Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em

chương 36: trước năm mới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trước năm mới

Edit: Qing Yun

Giữa trưa cuối tuần, bởi vì sắp tết Nguyên Đán, khắp nơi trong trường học đều là không khí vui mừng, sắp tới là tiết tự học buổi tối.

Dựa theo ngày nghỉ trước đây, trong lớp sẽ tụ họp ăn uống một lần. Buổi tối hôm nay là đêm giao thừa, từ hôm qua đã có rất nhiều người thảo luận xem đêm giao thừa sẽ đi đâu chơi.

Hứa U ngồi chép lại đề mục trên bảng. Bên cạnh là Trịnh Hiểu Lâm đang hưng phấn thảo luận đêm nay nên đi đâu chơi với người phía sau.

Một loạt tiếng sột soạt truyền đến:

"Hôm nay chúng ta đến phố gác chuông Bình An chơi đi, buổi tối ở đó nhất định sẽ có lễ hội."

"Tôi xin, lần trước đi thiếu chút nữa gặp sự cố dẫm đạp lên nhau, còn dám đi à?"

"Có thể có ý tưởng mới nào không, phố Bình An nhất định đông nghịt người."

"Ha ha ha, cmn, quên năm trước đi phố Bình An đếm ngược, xung quanh đều là các cặp tình nhân, chỗ nào cũng một cặp rồi một cặp, tâm lý chịu đả kích rất lớn có biết không?"

"Tớ không đi, tớ muốn ở nhà xem chương trình cuối năm của đài Xoài."

"Cậu thật thú vị..."

"...."

"A đúng rồi U U, buổi tối cậu cũng đi đi!"

Trịnh Hiểu Lâm đột nhiên nhớ tới, quay đầu hỏi, "Tối hôm nay cậu rảnh không?"

"A?" Hứa U đang tập trung chép đề nên nghe không rõ, "Cậu nói cái gì?"

Trịnh Hiểu Lâm vừa định lặp lại lần nữa, đột nhiên có một bóng người cao gầy xuất hiện trước mặt,

Lời muốn nói liền nghẹn ở cổ họng.

Tạ Từ cắm tay vào túi áo, dựa vào bục giảng, dùng chân đá đá bàn Hứa U, "Buổi chiều ra ngoài chơi không?"

"Cậu tránh ra, chắn tầm nhìn của tôi rồi." Hứa U nhổm người dậy, đầu nghiêng sang bên trái.

Cậu cười một tiếng, mí mắt rũ xuống hỏi: "Có đi hay không?"

Hứa U lắc đầu: "Không đi, tôi có việc."

Không phải lời nói dối, cô thật sự có việc. Gần đây cô luôn đau dạ dày, hôm nay được nghỉ, Trần Tú Vân vừa vặn có thời gian nên nói đưa cô đi khám.

"Chuyện gì?" Giọng của cậu thấp hơn.

"Việc rất quan trọng?"

Cậu không chịu buông, "Như thế nào."

Hứa U chép xong chữ cuối cùng, ngòi bút dừng vài giây trên giấy, cô nhẹ giọng trả lời: "Cậu đừng hỏi, tôi thật sự có việc."

"Có phải mỗi lần tôi tìm em thì em đều có việc hay không?" Thanh âm của cậu thật nhạt.

Hứa U á khẩu không trả lời được, nắm chặt bút trong tay, tiếp tục lắc đầu.

Không khí nhất thời đông cứng.

Người bên cạnh lặng lẽ nhìn Hứa U, lại nhìn Tạ Từ, rồi lại nhìn Hứa U.

Ai cũng không lên tiếng.

Đợi hai ba giây, cô cúi thấp đầu xuống, không nói một lời.

Tạ Từ à một tiếng, sau đó bước xuống từ bục giảng, ra khỏi phòng học.

Hứa U ngơ ngác nhìn bóng dáng cậu.

Trong lòng nghĩ.

Hình như cậu.... lại tức giận...

Đúng là tức giận rồi.

Trịnh Hiểu Lâm dại ra một lúc, tiêu hóa chuyện "Tạ Từ chủ động mời Hứa U ra ngoài chơi". Rốt cuộc ở trong mắt cô, quan hệ của hai người hoàn toàn là quăng tám sào cũng không tới.

Một người là học bá tính cách nội liễm ôn nhu, một người là học tra lớn lên tuấn tú không học vấn không nghề nghiệp...

Cung phản xạ của cô có hơi dài, giờ phút này mới nhận ra, lớn tiếng kêu, "U U, có phải Tạ Từ đang theo đuổi cậu không!"

Chu Tiểu Hạo ngồi ở phía sau, vịn tay lên ghế, yên lặng cạn lời.

Này mẹ nó, rõ là việc cả lớp đều biết...

"....Cảm giác ánh mắt của Tạ Từ vừa nãy thật đáng sợ, nhưng mà rất lâu rồi cậu ấy chưa tức giận, hiện tại cũng rất ít phát giận. Nguyên nhân chính là trước kia chỉ cần cậu ấy tức giận liền muốn đánh người, cũng không ai dám chọc giận cậu ấy hết..."

Buổi chiều.

Bệnh viện là nơi dù ăn tết cũng tấp nập người. Đại sảnh đầy người tới tới lui lui, sắc mặt đều tiều tụy, may mắn Trần Tú Vân hẹn trước, có thể trực tiếp đưa Hứa U đến phòng khám.

Nhưng vẫn còn có người đang xếp hàng, Trần Tú Vân và Hứa U bèn ngồi đợi.

"Bà ngoại con nói mấy ngày hôm trước nằm mơ, mơ thấy con đi thăm mà."

Nghe câu này, Hứa U sửng sốt: "A..."

"Bà ngoại nói rất nhớ con."

"Con cũng nhớ ngoại."

"Bà lớn tuổi, thân thể không tốt, ai...." Trần Tú Vân cầm sổ khám sức khỏe của Hứa U, "Sau này con học thì cũng đừng đi ngủ muộn, không tốt cho sức khỏe."

"Nửa đêm lên xem thấy đèn phòng con vẫn sáng..."

Hứa U "vâng" một tiếng, "Bài tập hơi nhiều ạ."

"Con không thể làm hết ở trường luôn à?" Trần Tú Vân sửa lại cổ áo cho Hứa U, "Mỗi lần đến kỳ con đều không ăn nổi cơm, đều do ngày thường không ngủ đủ giấc..."

Lời chưa nói hết, cửa phòng đã mở ra, "Số , Hứa U có ở đây không?"

"Có có có." Trần Tú Vân nắm tay Hứa U đứng lên.

Kiểm tra dạ dày thật sự khá phiền toái.

Phải làm sạch dạ dày trước.

Hứa U uống một viên thuốc con nhộng nhỏ, sau đó gây tê toàn thân, nằm duỗi tay trên giường.

Phía trước có hai ba người, cô chờ một lát rồi ngủ lúc nào không hay.

Chờ tỉnh lại đã là bốn giờ chiều.

Đưa kết quả cho bác sĩ xem, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị dạ dày mãn tính, dặn cô chú ý ăn uống hằng ngày.

Tối hôm nay bố Hứa có buổi xã giao, Trần Tú Vân muốn ở lại chăm Trần Lệ Chi vừa mới sinh.

Cho nên Hứa U chỉ có thể ngồi xe về nhà một mình.

Cô vừa mới kiểm tra sức khỏe, toàn thân mệt mỏi, tắm sửa xong bèn ngã vào giường.

Tỉnh lại là do tiếng chuông điện thoại ở đầu giường.

"A lô." Hứa U trở mình, sờ soạng di động đặt tới bên tai.

Vừa đặt sát lỗ tai, âm thanh ồn ào náo loạn bên kia nháy mắt truyền thẳng vào tai cô.

Hứa U nhíu mày kéo điện thoại ra xa, nhìn thoáng qua tên người gọi.

- -

Vượt đêm giao thừa. Một đám người lớp đặt một phòng ở gần nơi gác chuông.

Ăn ăn uống uống từ giờ chiều, đến bây giờ chính là càng chơi càng hứng khởi.

"Từ ca, buổi tối đi nhảy không, nhà bạn tôi mới mở."

Một bạn nam nâng ly rượu lên uống, "Tôi chưa đi qua, nhưng nghe nói rất vui."

"Ở đâu?" Tống Nhất Phàm hỏi.

"Không xa, ngay bên cạnh trung tâm quảng trường."

"Thành ca có đi không?" Bạn nam kia quay đầu hỏi.

Từ Hiểu Thành một tay ôm bạn gái, cười một tiếng, "Không có ánh mắt nhìn đồ, đi mẹ cậu đó đại dưa hấu, ở cùng bạn gái còn thú vị hơn đi với mấy người có được không?"

"Ha ha ha ha."

"Chơi cái gì thú vị? Chia sẻ chút kinh nghiệm đi."

"Ha ha ha ha, đệch."

Một loạt tiếng cười vang lên, Tống Nhất Phàm quay đầu hỏi Tạ Từ, "A Từ, cậu thì sao?"

"Không đi."

Đầu cậu cũng không nâng, ngậm điếu thuốc trong miệng.

Tống Nhất Phàm thấy dáng vẻ không hứng thú của cậu, chớp chớp mắt nghi hoặc, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "A... cũng đúng... cậu cũng là người đã có gia thất."

Tạ Từ không nói.

Áp suất bên người lại thấp vài phần.

"Cái gì?! Tạ Từ có bạn gái, chuyện khi nào vậy?!! Không nghe nói luôn." Có người kinh ngạc.

Tống Nhất Phàm miệng tiện: "Chậc chậc chậc, việc này sao, nói ra khả năng cậu cũng không tin đâu..."

"Cậu đủ chưa, thiếu đòn à?"

Nhìn không rõ biểu tình, Tạ Từ lẳng lặng ngồi ở bên kia, đầu ngón tay xoay xoay bật lửa.

Tống Nhất Phàm lập tức ngậm miệng.

Lý Kiệt Nghị ngồi ở đối diện, nhìn Tạ Từ lại nâng ly rượu, đột nhiên nhớ tới, quét bốn phía một vòng, nghi hoặc nói: "Không đúng, sao hôm nay Hứa U không tới."

Vốn dĩ Tạ Từ rất yên tĩnh, vẫn luôn không nói chuyện.

Nghe thấy cái tên này lại có phản ứng. Cậu liếc mắt, "Cậu thân với cô ấy như vậy từ khi nào?"

Lý Kiệt Nghị cười hì hì, vô tội nói: "Cậu được rồi đấy, tên cũng không cho người khác kêu?"

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, người phục vụ dẫn một người tới.

Tóc đen của cô rối tung, khăn quàng dệt len màu xanh to rộng quấn quanh cổ, áo lông vũ màu trắng.

Đám người ầm ĩ không chú ý đến điều này.

Nhưng một bàn người Tống Nhất Phàm nháy mắt an tĩnh lại.

Tạ Từ còn đang cúi đầu hút thuốc thì cánh tay bị người cầm.

Cậu ngẩng đầu.

- -

Hứa U bị Phó Tuyết Lê gọi năm bảy cuộc gọi thúc giục, thật không còn cách nào khác.

Cô bèn gọi điện thoại xin phép Trần Tú Vân. Trần Tú Vân hỏi hai câu, Hứa U nói đi đón giao thừa với bạn cùng lớp.

Trần Tú Vân lại dặn cô ở bên ngoài nhớ chú ý an toàn, đừng chơi quá muộn, sau đó đồng ý cho cô đi.

Hứa U ngồi cạnh Phó Tuyết Lê, xung quanh đều là học sinh lớp .

"U U, cậu ăn không?"

Phó Tuyết Lê thấy cô đến thì rất vui, "Đợi lát nữa dẫn cậu đi bờ sông xem pháo hoa."

Hứa U tháo khăn quàng cổ xuống, nheo đôi mắt cười, "Ha ha, được nha."

"Đồ ăn trên bàn sắp hết, để tớ kêu một phần cho cậu đi." Phó Tuyết Lê giơ tay.

Hứa U vội vàng kéo cô lại, nói: "Không cần quá phiền toái, buổi chiều tớ làm kiểm tra dạ dày, chỉ có thể ăn đồ thanh đạm."

"A?" Phó Tuyết Lê cúi đầu nhìn cô, có chút lo lắng, "Cậu không sao chứ, tớ không biết cậu bị bệnh, còn gọi cậu tới đây."

"Không có việc gì." Cô nhỏ giọng giải thích.

"Vậy cậu có thể ăn cái gì?"

"Ăn chút cháo là được."

Một lát sau, cháo trắng được mang đến.

Hứa U cầm thìa, múc một ít lên thổi thổi, sau đó đưa vào trong miệng.

Nghe người bên cạnh nói chuyện.

Lý Tiểu Cương đang ăn bánh, vừa ăn vừa cúi đầu chơi di động.

Chu Tiểu Hạo rướn người xem cậu đang làm gì. Khoa trương cảm thán một tiếng, "Ôi đệt, Lý Tiểu Cương cậu quá sến rồi, còn đi xem tiểu thuyết ngôn tình."

"Xem nào, tên là gì." Chu Tiểu Hạo thò đầu qua.

"Đậu xanh, cậu đừng nói chuyện." Lý Tiểu Cương trốn sang bên, tắt điện thoại, nhưng vẫn bất hạnh bị Chu Tiểu Hạo nhìn thấy hết.

Cậu chậm rãi đọc từng cái tên: "Hãn phu, cậu và cô nàng mèo..."

"Thảo nê mã, đừng nói nữa." Lý Tiểu Cương thật sự xấu hổ, mặt đỏ bừng.

Người chung quanh cười rộ lên.

"Đợi lát nữa tớ đưa Hứa U ra bờ sông, không về với cậu đâu." Phó Tuyết Lê dùng tay chống cằm, đôi mắt nhìn Hứa Tinh Thuần bên cạnh.

Cậu gật đầu, không nói gì nữa.

"Chà."

Phó Tuyết Lê duỗi tay chọc cằm Phó Tinh Thuần, "Cậu không vui?"

Hôm nay nghỉ, cậu không mặc đồng phục mà mặc áo khoác màu xanh biển, phía dưới là quần jean đơn giản. Chân dài, khuôn mặt lại đặc biệt sạch sẽ tuấn tú, chọc đến cô gái phục vụ liếc nhìn vài lần.

"Làm gì?" Phó Tuyết Lê muốn rút tay về lại bị người nắm lại, thật chặt.

"Mấy giờ xem xong?" Cậu hỏi.

Phó Tuyết Lê cười thầm trong lòng, cố ý nói: "Cậu có thể đừng quanh co lòng vòng như vậy được không."

- -

Hứa U sợ nóng, mỗi lần ăn đều thổi cho cháo nguội mới ăn.

Khi cô ăn đều rất chuyên chú, đôi mắt nhìn chằm chằm cái bát.

Ăn được một lát, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng nói.

"Tóc."

Hứa U khựng lại.

Tạ Từ chống một tay lên ghế, cầm một sợi tóc của cô, nói với lý Tiểu Cương ngồi bên cạnh, "Đổi chỗ."

Cậu ngồi xuống, cô cảm thấy không được tự nhiên.

Buổi chiều... cậu rõ ràng tức giận.

Hứa U tận lực làm lơ cậu, lại múc từng thìa cháo.

Tạ Từ đã uống ít rượu, cả người càng lười biếng. Cậu gác chân lên cạnh ghế, hơi cúi người, gương mặt trắng nõn đã hơi ửng đỏ.

"Buổi chiều tôi gọi cho em, em cố ý không nghe?"

Cậu thật sự là bị làm cho không biết giận. Phiền một buổi chiều, rảnh rỗi là sẽ nghĩ đến cô, suy nghĩ một lúc rồi lại tiếp tục phiền. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Hứa U, tức giận gì cũng bay hơn nửa. Vốn dĩ cậu còn nghĩ ngồi tại chỗ kiềm chế một lúc, không chủ động đi tìm Hứa U. Nào nghĩ đến cô căn bản giống như không nhìn thấy cậu.

Lại nhịn nửa ngày, nội tâm cậu dày vò, rốt cuộc không nhịn được mà đứng dậy trước ánh mắt chế nhạo của bọn Tống Nhất Phàm.

Hứa U nghĩ đến thời gian cậu nói, cô cúi đầu, động tác chậm lại, "Không phải, tôi ở bệnh viện, có lẽ là không nghe thấy."

"Bệnh viện? Em đi bệnh viện làm gì?" Ánh mắt cậu trở nên nghiêm túc.

Hứa U đáp, "Không có việc gì, đi kiểm tra sức khỏe thôi."

"Vậy buổi trưa em nói có việc, chính là đi bệnh viện?" Cậu truy hỏi.

Hứa U gật đầu, xoa xoa cái thìa inox.

"Hứa U." Tạ Từ kêu tên cô.

Hứa U ngẩng đầu.

Cậu không coi ai ra gì, ghé sát vào mặt cô, thấp giọng nói: "Lần sau chớ chọc tôi tức giận."

"Cái gì?" Hứa U ngạc nhiên.

Tạ Từ nhìn cô chăm chú.

Hứa U: "...."

Cậu nghiêm túc nói từng câu từng chữ.

"Ông đây thích em, mới không biết giận, biết không?"

Truyện Chữ Hay