Tiểu Lê, em ấy sẽ tổng hợp rồi sắp xếp lại.”

“Thật ngại quá, tôi còn chiếm dụng cả thời gian của mọi người sau giờ làm.” Triệu Đồng gọi đồ uống cho hai người, “Bắt đầu thôi nào.”

Cô ta đã hình thành thói quen hoạt bát và mạnh mẽ trong công việc, ngay cả khi phải đối mặt với cuộc hôn nhân không mấy suôn sẻ lúc này, cô ta cũng không hề nao núng.

Nhấp một ngụm cà phê, Triệu Đồng từ từ nói chuyện, giống như cô ta đang kể chuyện về một người khác, tất cả những cảm xúc tiêu cực trong đó, cô ta đều giữ riêng cho mình.

Triệu Đồng chậm rãi nói, cô ta cố ý nói chuyện chậm hơn, chờ khi Từ Sướng rời đi cô ta còn có chuyện riêng muốn nói cùng Lê Tranh.

Vốn dĩ không cần kéo dài đến bảy giờ mới kết thúc, sau cùng vẫn muộn hơn mười lăm phút.

Chuông báo của Từ Sướng vang lên, cô ấy đành vội vàng đi đón con tan học.

Lê Tranh tiếp tục uống cà phê, kiên nhẫn nghe Triệu Đồng tâm sự.

“Cũng sắp xong rồi, có nói thêm cũng chỉ là vô nghĩa,” Triệu Đồng kết thúc câu chuyện của chính mình, “Hôm nay tôi tìm cô, còn muốn nhờ cô giúp một chút, liên quan đến việc xe thử nghiệm, cô có ý kiến gì?”

Lê Tranh đang khuấy cà phê, chiếc thìa bỗng khựng lại phút chốc.

Cô cười cười: “Sếp Cận đã trả lời rồi, anh ấy không nói lại với cô sao?”

Sếp Cận chỉ trả lời có ba chữ: Không cần thiết.

Triệu Đồng không khỏi ngượng ngùng: “Hôm đó có lẽ sếp Cận uống nhiều quá, nghĩ một đằng nói một nẻo, cô đừng để bụng nhé.” Cô ta muốn cho ông chủ một đường lui đơn giản.

Vào buổi trưa hôm nay, ông chủ lúc trước vốn luôn coi thường Lê Tranh đột nhiên thay đổi, muốn cô ta tìm Lê Tranh nói chuyện, trước là nhờ cô đưa ra một số ý kiến, sau có sử dụng được không thì tính tiếp.

Ông chủ lúc trước đích thân từ chối lòng tốt của Lê Tranh, nên bây giờ không thể trực tiếp ra mặt, vì vậy cô ta phải thăm dò trước, nếu Lê Tranh không so đo những hiềm khích trước đây, anh ta sẽ tự mình tiếp đón cô.

Cận Phong lúc này đang ở phòng thương vụ ở trên lầu, xem như thái độ xin lỗi của anh ta vẫn còn chút chân thành.

Lê Tranh vẫn sẵn lòng giúp đỡ sau khi bị từ chối không phải vì Cận Phong, mà bởi vì Phó Thành Lẫm. GR đầu tư vào tập đoàn Nam Phong, ổn định giá cổ phiếu của Nam Phong tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến doanh thu của GR.

Tuy vậy, không phải ai cũng có gọi cô đến là đến mà đi là đi.

“Không rảnh lên lầu, làm phiền sếp Cận xuống đây đi.”

Triệu Đồng: “…”

Cái vị nhị thế tổ này kiêu ngạo không ai chịu nổi, có lẽ sẽ không vì một cô gái chỉ cần gọi là đến.

Nếu cô ta để nguyên câu mà chuyển lời đến ông chủ, chắc chắn anh ta sẽ rất khó chịu.

Lê Tranh không quá khó hiểu những cảm xúc của Triệu Đồng, cô vẫy vẫy tay cùng Triệu Đồng, “Lần sau rảnh thì lại hẹn, tôi sẽ tự mình liên hệ với sếp Cận sau.”

Triệu Đồng thở phào.

- -

Bên ngoài, sắc trời xám xịt âm u.

Trên chiếc ghế dài chỉ còn mình Lê Tranh, quán cà yên lặng như tách mình ra khỏi thế giới. Cô nghĩ đến Phó Thành Lẫm trước khi gửi tin nhắn cho Cận Phong: [Xuống dưới đi. Quán cà phê, bàn số , cho anh năm phút.]

Cận Phong cười lạnh một tiếng, cô phóng viên nhỏ này, cho cô một cái thang là cô định lên hẳn thiên đường.

Không quanh co.

Mười phút trôi qua, bên kia vẫn không có động tĩnh gì.

Anh ta gạt tàn thuốc, cầm áo vest vào thang máy lên lầu hai.

Bàn số quán cà phê, không một bóng người.

Lê Tranh ứng ở tầng dưới của tòa nhà, đầu tiên xác định hướng đông tây nam bắc, bật định vị lên, đi bộ dọc theo vỉa hè, cô định đi về nhà

Đây là thời điểm quan trọng để suy xét, đâu là điểm chung giữa cô và Phó Thành Lẫm.

[Anh đang làm gì?] Lê Tranh bước đi trên con phố nhộn nhịp, đột nhiên cô đặc biệt nhớ đến Phó Thành Lẫm.

Từ tối hôm qua đến bây giờ, tâm trạng của cô cứ lên xuống như đi một trăm tám mươi vòng tàu lượn, Phó Thành Lẫm đã nói buổi tối về nhà chúc mừng Phó nhị đăng ký kết hôn, giống như con chim bay đi không để lại dấu vết.

Cô quên rằng bây giờ anh đang ở nhà ông nội.

Phó Thành Lẫm: [Có việc à?]

Lê Tranh nhìn xuống số bước chân, cô đã đi được bước.

Cô dừng lại, nhìn chằm chằm vào dòng chữ.

Cô không có chuyện gì.

Vài phút trôi qua.

Lê Tranh [Anh đang làm gì] thu lại, [Gửi nhầm ạ.]

Cô bỏ điện thoại vào túi, tiếp tục đi về phía trước.

Lê Tranh suy nghĩ, nếu đổi lại là Phó Thành Lẫm hỏi cô đang làm gì, cô sẽ trả lời rằng: Có hẹn nhân vật để phỏng vấn, vừa mới kết thúc, đang trên đường về nhà. Thế còn anh?

Nhưng tiếc rằng cô không phải Phó Thành Lẫm.

Phó Thành Lẫm cũng không phải cô.

Mười một giờ đêm, bước.

Lê Tranh hai chân như muốn gãy, thả người trên băng ghế bên cạnh bồn hoa trước căn hộ.

Nhìn một đường người, nhìn một đường xe, thời điểm cảm thấy như mình sắp kiệt sức, cô đã đến.

Lê Tranh dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi mấy phút, bắp chân nóng đến tê dại.

Đêm đã về khuya, không khí náo nhiệt đã yên tĩnh dần.

Có một chút gió thổi ngang mặt đất, có chút mát mẻ, chỉ có duy nhất một nhược điểm chính là bụi cây rất nhiều muỗi.

Nhân viên bảo an tại căn hộ nhận ra được chủ nhà, thấy Lê Tranh vẫn chưa muốn lên lầu, liền lấy một cái nhang chống muỗi rồi đưa sang đó.

Lê Tranh liên tục nói cảm ơn, đêm nay chỉ có một chút hạnh phúc này thôi.

“Không cần khách sáo, nên làm thôi.” Nhân viên bảo an đặt nhang chống muỗi, không làm phiền chủ nhà thêm nữa.

Không còn muỗi đốt, Lê Tranh cũng không vội lên lầu.

Cô với tay lấy ba lô đặt lên đùi, tìm ly nước quơ quơ, thấy còn chút nước, cô ngẩng đầu lên mới có thể uống được.

Cách ghế không xa có một ngọn đèn đường, ngửa đầu liền nhìn thấy phía chụp đèn được bao quanh bởi rất nhiều côn trùng, liên tục lao về phía trên.

Kèm theo những tiếng ‘đôm đốp đôm đốp’ vang lên rất nhỏ.

Cơ thể nhỏ bé như vậy, lao vào thì có đau không?

Lê Tranh uống xong ngụm nước cuối cùng, vẫn chưa thể hết khát.

Cô từ từ thu lại ánh mắt, ngồi thẳng người, vặn lại nắp ly, mở túi ra rồi cho ly nước vào.

Rảnh rỗi không có việc gì, Lê Tranh sắp xếp lại ba lô của mình.

Ba lô của cô chính là một con nhộng vạn năng, cái gì cũng có, đồ trang điểm, túi bọc giày, dù.

Và cả chiếc bật lửa màu xanh đậm.

Cô sợ một ngày nào đó Phó Thành Lẫm cần dùng đến nó, nên đã mang theo trong ba lô.

Trong ba lô còn có đồ chơi ô tô điều khiển từ xa.

Hôm qua khi quay về nhà, cô tưởng đã để lại ở đó, món đồ chơi cuối cùng lại quên lấy ra, trong đầu cô chỉ suy nghĩ việc về nhà đón sinh nhật cùng Phó Thành Lẫm.

Lê Tranh lấy chiếc ô tô điều khiển từ xa ra, chiếc điều khiển thực ra rất đặc biệt, không phải loại cầm tay thông thường, trông giống như một quả trứng khủng long hình bầu dục, màu xanh nhạt, nhìn thấy đầu tròn đầu dẹt.

Ô tô mini được lắp vào bụng chiếc điều khiển từ xa này.

Lê Tranh mở rồi lấy chiếc xe ra, chiếc xe nhỏ nhắn tinh xảo, dài chưa đến năm phần đuôi xe còn có một cây ăng-ten mỏng, có thể chạy được.

Cô dùng chiếc xe để tạo chút niềm vui.

Nghĩ lại cả ngày hôm nay, cô nhàm chán biết bao nhiêu, lại ngồi chơi món đồ chơi cho chó.

Lê Tranh vận hành điều khiển từ xa, chiếc ô tô nhỏ chạy vòng quanh bồn hoa, hết vòng này rồi đến vòng khác.

Cô không biết là mình đang chạy hay đang đi bộ, không để ý có người tới trước mặt mình, cô rướn cổ đuổi theo chiếc xe.

“Mấy giờ rồi, em vẫn còn chơi ở đây?”

Lê Tranh giật mình quay đầu lại, Phó Thành Lẫm chỉ đứng cách cô vài bước, đáng tiếc chiếc ô tô nhỏ của cô không có đèn pha, bằng không anh sẽ lóa mắt.

Cô đang ngồi, anh đang đứng.

Bóng anh đổ lên người cô, che chở cô kín mít.

Lê Tranh thẳng lưng, Phó Thành Lẫm như mang ánh sáng trên lưng, sắc mặt trong bóng đêm càng thâm trầm, khiến cô cảm giác áp bức mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.

Anh đã uống rượu, trên người anh toát lên hương vị như ngày đầu anh dọn đến đây.

Gió thổi từ hướng bên cạnh anh sang cô, hơi thở của anh quanh quẩn bên cô một lúc rồi mới tan đi.

“Đã về rồi.” Lê Tranh làm như không có việc gì chào hỏi với anh.

Phó Thành Lẫm ‘Ừm’ một tiếng. Có lẽ bởi vì ánh sáng, đáy mắt cô như hội tụ những tia sáng của thành phố, thật sự chói mắt.

Sự im lặng giữa hai người dần lan ra.

Chiếc điều khiển từ xa hình quả trứng trên tay như một vật che chắn sự xấu hổ của cô, ô tô nhỏ của Lê Tranh từ phía anh quay lại.

Phó Thành Lẫm đang định cất bước, đột nhiên chiếc xe phía sau dừng lại, sau đó lao trúng anh với tốc độ như một mũi tên vừa rời khỏi dây cung.

Chiếc xe cố gắng leo lên giày đè chân anh, kết quả đụng vào mũi giày rồi lật nhào.

Phó Thành Lẫm khom người nhặt chiếc xe nhỏ, làm động tác so sánh, nó còn không dài bằng ngón cái của anh.

Anh tắt công tắc chiếc xe nhỏ, “Đi thôi.”

Anh cho rằng cô đang đợi anh quay lại.

Cũng không hẳn vậy.

Cô chẳng qua là đi nhiều nên rã rời, muốn nghỉ ngơi, muốn hóng gió, không muốn bị làm phiền bất cứ cái gì.

Cho dù cô có cố ý đợi anh ở đây, cô cũng không định tính toán.

Lê Tranh nhận lấy chiếc xe nhỏ từ tay anh, “Anh đi lên trước đi, em ở lại chút nữa.” Cô tùy ý bịa một lý do: “Đêm nay em đi đến mấy vạn bước, mắt cá chân bị trẹo, chờ lát nữa hết đau sẽ lên lầu ngay.”

Sợ anh không tin, cô lấy di động ra cho anh xem số bước mình đã đi.

Đó là một con số rất lớn, đây là lần đầu tiên cô đi bộ xa như vậy.

Phó Thành Lẫm không hề hoài nghi lời cô nói, dù sao cô cũng không thể giả vờ mình đang mệt mỏi. Anh nhìn đôi giày bệt trên chân cô, “Không mang giày cao gót sao em vẫn bị trẹo chân?”

Lê Tranh lần này không cần nói dối: “Lúc đi ngang quảng trường vì không chú ý bậc thang, bước hụt ạ.”

Phó Thành Lẫm nhìn chân cô: “Có đau không?”

Lê Tranh nhẹ giọng hỏi: “Anh nghĩ sao?”

Phó Thành Lẫm không nói tiếp, đi đến bên cạnh cô, “Chân nào là chân bị trẹo? Tôi đỡ em lên lầu.”

Lê Tranh một lúc lâu vẫn không bấm nút điều khiển từ xa, tròng mắt nhanh như chớp đảo nhanh vài vòng, cô ngẩng đầu nhìn anh, “Cả hai chân đều bị trẹo, nếu không đã một chân nhảy về nhà từ lâu rồi.”

Truyện Chữ Hay