Tuyết rơi
Edit: Qing Yun
Trời đã tối hẳn, Hứa U ngồi ở đầu đường xa lạ thật lâu, trong đầu ong ong không dứt. Di động rung không biết mệt, cô lại không chịu nghe, cũng không có sức lực để nghe.
Đến cuối cùng, chân đã tê rần, cảm giác dạ dày đau đớn rốt cuộc cũng giảm bớt.
"---Bạn gì ơi, bạn không sao chứ?" Một âm thanh xuất hiện bên tai cô.
Hứa U ngẩng đầu, là một cô gái trẻ đeo khẩu trang. Cô gái lo lắng hỏi: "Mình thấy bạn ngồi ở đây rất lâu rồi..."
Hứa U ngẩn ra, cố gắng biểu hiện thật tự nhiên, cô vẫy vẫy tay nói với người nọ: "Mình không sao..."
Sắc mặt cô tái nhợt, tiếng ho khan vang lên càng khiến người bên cạnh lo lắng.
Cô gái trẻ tuổi nhịn không được tiến lên đỡ cô, "Hình như bạn không ổn lắm, có cần đi bệnh viện không?"
"Không cần...."
Lúc này, điện thoại lại vang lên, là Tạ Từ gọi tới. Cô thở dài, tùy tay tắt máy.
Không phải không muốn để ý tới cậu, mà là cô biết hiện tại cảm xúc trong lòng cô không ổn, dồn nén lâu ngày không dễ dàng rút đi. Tinh thần đều bị đánh tan, thời điểm tình cảm chiếm thế thượng phong lấn át lý trí, tiếp tục nói sẽ chỉ có thể tổn thương đối phương.
Cô không muốn cãi nhau với Tạ Từ, càng không muốn thương tổn cậu.
"Cảm ơn bạn." Hứa U đứng vững, ngượng ngùng nói cảm ơn.
"Cảm ơn cái gì, chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi."
Cô gái trẻ tâm địa thiện lương, đỡ Hứa U ra ven đường gọi xe taxi, nhìn cô ngồi lên xe rồi mới rời đi.
Về tới nhà, phòng khách và phòng bếp đều sáng đèn, bố Hứa ngồi trên ghế xem báo. Ông nghe được động tĩnh thì ngẩng đầu nhìn ra cửa.
"Bố."
Hứa U đổi giày xong liền bước đến.
Bố Hứa cầm điều khiển điều chỉnh âm lượng TV nhỏ hơn, thuận miệng hỏi: "Đi chơi với bạn học mãi đâu mà đi luôn cả ngày, vừa gọi cho con cũng không được?"
"Lúc nãy con không xem di động, không đi đâu chơi cả, ăn cơm xong liền trở về."
Bố Hứa trầm mặc vài giây, đặt báo trong tay xuống, "Con lại đây, bố có chuyện muốn nói với con."
Hứa U gật đầu, không có tinh thần bước qua.
"Gần đây tinh thần con không ổn."
Cô ngây ra.
Liền nghe được bố Hứa nói, "Nói thật cho bố, có phải con vẫn đang nghĩ đến việc thi học sinh giỏi lý không?"
"...."
"Không có..." Hứa U lẩm bẩm nói.
"Không có?!"
Bố Hứa cất cao âm lượng, kích động đứng bật dậy quát lớn, "Bố mua tài liệu cho con, con nói không có thời gian làm, kết quả thì sao, con làm xong hết toàn bộ bài thi vật lý, con lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy? Đã nói thi học sinh giỏi không phải con đường tốt, con lại không tham gia học thêm gì cả, trường học cũng không dạy thêm, con cứ ương ngạnh như vậy. có phải đầu óc bị nước vào hay không?"
"Con xem anh họ bị như vậy còn chưa đủ hay sao?! Bỏ phí một năm lại một năm, còn không phải không được tích sự gì à? Người ta còn là chính quy huấn luyện, con dựa vào tự học thì có thể làm nên trò trống gì!"
"Thanh xuân của con gái không thể lãng phí như vậy, co nói con, năm trước nghỉ hè bố đã đồng ý cho con đi ôn thi, kết quả không phải cũng bị loại à? Bố biết lúc đó con bị sốt, phát huy không ổn định, nhưng đây là lấy cớ có biết không? Nếu chẳng may lớp mười hai rồi mà vẫn gặp chuyện này thì phải làm sao? Thi học sinh giỏi không giống thi đại học, sao con vẫn không chịu từ bỏ ý định... Sắp tới chính là thời điểm quan trọng nhất, con còn phân tâm thi lung tung cái gì, nếu thi đại học không tốt chẳng lẽ con muốn học lại à?"
Cô biết những lo lắng và mong muốn của bố, không tìm được lời phản bác, bèn không nói lời nào. Anh họ Hứa U thi học sinh giỏi, chẳng qua năm lớp mười hai không thuận lợi, không được cử đi học, thi đại học cũng bị ảnh hưởng, cuối cùng anh họ không muốn học lại nên đã chọn một trường đại học bình thường.
"Làm sao vậy?"
Trần Tú Vân nghe được đồng tĩnh, chạy từ trong bếp ra. Nhìn thấy Hứa U bị mắng, bà quýnh lên, bước nhanh đến kéo Hứa U về phía sau, "Sao lại mắng con..."
"Bà tự hỏi nó đi!" Bố Hứa vẫn chưa bớt giận.
Trần Tú Vân chuyển ánh mắt lên người Hứa U.
Cô cúi đầu yên lặng, một câu cũng không nói.
"Sao lại thế này?"
Hứa U mím môi.
"Con nói đi, muốn khiến mẹ gấp chết sao?"
Hứa U hơi hé miệng, vừa định nói chuyện, nước mắt liền rơi xuống. Cô dùng mu bàn tay lau đi nhưng vẫn không ngăn được.
Nhìn dáng vẻ này của cô, hai người lớn không đành lòng. Giằng co thật lâu, cuối cùng bố Hứa cũng bớt giận, ông thở dài thật mạnh, ngữ khí nặng nề: "Không phải bố ép con, cả nhà đặt hết hy vọng vào con, bố mẹ chỉ có một mình con, cực cực khổ khổ nuôi con khôn lớn. Con học tốt, không nên lãng phí đoạn thời gian quan trọng này vào những việc vô nghĩa, về sau hối hận không kịp..."
"Coi như hôm nay bố không nói con, về phòng tự mình suy nghĩ, hôm nay nghỉ sớm đi."
Trần Tú Vân gọi cô lại, "Còn muốn ăn gì không? Mẹ nấu mì cho."
Hứa U lắc đầu.
- -
Tắm rửa xong, cô ngồi trên giường phát ngốc một hồi. Cảm thấy ngồi quá lạnh, bèn dứt khoát chui vào ổ chăn.
Trong chăn cũng không ấm áp, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo.
Thất thần một hồi, không biết sao lại nghĩ tới Tạ Từ. Cùng một người bên nhau rồi rồi liền sẽ ỷ lại, cũng sẽ nhớ nhung.
Cậu luôn mặc rất ít, trên người lại ấm áp khô ráo, không giống cô, lúc nào cũng lạnh như băng. Vì thế mỗi lần ở bên nhau cậu luôn tìm tay cô nhét vào trong túi áo.
Mười ngón tay đan nhau, da thịt sưởi ấm. Mang bao tay cũng không ấm áp như vậy.
Di động sáng lên, rung một hồi.
Lần này không phải điện thoại, là tin nhắn.
Tiếng chuông báo vang lên không ngừng.
Tin nhắn cuối cùng rất dài, Hứa U cầm lên xem.
[Có thể nghe điện thoại của tôi không? Có thể đọc tin nhắn được không?... Hứa U, tôi thật là sợ em rồi, sao lại không nghiêm túc với tình cảm của tôi như vậy, nói chia tay liền chia tay...]
Nhìn đến cái này, cô không tiếp tục đọc nữa.
Đèn ngủ đầu giường còn sáng, Hứa U với tay tắt đèn, cả phòng chìm vào bóng tối.
Cô cầm di động, trở mình, sờ soạng tìm một dãy số.
Tút tút hai tiếng.
"...Đệch, Hứa U, tôi đứng dưới nhà em hai giờ rồi, rốt cuộc em cũng chịu để ý đến tôi. Mẹ nó, vừa nãy còn định gửi tin nhắn muốn tuyệt giao với em." Ngữ khí của cậu vừa tủi thân vừa phẫn nộ.
"..."
"Nghe được tôi nói chuyện không?"
"Cậu nói đi."
"Xuống dưới được không? Em xuống dưới đi."
Tạ Từ nói thật nhanh, hỏi liền hai lần.
Hứa U không lên tiếng.
"Bảo vệ ở chỗ này đều sắp quen tôi luôn rồi..."
"Tạ Từ, cậu bị cảm, mau về nhà đi." Cô mở miệng, thanh âm thật nhẹ.
Cậu trầm mặc, tựa hồ cam chịu, "Em nói đi, rốt cuộc tôi phải làm gì mới được, tôi thật sự không chịu nổi."
"......"
"Có phải em muốn chia tay với tôi không?"
"Không có."
"A..."
Bên kia có tiếng bật lửa va chạm.
Tạ Từ lại hút thuốc.
"Em không thích bạn của tôi?" Cậu hỏi.
Hứa U nắm chặt di động, tay đều run lên, "Không phải, vấn đề của chúng ta không phải cái này."
"Vấn đề gì? Vậy là em không thích tôi?"
Cậu "a" một tiếng, "Tôi đổi cách nói."
"Có phải em không muốn nhìn thấy tôi, còn cả bạn tôi nữa, chê bọn tôi học không giỏi, cảm thấy bọn tôi sinh hoạt xa hoa lãng phí, thú vui thấp kém.
Cả ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời, đánh nhau gây rối, là thế này đúng không?"
Tạ Từ nói, giọng điệu thật lạnh nhạt.
Lại yếu ớt.
Cô không chịu nổi, cắn môi ngăn mình phát ra âm thanh, nước mắt thấm ướt gối đầu.
An tĩnh thật lâu. An tĩnh đến mức tựa hồ chỉ còn tiếng gió khẽ thổi qua. Mấy phút qua đi lại dài như mấy giờ.
"Được, tôi biết rồi."
Cậu nói xong câu này liền cúp điện thoại.
Buổi tối ngủ không ngon, Hứa U nằm mơ.
Trong mơ, cô đi một đoạn đường thật dài, phóng mắt ra xa chỉ thấy ánh sáng dần lui đi từng chút.
Có đôi khi Tạ Từ sẽ đi bên cạnh cô, có đôi khi lại biến mất không thấy, cuối cùng vẫn là biến mất ở bóng tối.
Khi tỉnh lại, Hứa U cầm di động xem giờ, rạng sáng bốn giờ. Cô nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, không ngủ tiếng được. Xuống giường xốc màn lên nhìn ra bên ngoài.
Ban đêm trắng xóa một mảnh.
Tuyết lại rơi.
Thành phố này.