Tôi đã muốn hôn cậu từ lâu rồi.
Không muốn hôn người khác.
Hai câu này như được replay liên tục trong đầu Viên Lai, làm đầu cậu xây xẩm, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Khi Vương Dịch trở lại thì thấy Viên Lai trừng mắt ngồi ngây ngẩn, hắn vỗ nhẹ vào ót cậu: “Mày đang làm gì thế?”
Vương Dịch vỗ một cái, thấy có gì đó không ổn, hắn để tay lên trán cậu, lại giơ tay kia lên áp trán của mình, hắn kinh ngạc: “Bảo ca, mày chưa hết sốt luôn hả?”
“Hết rồi mà.” – Viên Lai cũng sờ thử, tự sờ thì không thấy nóng.
Thư Thanh Lãng kinh ngạc nhìn cậu, sau khi anh nói câu nói kia, Viên Lai vẫn im lặng đỏ mặt, Thư Thanh Lãng tưởng cậu đang bối rối, không ngờ là bị sốt. Thư Thanh Lãng túm bàn tay cậu để trên trán xuống, tự áp tay qua, đúng là hơi nóng.
Vốn dĩ Viên Lai không thấy khó chịu gì, nhưng hai người kia sờ một hồi, cậu nhanh chóng cảm giác nóng cháy từ bên trong cơ thể, hơi nóng bốc lên khiến cổ họng cậu khó chịu theo.
“Làm sao đây? Về nhà hay là đi bệnh viện?” – Vương Dịch hỏi.
“Mấy giờ rồi?” – Viên Lai rũ rượi vùi vào sô pha, điện thoại nằm ngay trong túi quần nhưng cậu chẳng muốn thò tay lấy.
Thư Thanh Lãng nhìn điện thoại, đáp: “ giờ !”
“Đi bệnh viện đi, giờ mà về mẹ tôi sẽ gọi bác sĩ cho xem, nửa đêm rồi phiền lắm.” – Viên Lai nói với giọng khàn khàn.
“Được, anh ra ngoài bắt xe, giờ này muốn có xe phải cướp lượt thôi.” – Vương Dịch mặc áo khoác, bảo hai người khẩn trương rồi đi ra ngoài.
Thư Thanh Lãng tìm chỗ sô pha một lúc cũng không thấy cái áo khoác nào, anh hỏi cậu: “Quần áo cậu đâu?”
Viên Lai sửng sốt, cậu cúi đầu nhìn nhìn, xác nhận cậu vẫn đang mặc đồ, không có bị sốt nên hồ đồ khỏa thân tới đây, sau đó cậu mới giật nhẹ cái áo len đang mặc: “Con mẹ nó anh có mắt nhìn xuyên thấu à? À, tôi quên mất, người ngu ngốc không nhìn thấy được mà.”
Thư Thanh Lãng chậc một tiếng, nói: “Vâng, thưa Quốc vương. Hôm nay người chỉ mặc một lớp áo đến đây ư?”
Viên Lai gật đầu, đáp tiếng “Ờ!”
Thư Thanh Lãng lại đành phải cởi áo khoác anh vừa mặc ra, khoác vào cho cậu, Viên Lai giãy ra: “Tôi không lạnh…”
“Ra ngoài sẽ thấy lạnh.” – Thư Thanh Lãng vừa cài nút cho cậu vừa nói.
Viên Lai hơi lúng túng, cậu định nói để cậu tự cài, nhưng Thư Thanh Lãng đã nhanh nhẹn cài xong.
Thư Thanh Lãng còn muốn dìu cậu ra, Viên Lai vội ngăn anh: “Tôi bị sốt chứ có gãy chân đâu, sao anh không đem xe lăn tới đẩy tôi đi luôn đi?”
Thư Thanh Lãng thản nhiên đáp: “Được thôi, chừng nào cậu già tôi sẽ đẩy cậu.”
“…” – Viên Lai thầm nghĩ sao tên này mặt dày thế. Cậu ngẫm nghĩ, lại cứ nhớ đến câu “Chừng nào cậu già rồi”, lại nghĩ đến câu “Muốn hôn cậu”.
Rốt cuộc miệng tên này chẳng biết nói lời hay, hay là…?
Viên Lai chẳng thể nghĩ tiếp, bởi vì khi Thư Thanh Lãng đẩy cửa bar ra, gió lạnh đã thổi bay mọi suy nghĩ của cậu.
Đậu, lạnh vãi.
Viên Lai không chịu được phải rụt cổ.
Thư Thanh Lãng nhìn động tác của cậu, nở nụ cười: “Tôi không lạnh?”
Thấy Viên Lai cúi đầu mở nút áo khoác, Thư Thanh Lãng vội đưa tay ngăn cậu lại, anh bất đắc dĩ nói: “Ôi trời tổ tông à, đang sốt đừng có cởi ra chứ!” Nói rồi anh gài lại từng hột nút áo, thở dài: “Lòng tự trọng thật lớn!”
Viên Lai thật sự không còn sức đôi co với anh, cậu để mặc anh gài nút lại. Sau đó trong cơn gió lạnh, dưới ánh mắt hình viên đạn của một đám người, cậu bị Thư Thanh Lãng nhét vào chiếc taxi mà Vương Dịch vừa cướp được.
Trong xe có không khí ấm áp, Viên Lai lập tức mơ màng muốn ngủ. Xui rủi làm sao, bác tài xế lại đang bật radio tình yêu đêm khuya, nghe muốn đánh cái ngáp. Viên Lai tựa vào một bên cửa sổ xe, cố nhịn cơn buồn ngủ nhưng cuối cùng vẫn không thành. Vào lần thứ hai bác tài giảm tốc độ, cái đầu vốn hỗn độn lại bị đập phải, cậu ngủ thiếp đi nương theo tiếng trong radio, một người phụ nữ đang lên án ông xã vô năng, chẳng thể thực hiện việc vận động thiết yếu của cuộc sống một cách hài hòa.
Cậu nghĩ mình sẽ ngủ một lát lại bị đập đầu tỉnh giấc, không ngờ cậu ngủ thẳng đến khi xe dừng ở bệnh viện, được Vương Dịch đánh thức. Viên Lai đang định khen bác tài lái xe ổn định, rồi lại kinh hãi phát hiện cậu đang ngả đầu gối lên vai người bên cạnh.
Thư Thanh Lãng bị coi là gối đầu suốt quãng đường lại chẳng có ý kiến gì, anh vỗ nhẹ mái đầu cậu, nói: “Xuống đi!” Sau đó anh mở cửa xe, xuống xe, không quên đưa tay che đầu Viên Lai, sợ cậu đang chóng mặt sẽ đụng vào cửa xe.
Bọn họ tới không đúng lúc, khoa cấp cứu vừa tiếp nhận người bị thương từ một vụ tai nạn xe, đang bận tối mặt. Một y tá đưa nhiệt kế cho Viên Lai, nói cậu đo thân nhiệt trước đi, sau đó vội vã chạy mất.
Viên Lai cúi đầu cởi nút áo, Thư Thanh Lãng lắc nhiệt kế, đợi cậu mở áo khoác rồi đưa cho cậu. Viên Lai nhận lấy kẹp vào nách. Thư Thanh Lãng cạn lời, anh vươn tay vào trong lớp áo khoác, lấy nhiệt kế ra: “Cách áo len thì sao đo thân nhiệt được?”
Viên Lai nhìn nhìn nhiệt kế trong tay anh, lại cúi đầu nhìn nhìn mình, có lẽ cậu bị sốt đến ngu luôn rồi.
Thư Thanh Lãng với vào cổ áo len của cậu, Viên Lai không kịp phản ứng, cậu vừa định mắng đã bị một vật thủy tinh chọt dưới nách, làm cậu lạnh run người.
Vương Dịch đi nghe điện thoại cả buối mới trở lại, hắn hơi ngượng ngùng nói: “Bảo ca, xin lỗi mày. Mẹ anh lại đang quậy ở nhà, anh…”
Tinh thần của mẹ Vương Dịch vốn không được ổn định, mấy năm trước bà có thể sinh hoạt bình thường, nhưng hai năm nay số lần phát bệnh ngày càng tăng. Cũng vì vậy, Vương Dịch không thể đi làm bình thường, một tuần đi hát một đêm cũng thường thường có chuyện bị gọi về. Nghe Vương Dịch kể, chủ nhân của “Cây đàn mối tình đầu” cũng vì vậy mới chia tay hắn.
“Ừ, anh mau về đi!” – Viên Lai vẫy tay với hắn bằng cái tay không kẹp nhiệt kế, nói: “Chú ý an toàn, nói với dì Trần hôm khác em sẽ đến thăm dì nhé!”
“À, được. Anh đi trước nhé!” – Vương Dịch nói với Thư Thanh Lãng – “Phiền anh ở đây cùng Viên Lai một lát.”
Thư Thanh Lãng gật đầu, tạm biệt hắn.
Viên Lai lấy nhiệt kế ra từ cổ áo, cậu quay cột thủy ngân về hướng đèn, nhìn chằm chằm một hồi cũng không nhìn ra nó chỉ tới đâu. Thư Thanh Lãng cầm nhiệt kế từ tay cậu, nói: “ độ rồi, cậu ngồi đây chờ tôi một lát.” – Nói rồi anh cầm nhiệt kế đi tìm bác sĩ.
Không lâu sau, một bác sĩ mặc áo blouse đến đây cùng Thư Thanh Lãng, bác sĩ vừa lại gần Viên Lai đã hỏi: “Uống rượu?”
Viên Lai đáp: “Không uống nhiều.”
“Không nhiều cũng là có uống. Vậy thì không thể truyền dịch được, tôi cho cậu thuốc hạ sốt về uống, sáng mai không hết sốt thì lại đến đây.” – Bác sĩ cúi đầu viết xoạt xoạt vào cuốn sổ nhỏ, xé ra đưa cho Thư Thanh Lãng.
Thư Thanh Lãng đi lấy thuốc cho Viên Lai.
Viên Lai nửa dựa nửa nằm trên hàng ghế lạnh buốt ở khoa cấp cứu, đến khi cậu sắp ngủ thiếp đi Thư Thanh Lãng mới lấy thuốc về.
“Đi thôi. Đưa cậu về nhà nhé?” – Thư Thanh Lãng kéo cậu dậy, ôm vào lòng.
Viên Lai lắc đầu, nói: “Không về đâu, giờ này chắc họ đã ngủ rồi, tìm khách sạn cho tôi ngủ là được.”
Thư Thanh Lãng dìu cậu ra ngoài, hỏi: “Cậu không có chìa khóa à?”
Viên Lai đáp: “Lười mang theo.”
“Cậu ra ngoài lúc nào cũng đem theo điện thoại CMND với thẻ ngân hàng thôi à?” – Thư Thanh Lãng hỏi.
Viên Lai ngừng bước: “Anh lục túi tôi?”
Thư Thanh Lãng cười đáp: “Từng lục vào cái buổi một đêm đấy!”
“Hừ…” – Viên Lai á khẩu không đáp lời được, lúc sau đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, cậu nói to: “Anh xem CMND của tôi rồi hả?”
Thư Thanh Lãng đáp: “Xem rồi, Bảo Bảo!”
Viên Lai khẽ cắn môi, đột nhiên nhớ câu nói của Thư Thanh Lãng – “Bảo Bảo, cậu lại cứng nữa rồi!” – cậu giơ cánh tay, đấm một cú vào bụng Thư Thanh Lãng.
Thư Thanh Lãng ôm bụng, mặt tỏ vẻ đau đớn nhưng lại bật cười, nghe ra tiếng “xì”, trông mặt anh hơi méo mó. Anh nói: “Chao ôi, sao cậu bé dễ giận thế?!”