Lưỡi Dao Dịu Dàng

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tưởng Thành Duật trong lòng ngập tràn lửa giận, cứ ở đó lên không được xuống cũng không xong.

Lê Tranh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho phản ứng của chú mình khi cô thẳng thắn nói chuyện, cô cẩn thận ngồi dịch lại bên cạnh chú mình, lưng chú của cô nhẹ nhàng dựa ra phía sau.

“Tranh Tranh,” Tưởng Thành Duật bỗng nhiên không biết chính mình muốn nói gì, cũng may trong tay anh đang cầm ly nước, anh từ từ uống, cố gắng khiến cho bản thân nhìn qua không có vẻ gì là bất ngờ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh cũng biết rằng, từ lâu chính mình chẳng còn chút hình tượng nào.

“Chú ơi, cháu không phải mới thích anh ấy chỉ mấy ngày.”

Tưởng Thành Duật đột nhiên cảm thấy nước lọc trong ly cũng có vị, vị mặn. Anh miễn cưỡng nuốt nước xuống, “Chuyện đó từ khi nào?”

Anh quay đầu nhìn cháu gái, “Lúc trước cháu hỏi chú là Phó Thành Lẫm có bạn gái chưa, cháu nói là do đồng nghiệp muốn biết, cháu chỉ tự hỏi cho bản thân đúng không?”

Tưởng Thành Duật vừa rồi tức giận đầu óc rời nhà chạy loạn hai vòng, cuối cùng đã trở về.

“Dạ. Ngày hôm đó nhìn thấy trên hot search.” Lê Tranh mỉm cười với Tưởng Thành Duật, “Cảm thấy rất buồn. Thật ra, cháu đã do dự suốt một buổi chiều rồi mới hỏi chú, cháu không dám hỏi, sợ đó là sự thật.”

“Đột nhiên muốn đi leo núi trong nhà, cũng là vì Phó Thành Lẫm.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Là vì chú.”

“Được rồi, đừng cố dỗ chú vui, chút EQ này chú vẫn còn.”

Lê Tranh nở nụ cười, lắc lắc cánh tay Tưởng Thành Duật.

“Tranh Tranh, cháu không hiểu gì về Phó Thành Lẫm cả.”

“Chú hiểu rõ ạ, hai người là bạn học từ thời mẫu giáo.”

Tưởng Thành Duật đặt cốc ‘nước muối’ lên bàn, đổi lấy ly rượu vang đỏ. “Điều đó không có nghĩa bạn của chú thì sẽ được thông qua, chú biết cháu sẽ nói gần đèn thì sáng, nhưng chú và Phó Thành Lẫm là gần mực thì đen, bởi vì chú không phải người tốt, không phải sao?”

Lê Tranh không còn lời gì để nói.

Thật hiếm khi chú ấy nhận thức rõ ràng về bản thân.

Trong hai mươi mốt năm cuộc đời của Lê Tranh, Tưởng Thành Duật chưa bao giờ thuyết giáo, không bao giờ ép buộc cô làm việc gì mà cô không thích, đối với cô nếu không phải là sự dung túng thì chính là sự chiều chuộng, điều mạnh mẽ nhất anh đã từng làm là yêu cầu Phó Thành Lẫm nhìn Lê Tranh ăn mỗi buổi sáng buổi tối.

Hôm nay là lần đầu tiên anh nghiêm túc với Lê Tranh.

Anh và Phó Thành Lẫm giống nhau, không muốn kết hôn và không muốn bị ràng buộc bởi một người phụ nữ, càng không muốn tốn thời gian dỗ dành phụ nữ. Điều này, anh không muốn cháu gái mình biết.

“Trong mắt người ngoài, chú là một người con tốt, một người em tốt, một người chú tốt, một đối tác tốt, người bạn tốt, nhưng chú nhất định không phải một người đàn ông đáng để tin tưởng.”

Lê Tranh nhỏ giọng nhắc nhở, “Ông bà từng nói, bọn họ rất hối hận khi sinh ra chú.” Cho nên một người con tốt có thể được loại ra.

Tưởng Thành Duật vừa nhấp một ngụm rượu, liền bị sặc.

Lê Tranh chạy nhanh tới ôm cánh tay anh, “Chú là người chú tốt nhất trên thế giới, cháu yêu chú nhất, thật đấy.”

Trong một câu, một khi cuối câu được thêm chữ ‘thật đấy’, thường thường sẽ thấy rất giả dối.

Tưởng Thành Duật kéo tay cô ra, “Cháu đâm chú một dao, sau đó lại ném cuộn băng cứu thương cho chú, có ai như cháu không. Còn là loại băng rẻ tiền nhất.”

Lê Tranh giống như cái lò xo, sau khi bị đè xuống thì lập tức bật trở lại, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy Tưởng Thành Duật, “Vậy nếu chú cảm thấy bản thân không đáng để phụ nữ gửi gắm, tại sao chú lại muốn làm hại Đường Đường.”

“Chú đang thay đổi.”

“Phó Thành Lẫm cũng có thể thay đổi.”

Tưởng Thành Duật hiểu sự lo lắng thậm chí là nỗi ám ảnh của cháu gái, “Cậu ấy có muốn thay đổi không ai mà biết được, cũng không biết lúc nào cậu ấy bằng lòng thay đổi, cháu vẫn cố chấp chờ đợi sao?”

“Dạ.”

Tưởng Thành Duật đưa tay xoa đầu cháu gái, không đành lòng dội cho cô một gáo nước lạnh, “Đừng nói chuyện này với anh cả và chị dâu, ở trong mắt ba cháu, chú và Phó Thành Lẫm không phải là sự tồn tại đáng tin cậy.”

Viên đá lớn trong lòng Lê Tranh rơi xuống đất, có sự hỗ trợ của chú, cô sẽ không phải lúc nào cũng cần nói dối.

Tưởng Thành Duật phải chịu áp lực chưa từng có, lo lắng cháu gái sẽ phải thất vọng. Anh xoa sống mũi, đây rốt cuộc là chuyện gì thế này.

“Chú ơi, chú nên vui vẻ mới đúng.” Lê Tranh cho Tưởng Thành Duật một lý do để giải sầu, “Nếu cháu và Phó Thành Lẫm ở bên nhau, anh ấy sẽ phải gọi chú là chú.”

Đây là lý do duy nhất có thể khiến Tưởng Thành Duật không phản đối mối quan hệ này.

Rượu trong ly của Tưởng Thành Duật đã cạn, hương vị rất ngon, anh định uống thêm nửa ly, vừa mới đứng dậy, “Chú, không được uống nữa.” Lê Tranh ngăn cản, đôi mắt nheo lại.

Tưởng Thành Duật liếc mắt nhìn cô một cái: “Không phải đi rót rượu.”

“Vậy chú muốn làm gì?”

“Đi rửa ly.”

“...”

Lê Tranh lúng túng đứng lên, giống như cái đuôi đi sau lưng anh.

Tưởng Thành Duật đành phải đi vào bếp, mở vòi nước ra làm bộ làm tịch rửa cái ly, tay áo sơ mi đen được xắn lên xộc xệch, bắn ra một vài giọt nước.

Lê Tranh vội vàng đẩy anh, “Chú ơi.”

“Cháu lại định làm gì?”

“Đi dạo với cháu.” Cô muốn xuống dưới lầu đợi Phó Thành Lẫm về.

Tưởng Thanh Duật thản nhiên hỏi: “Đi bộ?”

“Dạ, rèn luyện, buổi tối sẽ ngủ ngon hơn.”

“Được rồi.” Tưởng Thành Duật úp ngược chiếc ly đã được rửa sạch lên giá thoát nước, lau lau tay, bước vào phòng tập thể thao. Lê Tranh theo sát phía sau, tưởng rằng chú mình muốn tìm cái gì đó.

Tưởng Thành Duật bật máy chạy bộ, ra hiệu với Lê Tranh: “Lên đi bộ đi.” Anh chống hai tay dựa vào cửa sổ.

Lê Tranh không nói nên lời, đây được gọi là cùng cô đi bộ sao?

Cô tắt máy chạy bộ, “Đi bộ dưới lầu, không khí thoáng hơn.”

Tưởng Thành Duật suy nghĩ một chút, gật đầu, “Đi thôi, tiện thể đưa cháu đến cửa hàng trái cây.” Đến tận bây giờ anh vẫn chưa quên nói giúp chính mình: “Cho cháu xem giá cả, để biết bây giờ trái cây đắt thế nào.”

“...”

- -

Lúc này, tại nhà họ Phó.

Trong nhà bếp là một cảnh hỗn loạn như chiến trường, chảo dầu bốc khói, ‘zi - zi’ kêu gào, trong không khí dường như tràn ngập mùi đồ ăn bị nấu cháy.

Phó Thành Lẫm bước vào biệt thự, em trai và em dâu đều đã tới.

Trong phòng khách, Phó Ký Trầm cùng Du Khuynh ngồi cạnh nhau trên sô pha, Du Khuynh cầm tay Phó Ký Trầm chơi đùa, vuốt ve đầu ngón tay của anh ấy, siết chặt mười ngón tay anh ấy.

Phó Ký Trầm nhìn xuống điện thoại di động của mình, thỉnh thoảng liếc qua Du Khuynh.

Không hiểu vì sao, Phó Thành Lẫm lại nghĩ đến bàn tay của Lê Tranh khi cô đang quạt cho anh ở trong văn phòng.

Du Khuynh lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy anh đang đứng ở cửa, cô ấy mỉm cười chào: “Anh cả.”

Phó Thành Lẫm gật đầu, “Hai đứa mới tới à?”

“Mới tới không bao lâu ạ.”

Phó Thành Lẫm nhìn về phía Phó nhị: “Sao lại không đi nấu ăn?”

Hiếm khi mọi người tập trung ở nhà, ngày thường nếu không phải đi công tác thì cũng là có xã giao, mấy hôm trước ông nội đề nghị, về nhà tự nấu cơm, ăn ngon hay không chỉ là phụ, quan trọng là tình cảm gia đình. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đề xuất này khiến mọi người cảm thấy bối rối, vì nấu ăn không được ngon cho lắm.

Phó Ký Trầm tắt điện thoại di động, nói với giọng tự hào, “Đã nấu xong từ lâu rồi.”

Phó Thành Lẫm ân cần nhắc nhở: “Ông nội nói không được phép làm món cà chua xào trứng.” Lần nào cũng làm món đó, không ai muốn ăn.

“Biết rồi. Lần này em làm hai món, trong đó có một món của Du Khuynh.”

Phó Thành Lẫm bán tín bán nghi, kỹ năng nấu ăn của em trai của anh đã đạt đến mức cao ngất ngưởng, có thể học nấu được hai món ăn chỉ trong vài tuần ngắn ngủi.

Mang theo nghi ngờ, anh đi đến phòng ăn để tìm hiểu.

Trên bàn bày sẵn hai món, một đĩa là trứng rán, một đĩa kia chính là cà chua xào.

Phó Thành Lẫm không còn lời nào để diễn tả.

Chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy.

Trong phòng bếp, ông bà cùng với ba mẹ vẫn đang xào nấu, tay chân luống cuống, âm thanh ồn ào không ngớt.

Bà nội là người đầu tiên nhìn thấy Phó Thành Lẫm, bà vẫy tay với cháu trai qua tấm kính, ý bảo anh đi vào hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Phó Thành Lẫm bước vào phòng bếp, liền bị sặc bởi mùi khói dầu, may mắn cửa phòng bếp được mở ra như lúc này, nếu không toàn bộ căn phòng đều là mùi pháo hoa.

Ba anh đang làm món cá kho, còn mẹ anh cái gì cũng không biết thì đứng bên cạnh chỉ huy, “Đúng đúng, chính là như vậy, em nói chắc chắn là không sai mà.”

Đầu bếp đứng bên cạnh, lông mày như xoắn vào nhau cũng không dám lên tiếng.

Bà nội hỏi: “Thành Lẫm, cháu muốn làm món gì, nguyên liệu nấu ăn đều đầy đủ cả.”

Phó Thành Lẫm xắn tay áo, “Thịt xào chua ngọt.”

Bà nội căn bản không cảm thấy tin tưởng, “Đừng tự làm khó chính mình, cháu chỉ cần cắt dứa thành từng miếng rồi đặt lên đĩa, xối sốt cà chua lên trên, bà sẽ không chê đâu.”

Phó Thành Lẫm: “Bà ơi, cháu làm thật mà, lát nữa để bà thưởng thức tài nghệ của cháu.”

Anh gọi đầu bếp đến, khiêm tốn học hỏi.

Sau khi Diệp Cẩn Hoa chỉ đạo chồng nấu xong món cá kho, bà đi đến bên cạnh Phó Thành Lẫm, biết được con trai mình đang làm món thịt xào chua ngọt, bà nhanh chóng tìm kiếm công thức trên mạng, “Lát nữa mẹ sẽ giúp con.”

Phó Thành Lẫm: “…Mẹ, mẹ ra bên ngoài đi, ở đây nhiều khói dầu lắm.”

“Không sao đâu.” Diệp Cẩn Hoa cười: “Mẹ là người có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp.”

Phó Ký Trầm đẩy cửa bước vào, lấy một miếng dứa cho vào miệng, anh ấy nhìn Phó Thành Lẫm: “Anh ra dáng nấu ăn một chút được không hả, tạp dề cũng không mặc, còn đeo cả đồng hồ.”

Phó Thành Lẫm không ngẩng đầu lên: “Anh có nhiều quần áo, nếu bẩn thì thay.”

Phó Ký Trầm: “…”

Diệp Cẩn Hoa kéo Phó Ký Trầm sang một bên, khi hai người đứng cạnh nhau bà véo anh ấy, “Đừng ồn ào, nếu không muốn bị anh con đánh thêm lần nữa.”

Phó Ký Trầm duỗi cánh tay ra, vòng tay qua người mẹ lấy thêm một miếng dứa để ăn.

Diệp Cẩn Hoa đẩy Phó Ký Trầm ra, “Đi ra với Du Khuynh đi, cố gắng lấy được giấy đăng ký kết hôn sớm một chút, cố lên.”

Phó Ký Trầm bất thình lình bị đâm một dao.

- -

Bữa tiệc gia đình kéo dài mãi đến mười rưỡi mới kết thúc, chủ yếu là vì món ăn của Phó Thành Lẫm tốn nhiều công sức và thời gian, thời gian bữa ăn bị đẩy lùi hơn một giờ.

Ra khỏi nhà ông nội, Phó Thành Lẫm gửi một tin nhắn cho Lê Tranh: [Tôi về đến nhà đã hơn mười một giờ đêm, em đi ngủ trước đi, nếu em đói thì ăn tạm mì gói.]

Lê Tranh không mang theo điện thoại di động, cô và chú vẫn đang ở ngoài đường, con đường trước căn hộ đã được cô đi qua đi lại năm lần.

Cho dù Tưởng Thành Duật có cố gắng kiên nhẫn bao nhiêu, cũng không muốn đi loanh quanh thêm nữa, anh đem đồng hồ đưa lên trước mặt Lê Tranh, “Cháu xem đã mấy giờ rồi?”

Lê Trạm: “Cháu không nhìn thấy.”

Tưởng Thành Duật chỉ chỉ vào đầu cô, “Đang đợi Phó Thành Lẫm à?”

“Dạ.” Lê Tranh thẳng thắn thừa nhận, cô nhìn ra đường theo hướng mà Phó Thành Lẫm sẽ quay lại, “Muốn nhìn thấy anh ấy một chút. Năm giờ sáng mai anh ấy sẽ lên máy bay, phải vài ngày nữa mới về.”

Tưởng Thành Duật không nói gì nữa, cô muốn chờ, vậy thì chờ.

Hai người đi qua đi về một lần nữa, Phó Thành Lẫm vẫn còn chưa trở lại.

Phó Thành Lẫm bị kẹt lại ở ngã tư phía trước, giữa đường bị vây quanh bởi rất nhiều người, chiếm mất hai làn đường, lượng phương tiện qua lại tăng lên, từ từ bị kẹt lại.

Hai chiếc xe va chạm, tài xế không bị thương, nhưng hiện trường tương đối thê thảm.

Một trong hai chiếc xe bị tai nạn là một chiếc xe sang trọng, vỏ xe bị nứt toác.

Chiếc xe còn lại không biết của thương hiệu nào, là một chiếc xe thử nghiệm được dán phim ngụy trang, động cơ của chiếc xe thử nghiệm bị rơi xuống, từ một góc nhìn nào đó nó gần như bị rớt xuống đất.

Nhìn vào đường nét của chiếc xe thử nghiệm, nó là một chiếc xe hạng D.

Trong đám người vây quanh không mấy người thật sự có hiểu biết về xe, họ đang bàn tán: “Không thể mua chiếc xe này được, chỉ cần va quẹt một chút là động cơ có thể rơi ra.”

Ngay cả khi mọi người không quen biết nhau, lúc này cũng không ảnh hưởng hưởng gì đến sự bàn luận nhiệt tình: “Đúng vậy, nó quá đáng sợ, một chiếc xe như vậy nếu đưa ra thị trường, nhiều người sẽ gặp nguy hiểm. Xe thử nghiệm đều có chất lượng thế này, đến lúc sản xuất hàng loạt sao chấp nhận được.”

“Nhìn mô hình này, có vẻ là một mô hình ô tô mới của Nam Phong.”

“Thật khó mà nói, dính với nhau như vậy không nhìn rõ được, cũng có khả năng là mẫu mới của một thương hiệu khác.”

Mọi người vẫn bàn tán xôn xao.

Người lái xe thử nghiệm muốn giải quyết riêng, nhưng người lái chiếc xe hạng sang chỉ là tài xế, không phải chính chủ, không thể tự quyết định, chi phí sửa chữa cao ngất ngưỡng, anh ta vẫn nên trình báo cảnh sát. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chờ đến khi cảnh sát đến, giao thông mới có thể khôi phục.

Phó Thành Lẫm về tới tầng dưới căn hộ, xa xa nhìn thấy hai dáng người quen thuộc, Tưởng Thành Duật cùng Lê Tranh không nhanh không chậm đi về hướng bên này.

Phó Thành Lẫm ra khỏi xe, dựa vào cửa xe để chờ hai người.

Đến gần, Lê Tranh làm như không có việc gì thản nhiên chào anh, “Sao muộn vậy?” Đêm nay cô đã đi bộ gần hai mươi nghìn bước, phá vỡ mọi kỷ lục.

Phó Thành Lẫm giải thích: “Có vụ tắc đường ở ngã tư phía trước, một chiếc xe thử nghiệm bị tai nạn.”

Lê Tranh nghi hoặc: “Làm thế nào mà xe thử nghiệm lại xuất hiện trên đường này? Đây không phải là tuyến đường được phê duyệt để bọn họ chạy xe thử nghiệm mà nhỉ?”

Phó Thành Lẫm cũng không rõ lắm, “Không được phê duyệt.”

Lúc này anh mới hỏi: “Mọi người ở đây làm gì?

Tưởng Thành Duật trả lời: “Đi bộ với Tranh Tranh, tâm sự về kế hoạch nghề nghiệp của cháu ấy.”

Lê Tranh lặng lẽ liếc mắt nhìn chú của mình một cái, đúng là nói dối không chớp mắt.

Phó Thành Lẫm nhìn chiếc quạt nhỏ trong tay Tưởng Thành Duật, “Lê Tranh tặng cho cậu cái đó à?”

“Ừ, quà cho ngày của Cha.”

Tưởng Thành Duật nhìn cháu gái, “Chú về đây, cháu đi lên cùng Phó Thành Lẫm đi, nhớ ngủ sớm chút, đừng thức khuya quá. Cuối cùng là lời cằn nhằn của chị dâu nhờ chú nói với cháu, nói rằng cháu không còn nhỏ nữa, nhiều chàng trai theo đuổi như vậy, nên yêu đương thì cứ yêu đương, đừng có suốt ngày chỉ lo chạy tìm tin tức.”

Anh lướt nhìn qua Phó Thành Lẫm, sau đó nói với cháu gái: “Tìm một người bạn trai đối xử tốt với cháu, cháu nghe chưa?”

Truyện Chữ Hay