Editor: Đào Tử
_______________________________
Dường như Ly Lực không ngờ chủ đề sẽ kéo tới trên người mình.
Đối mặt với vấn đề này, đáy lòng phát ra một tiếng cười lạnh.
Lạnh nhạt nói: "Mười sáu tuổi ta mới bắt đầu tiếp xúc nhập môn..."
Còn lại không cần nhiều lời.
Nhưng ngặt nỗi Thẩm Đường là dị loại, không hiểu độ tuổi này có vấn đề gì. Dưới cái nhìn của cô mười sáu tuổi tiếp xúc nhập môn đã muộn, nhưng căn cốt Ly Lực rành rành trước mắt, không đến nỗi ngay cả ngưỡng cửa võ đảm cũng không cất bước qua nổi chứ? Cùng lắm là thành tựu không cao bằng đặt nền móng từ nhỏ.
"Mười sáu tuổi? Chậm sáu năm, đúng là rất đáng tiếc..." Kỳ Thiện nhìn nét mặt cô một tí đã biết cô không hiểu, giải thích nói, "Điều kiện tiên quyết để ngưng tụ văn tâm võ đảm là cảm ứng linh khí thiên địa, dẫn khí nhập thể, khai phá đan phủ. Tuổi tác càng nhỏ càng dễ cảm giác được cỗ 'Khí' ấy, lớn tuổi thì không dễ dàng. Đương thời đa số cho rằng qua mười tuổi không cảm giác được..."
Thẩm Đường cảm thấy lời này có vấn đề rất lớn.
Cô nói: "Liệu có đúng vậy không? Thời điểm thiên thạch rơi xuống, nhóm người đầu tiên cô đọng văn tâm võ đảm, phần lớn đều giữa hai mươi đến năm mươi tuổi, bọn họ làm sao cảm ứng được? Không lý nào lúc ấy bọn họ có thể, hiện tại thì không làm được chứ?"
Ánh mắt Kỳ Thiện phức tạp nói: "Có quan hệ với quốc tỷ."
Thẩm Đường một mộng: "Lại là quốc tỷ?"
"Ừm."
Thẩm Đường truy hỏi: "Nói vậy là sao?"
Không biết gần đây Kỳ Thiện uống nhầm thứ thuốc gì nữa, Thẩm Đường hỏi cái gì anh ta cũng cho câu trả lời, ít có thời điểm thừa nước đục thả câu.
Anh ta cười đáp: "Cách nói này không phải do đại chúng công nhận, là ta nghe được từ một vị tiên sinh —— Ông nói văn sĩ võ giả ngay lúc đó, không ngồi ở vị trí cao thì là tay cầm quyền cao phần nhiều là tâm phúc của vua, bởi vậy tại vị nhiều năm vận văn võ tích lũy được giúp bọn họ nước chảy thành sông, một lần cô đọng thành công. Ta cảm thấy cách giải thích này cũng rất có lý."
Thẩm Đường lại nghe được một từ ngữ lạ lẫm.
"Vận văn võ? Đó là cái gì?"
"Một loại lực lượng có được nhờ quốc tỷ chuyển hóa linh khí thiên địa. Tên như ý nghĩa, quan văn tu văn vận, quan võ tu võ vận, không khác văn khí võ khí là bao. Khác nhau ở chỗ văn khí võ khí là cá nhân tu luyện thành, văn vận võ vận là từ quốc tỷ chuyển hóa thành, tùy thuộc vào công tích lớn nhỏ của quan văn tướng võ trong lúc tại nhiệm." Thấy Thẩm Đường vừa hiếu kỳ vừa kinh ngạc, mắt Kỳ Thiện hình như lóe lên tia sáng thoảng qua, cảm thấy buồn cười hỏi, "Việc này rất kỳ quái?"
"Đúng là, nghe là lạ..." Miệng Thẩm Đường đóng mở hai lần mới bật ra một câu, liên hệ với thiết lập thế giới quan huyền huyễn có văn tâm võ đảm, có vẻ cũng khá hài hòa, nói thầm, "Làm quan thật không dễ dàng, không chỉ kiểm tra đánh giá hiệu suất công việc, còn phải tu luyện..."
Cho dù một ngày có hai mươi bốn canh giờ cũng không đủ dùng.
Kỳ Thiện không khỏi bật cười liên tiếp.
Giải thích: "Mặc kệ là văn tâm hay là võ đảm, hai cái đều cần mất lượng thời gian và tâm sức đáng kể đi tu luyện, một khi ngừng sẽ trì trệ không tiến. Mà ở trong triều làm quan, phần lớn thời gian cả ngày sẽ bị quân vụ triều chính kéo chân, nào có thừa lực đi tu luyện? Nếu như làm quan có hại vô ích, tại sao những văn sĩ võ giả lại hăng hái với việc ra làm quan đến thế?"
Thẩm Đường: "..."
Khá lắm, thì ra còn có thể giải thích như vậy.
Làm quan là có thể tu luyện vận văn võ, may mắn còn có khí vận từ quốc tỷ, cộng lại nhanh hơn tự tu luyện bên ngoài nhiều, thực lực cũng càng mạnh, trừ cái đó ra còn có nhiều phúc lợi ngầm.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu không có lợi, ai nguyện ý lãng phí thời gian tu luyện, cầm tiền mua cải trắng, đi làm không công? Mưu cầu gì? Nhà vua không dễ hầu hạ, tục vụ quái sự nhiều, tiền lương bổng lộc ít ỏi ba cọc ba đồng?
Đương nhiên, cũng không loại trừ có người cam tâm tình nguyện làm không công, điên cuồng tăng ca , chỉ vì lý tưởng, vì thực hiện "Đạo nghĩa" của bản thân, vì dân sinh thiên hạ, vì thiên hạ thái bình... Nhưng dù sao cái đấy chỉ là số ít, cõi trần mênh mông phần nhiều vẫn là phàm phu tục tử.
_ là lịch trình làm việc trong đó khuyến khích hoặc ép buộc nhân viên làm việc từ h sáng tới h tối, ngày mỗi tuần.
Làm quan tu luyện nhanh, có tiền lương, có địa vị, có quyền lợi, có thanh danh... Cũng khó trách vót nhọn đầu muốn lách vào quan trường.
Đầu Thẩm Đường xoay chuyển nhanh chóng: "Nói cách khác, nếu Ly Lực là tướng quân, cho dù lớn tuổi, cũng còn có thể nhận được võ đảm?"
Kỳ Thiện trả lời: "Lý luận là thế không sai."
Ly Lực nhìn tiểu lang quân nho nhỏ giàu có cưỡi trên lưng lợn mặt đen, hỏi: "Lang quân đang nói móc tại hạ sao?"
"Sao lại nói móc? Có câu nói rất hay, loạn thế xuất anh hùng. Với sức mạnh và năng lực của Ly Lực, dấn thân vào quân ngũ chắc hẳn cũng sẽ vượt bậc chứ?" Lời Thẩm Đường nói rất chân thành, "Đã qua mười tuổi thì không thể tự quyết việc cô đọng võ đảm, đây có thể xem là một con đường ra."
Địch Nhạc lắc đầu thở dài: "Thẩm huynh, việc không dễ như vậy. Người bình thường trong quân ngũ, cao nhất làm Ngũ trưởng với Thập trưởng, từ Đô bá thống lĩnh trăm người phải là Mạt lưu công sĩ. Những Mạt lưu công sĩ này đa số còn là thân binh tâm phúc của tướng quân..."
Một chút võ vận ít ỏi đến không thể ít ỏi hơn, căn bản không đủ để ngưng tụ một viên võ đảm, trừ phi có thể qua mấy chuyến sinh tử trên chiến trường, lập được công lớn đặc cách đề bạt lên, lại cố gắng mấy năm vài chục năm, lập công rồi lại lập công mới có khả năng đạt được mục tiêu.
Thẩm Đường nghe vậy nghẹn họng trân trối: "Cái đó, khó vậy ư?"
Khó trách Ly Lực hỏi cô có phải đang nói móc hắn không.
Nghe vào đúng thật rất quái gở.
Kỳ Thiện: "Chính vì quá khó khăn, cho nên cơ bản ngầm thừa nhận quá mười tuổi còn chưa tập võ tôi thể, cả đời vô duyên với con đường này."
Thẩm Đường nói khẽ: "Trước đây ta không biết việc này..."
Lời này không phải nói cho Kỳ Thiện nghe, là cho Ly Lực bên cạnh, Thẩm Đường theo sát hỏi thêm một vấn đề rất muốn hỏi: "Thế, ta còn nghi vấn —— Bị phế văn tâm, có thể dựa vào cái này khôi phục không? Quân ngũ đánh trận cần sức mạnh, cần võ đảm cường đại, điều này có thể hiểu, nhưng quan trường thiên về mưu trí, không thấy ánh đao bóng kiếm giao tranh, có thể..."
Kỳ Thiện: "Bình thường không thể. Văn tâm bị phế, quá nửa là chịu cực hình phá phủ. Vì phòng ngừa sau này người bị thi hành có cơ hội trả thù, kinh mạch cũng sẽ bị phong bế, chấm dứt hậu hoạn. Lui vạn bước nói thử, cho dù con đường này có thể đi được thật, nhưng cánh cửa làm quan so với vào binh nghiệp chỉ cao hơn chứ không thấp, năng lực thôi là không đủ."
Thẩm Đường nghe vậy thất vọng không dứt, nhưng cô lại chú ý tới Kỳ Thiện nói "Bình thường không thể", nói cách khác còn có lệ riêng?
Kỳ Thiện giống như biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Đường: "Có lệ riêng, nhưng hiếm người sẽ đi đường này, quá mạo hiểm, cái giá cũng quá lớn."
"Huynh mau nói đi, đường gì?"
Kỳ Thiện hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Phải dùng tính mạng đi đổi."
"Làm sao đổi?"
Kỳ Thiện hiểu nói: "Ấu Lê hỏi vì Chử Vô Hối? Việc ta còn biết, làm sao hắn có thể không biết? Trong lòng Chử Vô Hối rõ ràng. Một ngày nào đó hắn muốn đổi, tự nhiên sẽ đi đổi, không có động tác nói rõ thời cơ chưa tới hoặc là còn chưa có tâm tư này."
Thẩm Đường bĩu môi, lại bắt đầu thừa nước đục thả câu.
Địch Nhạc nhỏ giọng nhắc nhở cô: "Nếu Thẩm huynh hiếu kỳ, có dịp đi xem 'Danh thần danh sĩ truyện' một chút là biết. Nhưng giống như Kỳ tiên sinh nói, ta cũng cảm thấy con đường này không đáng tin cậy."
Thẩm Đường nghe vậy không hỏi tới nữa.
Chẳng qua thầm nhớ tên bản "Danh thần danh sĩ truyện" này.