“Vâng, cháu biết rồi ạ. Dạ, để cháu hỏi em ấy thử.”
Thư Thanh Lãng cúp máy, nhìn đồng hồ. giờ phút, trường tiểu học cũng sắp ra về.
Anh xách chiếc áo khoác đang vắt trên lưng ghế, cầm ví và chìa khóa ra cửa.
“Chủ nhiệm Thư, hôm nay anh về sớm thế?” – Có người hỏi anh.
“À, có chút việc.” – Anh đi nhanh đến chỗ đỗ xe, lái xe rời đơn vị.
Khi xe dừng trước cổng trường tiểu học thực nghiệm, chuông tan học cũng vừa lúc vang lên. Thư Thanh Lãng hạ cửa sổ xe, khoác cánh tay lên cửa sổ, nhìn cánh cổng đang có nhiều học sinh ùa ra.
Mới nãy chú của anh, cũng là ba của Thư Quỳnh gọi, ông ấy nói dạo này Thư Quỳnh thường ra ngoài, cũng không ăn cơm ở nhà. Cô thường về lúc đêm hôm khuya khoắt, cả người bốc mùi rượu và thuốc lá. Hỏi cô đi đâu cô cũng không nói, Thư Quỳnh trước giờ chưa từng có thời kỳ phản nghịch bỗng dưng trở nên như thế, ba mẹ Thư Quỳnh lo lắng lắm.
Thư Thanh Lãng thân là người duy nhất xấp xỉ tuổi Thư Quỳnh trong nhà họ Thư… Cũng coi như anh cả trong nhà, thế là được giao nhiệm vụ tìm hiểu tình hình.
Thư Quỳnh nói cười với đồng nghiệp, cùng ra khỏi cổng trường, Thư Thanh Lãng từ xa gọi to: “Thư Quỳnh!”
Thư Quỳnh nhìn sang bên này, nụ cười cứng lại, cô nói với đồng nghiệp vài câu rồi lại chỗ anh.
“Anh? Sao anh lại đến đây? Ba em kêu anh đến phải không” – Thư Quỳnh đứng cạnh xe, hỏi Thư Thanh Lãng với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thư Thanh Lãng không trả lời, chỉ nói: “Lên xe.”
Thư Quỳnh đành phải mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Chiếc xe đằng trước đậu hơi sát, Thư Thanh Lãng phải vừa xem kính chiếu hậu vừa lái xe ra: “Về nhà ăn hay đi ăn ngoài?”
Thư Quỳnh nói: “…Không ăn đâu, lát nữa em có việc.”
“Đang hẹn hò hả?” – Thư Thanh Lãng hỏi.
“Nào có.” – Thư Quỳnh đáp.
Qua kính chiếu hậu, Thư Thanh Lãng thấy rõ hai má Thư Quỳnh ửng đỏ khi nói những lời ấy, anh chợt cười: “Em có thấy mấy câu này nghe quen quen không?”
Thư Quỳnh cũng nhịn không được nở nụ cười: “Ừ, đúng vậy.”
“Nói thử xem nào, dạo này em có chuyện gì vậy?”
Thư Thanh Lãng cầm dao và nĩa, nhẹ nhàng cắt bò bít-tết thành từng khối nhỏ, sau đó đổi dĩa của mình với chiếc dĩa còn nguyên của Thư Quỳnh.
“Cảm ơn anh.” – Thư Quỳnh cúi đầu, cầm nĩa chọt chọt lên cây bông cải xanh trên đĩa, đáp: “Em đâu có chuyện gì đâu.”
Thư Thanh Lãng cắt một ít bít-tết cho vào miệng, không nói gì. Hiển nhiên là anh không tin lời cô nói.
Thư Quỳnh đành phải nói thêm: “Thật sự không có gì.”
Thư Thanh Lãng thấy cô không muốn nói cũng không gặng hỏi. Anh nâng ly, nhấp một ngụm soda chanh muối, chờ vị chua chua chát chát trong miệng tản ra, anh mới nói: “Được rồi. Chú thím đã lớn tuổi, em đừng khiến họ phải lo lắng.”
Thư Quỳnh gật nhẹ đầu, ngoan ngoãn dạ một tiếng.
Cô im lặng một lát, lại ngẩng đầu hỏi anh: “Anh, anh có muốn trải nghiệm một cuộc sống khác hơn không?”
“Anh vẫn chưa hiểu rõ cuộc sống của mình, làm sao mà trải nghiệm cuộc sống khác?” – Thư Thanh Lãng nói – “Một người có thể sống một đời bình đạm đã hiếm có lắm rồi.”
“Nhưng em không muốn sống bình đạm như vậy mãi.” – Thư Quỳnh nhìn anh, giọng nói có phần buồn bực – “Em đã đi qua nửa đời trước một cách vô nghĩa. Từ nhỏ đến giờ có rất nhiều người nói với em, sao Thư Quỳnh lại hạnh phúc như vậy chứ, sao em làm gì cũng thuận lợi hết vậy. Nhưng bọn họ không hề biết, em chỉ là cái máy móc đi theo con đường ba mẹ em trải sẵn mà thôi.”
“Ừm, đó đúng là đặc tính của người nhà bọn mình.” – Thư Thanh Lãng gật đầu.
“Nhưng anh không giống với em, anh à!” – Thư Quỳnh nói – “Từ hồi bé đến tận bây giờ, lúc nào anh cũng biết cách chống đối hai bác, có thể lựa chọn đồng ý hoặc từ chối những sắp xếp của họ, nhưng em thì không. Anh biết không, thật ra em không hề thích đàn violin, cũng chẳng thích ballet. Nhưng bắt đầu từ khi em có ký ức, quan niệm của em luôn là: Thư Quỳnh là đứa bé ngoan, Thư Quỳnh sẽ không bao giờ làm người lớn thất vọng, vì vậy dù không thích, em cũng phải căng đầu ra học.”
Thư Thanh Lãng nói: “Nhưng không thể nào phủ nhận, họ đã nuôi dưỡng nên một Thư Quỳnh rất ưu tú.”
Thư Quỳnh cười, nói: “Có ư? Đôi khi em cảm thấy, thứ người ta nhìn thấy chỉ là cái vỏ rỗng tuếch mà ba mẹ đã tạo ra bấy nhiêu năm.”
Thư Thanh Lãng cũng cười: “Thời kì phản nghịch của em đến trễ tận chục năm, cũng sắp hết hạn rồi đấy… Bảo sao lại tệ như vậy, tự nhiên hút thuốc uống rượu, tối rồi không chịu về nhà…”
Thư Quỳnh nghe thế lấy làm kinh ngạc, mắt hạnh trừng to, giọng nói cũng vô thức lớn hơn: “Gì chứ, ba em phóng đại quá rồi đấy! Em hút thuốc uống rượu đi đêm hồi nào chứ?!”
Thư Thanh Lãng nhíu mày, nói: “Vậy rốt cuộc em đi đâu mà khiến ba em có cảm giác đó?”
“…Em chỉ là, tới quán bar nghe hát…” – Thư Quỳnh hơi chút ngại ngùng, nói – “Bọn họ chỉ hát vào mỗi tối thứ sáu, vậy nên em mới…”
Thư Thanh Lãng hỏi: “Huyền Không?”
Thư Quỳnh: “Ừm!”
“Bớt theo đuổi thần tượng đi cô nương, đâu còn nhỏ nữa.” – Thư Thanh Lãng thở dài.
Thư Quỳnh không đáp, Thư Thanh Lãng nhìn nhìn cô. Lúc này Thư Quỳnh mới nói ra: “… Không phải theo đuổi thần tượng.”
“Vậy là…” – Thư Thanh Lãng nhìn cô, dừng một chút lại tiếp lời: “…Theo đuổi một người?”
Thư Quỳnh khẽ cắn cắn môi dưới, gật đầu.
Hai người dùng bữa xong, cùng ra khỏi nhà hàng, Thư Thanh Lãng đi lấy xe, Thư Quỳnh đứng ven đường lấy điện thoại ra xem giờ, sắp giờ rồi.
Thư Quỳnh mở WeChat định báo với group hôm nay cô không đến được, lúc này Thư Thanh Lãng dừng xe trước mặt cô:
“Đi thôi!” – Thư Thanh Lãng nói – “Dẫn anh đi xem thử cuộc sống khác biệt mà em nói.”