Lui Lui Lui Lui Ra

chương 47: thế thân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mùa hè của nhiều năm trước, thiên hạ mưa to, vó ngựa lộc cộc, một thiếu niên hắc y khí chất trầm ổn lạnh lẽo giục ngựa chạy về phía biệt viện Chu gia.

Thẩm Huyền khi đó còn chưa sửa tên, hắn tên Chu Huyền năm nay mười hai tuổi mới vừa từ võ quán trở về, cả người đều bị mưa to làm cho ướt sũng.

Cửa lớn Chu gia đóng chặt cũng không có người hầu ra nghênh đón, không khí trong bầu trời dông tố mang theo sự nặng nề quỷ quyệt. Thẩm Huyền lau nước mưa trên gương mặt ướt dầm dề, lúc đẩy cửa lớn ra thì lại thấy dòng người chen chúc xô đẩy ở sảnh chính, giữa đám người có một đứa nhỏ áo tang vải thô gầy yếu đang đứng.

Bước chân Thẩm Huyền chậm lại, tay cầm tế đao, sợi tóc bên thái dương chảy nước, hắn đứng cuối hành lang đánh giá đứa nhỏ xa lạ ở xa. Giống như thấy được tầm mắt hắn đứa nhỏ kia bỗng chốc quay mặt lại, dưới đầu tóc xõa tung hỗn loạn lộ ra một nửa gương mặt cực kì giống hắn, đôi mắt như nai con mờ mịt vô cùng hoảng sợ.

Thẩm Huyền ngẩn ra, không chỉ bởi vì đứa nhỏ xa lạ này lại có tướng mạo giống hắn mà càng là bởi vì sau khi Tĩnh Vương thất thế, Chu gia suy bại, đã rất lâu chưa rừng có khách tới thăm lúc này lại nhiều thêm một người bạn cùng tuổi cực kỳ giống hắn nên cảm thấy có chút bất ngờ.

Một tia sét đánh xuống chiếu sáng một bên không trung âm trầm đến trắng bệch. Chủ mẫu Thẩm thị đứng dậy ngăn cách tầm mắt Thẩm Huyền ra lệnh: "Huyền nhi trở về phòng đọc sách đi đây không phải là nơi con nên tới."

Mẫu thân xuất thân quý tộc, tuy rằng tính tình lạnh lẽo tàn nhẫn từ trước đến nay chưa từng được phụ thân yêu thích nhưng lại cực kỳ yêu thương Thẩm Huyền, bà chưa bao giờ lạnh lùng sắc bén như vậy giống hôm nay.

Thẩm Huyền không cãi lời bà, hắn chỉ nhìn thoáng qua đứa nhỏ đang co quắp chật vật kia liền rũ nước mưa trên đầu xuống rồi đi tắm gội thay quần áo.

Thẩm Huyền vừa đi cả tòa nhà Chu gia lại lâm vào bầu không khí yên lặng chết chóc, chỉ có tiếng nước mưa ào ào nhỏ giọt.

"Chỉ giống được sáu phần." Thẩm thị mắt lạnh đánh giá đứa con riêng trước mặt, hờ hững nói: "Còn chưa đủ."

"Đây đã là lão gia...." Quản gia hơi dừng, trong ánh mắt lạnh băng của Thẩm thị cố gắng nuốt hai chữ "con riêng" vào bụng rồi run rẩy trả lời: "Đã là người giống công tử nhất. Mẹ ruột của hắn bệnh chết, hắn đã là đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa không có người nào thích hợp hơn hắn."

"Ba tháng sau chính là trận chiến sinh tử. Ta cùng phu quân hy sinh vì nghiệp lớn của Tĩnh Vương cũng không tính là gì nhưng mà không thể liên lụy đến Huyền nhi." Thẩm thị duỗi tay nắm cái cằm mảnh khảnh của Thẩm Thất đánh giá hắn, sau một lúc lâu mới nhíu mày chán ghét nói: "Nếu là áp nhân thì phải làm giống hơn nữa. Cũng may vẫn còn chút thời gian, mau mời Tôn đại phu tới sửa lại gương mặt của hắn."

Đứa nhỏ kia hiển nhiên cũng không rõ ràng "áp nhân" là cái gì, hắn chỉ là có chút khẩn trương, đứng đó run bần bật.

Thẩm thị đặt cho đứa nhỏ kia một cái tên, ấn theo thứ tự goi là A Thất.

A Thất ở lại Chu gia.

Thẩm Huyền nói không nhiều lắm giống hệt mẫu thân hắn, lạnh lẽo cường hãn nhưng lại chỉ thân cận duy nhất với một mình A Thất. Có lẽ là do sức mạnh của huyết thống quá mức cường đại và kỳ diệu. Thẩm Huyền biết A Thất là đứa "con hoang" mà phụ thân cùng nữ nhân khác sinh ra, ngay từ đầu là do tò mò muốn tiếp cận nhưng dần dần trong phần tò mò này lại lẫn lộn quá nhiều tình cảm hắn không nói được.

Tuy rằng dung mạo của A Thất cùng Thẩm Huyền giống nhau nhưng tính tình lại là rất ngoan ngoãn an tĩnh, mỗi khi hắn dùng cặp mắt ôn hòa cùng thành kính kia chăm chú nhìn Thẩm Huyền, Thẩm Huyền lại cảm giác được trách nhiệm của một huynh trưởng.

Trong ba tháng đó Thẩm Huyền luôn mang theo A Thất đi cưỡi ngựa, đi săn thú giống như huynh đệ ruột thịt, làm ầm ĩ từ hừng đông đến khi trời tối, cơ hồ như hình với bóng.

Mỗi khi nhìn bọn họ giống như sinh đôi sóng vai ra vào dinh thự, Thẩm thị đứng nhìn qua cửa sổ con ngươi lạnh băng ngẫu nhiên sẽ hiện lên một tia giãy giụa.

Chu Diên đứng bên người bà do dự mở miệng: "Phu nhân A Thất là vô tội, nếu không chúng ta...."

Cảm giác mềm mại chỉ xuất hiện trong nháy mắt, Thẩm thị rất nhanh liền khôi phục tính tình lạnh lùng giống lúc trước. Bà đảo đôi mắt lạnh lùng qua, môi đỏ cong thành một độ cung mỉa mai chất vấn: "Hắn vô tội vậy Huyền nhi chẳng lẽ không vô tội? Chàng tốt nhất nên hiểu rõ một chút rốt cuộc ai mới là con vợ cả của chàng! Mặc kệ như thế nào đi nữa, trong thân thể Huyền nhi cũng có một nửa máu của Thẩm gia, ta quyết không thể để hắn bị chàng làm liên lụy! Đến nỗi A Thất, đó là đứa con hoang mà chàng đã phản bội ta sinh ra nếu không phải hắn lớn lên giống Huyền nhi, còn có chút công dụng thì chàng cho rằng ta dựa vào cái gì hầu hạ hắn ăn ngon uống tốt?"

"Phu nhân nàng cứ một hai phải như thế này sao? Rõ ràng mỗi lần nàng nhìn thấy khuôn mặt giống Huyền nhi của A Thất, trong mắt cũng từng có giãy giụa cùng không bất đồng. Ở chung ba tháng chẳng lẽ nàng không xem hắn như con trai mà đối đãi?" Chu Diên nhăn mày thống khổ nói: "Chúng ta có thể tiễn cả hai đứa nhỏ đi, mặc kệ tương lai thành bại hay không đều có thể giữ được tính mạng của bọn nó."

"Không có khả năng. Vạn nhất nếu chúng ta thất bại Cẩm Y Vệ sẽ không bỏ qua con trai duy nhất của chúng ta, mặc dù là ở chân trời góc biển nào cũng sẽ tìm ra hắn. Cho nên cần thiết phải có người thay Huyền nhi chịu tội." Thẩm thị nhắm mắt rồi lại mở ra, giọng nói như chém đinh chặt sắt: "Chàng không cần khuyên nữa! Nếu không ta liền giết đứa con hoang kia, đây là chàng thiếu ta!"

Góc tường truyền đến động tĩnh nhỏ giống như có người trong lúc kinh ngạc làm vỡ bồn hoa. Ánh mắt Thẩm thị lạnh lùng quát: "Ai?!"

Lúc đẩy cửa ra lại thấy góc tường không một bóng người, chỉ có một một mũi tên rớt ở phía trước, chính là mũi tên mà ngày thường Thẩm Huyền tập cho A Thất bắn tên.

Hậu viện, gió thu hiu quạnh ngô đồng nhỏ giọt.

"A Thất sắc mặt đệ rất khó xem đệ sinh bệnh sao?" Thẩm Huyền mười hai tuổi vóc người rắn chắc, mặt mày còn non nớt nhưng ánh mắt lại có sự trầm ổn như người lớn. Hắn thu cung tên lại hơi lo lắng nhìn đệ đệ sắc mặt tái nhợt: "Ta đi mời Tôn đại phu tới."

Vừa nghe đến tên Tôn đại phu sắc mặt tái nhợt của Thẩm Thất trắng hơn hai phần, trong đầu lại nhớ tới tế đao lạnh băng kia lướt qua khuôn mặt.

"Ca ta không có việc gì, có lẽ là do trời hơi nóng nên có chút ngột ngạt." Ánh mắt A Thất trốn tránh, tay cầm bao cổ tay bạc nhỏ giọng nói.

"A.... Mũi tên?" A Thất thất thần một lát rồi lắc đầu, cắn đôi môi đã tái nhợt: "Tìm không thấy."

Thẩm Huyền cho rằng hắn là bởi vì lo lắng chuyện mũi tên mà hao tồn tinh thần nên liền nói: "Tìm không thấy thì thôi ca ca sẽ đưa cho đệ cái tốt hơn."

A Thất chỉ ngơ ngác nhìn hắn rồi sau đó giống như nghĩ thông suốt điều gì, hắn chậm rãi nở một nụ cười yếu ớt: "Ca cảm ơn huynh đã đối tốt với ta như vậy. Huynh là người đối tốt với ta nhất trên đời này."

Khi đó Thẩm Huyền vẫn còn nhỏ nên cũng không hiểu được sự kiên quyết trong mắt A Thất là gì, chờ đến khi hắn hiểu rõ hết tất cả thì đã quá muộn.

Cung tên kia chung quy vẫn là không kịp đưa ra.

"Từ nay về sau con không còn là Chu Huyền sửa theo họ mẹ gọi là Thẩm Huyền."

"Trên lưng ngựa có lộ phí cùng một phong thư, con suốt đêm xuất phát thay nương đưa tin đi núi Mạc Bắc Yến đưa đến trong tay Lưu Thành tướng quân.... Mau! Lập tức đi!"

Thẩm Huyền rời đi đêm hôm đó, mà A Thất lại vẫn chưa ngủ. Hắn khoác áo để chân trần cầm theo một cái đèn đứng cuối hành lang chỉ lặng lặng nhìn theo ca ca sắp đi xa.

Không biết vì sao Thẩm Huyền đã bước lên lưng ngựa lại quay về sờ đầu A Thất, nhìn khuôn mặt rất giống chính mình của hắn nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng A Thất, ca ca đưa phong thư này xong liền trở về."

".... Được." Khóe miệng A Thất giật giật giống như đang cười, giọng nói có chút run rẩy trong gió: "Ca ca có thể đi chậm một chút, không cần.... về nhanh như thế."

Thẩm thị đứng một bên nghe được đối thoại giữa hai anh em, trong mắt xẹt qua một tia giãy giụa cùng mềm mại. Nàng nhếch môi nhưng yết hầu lại như bị người khác bóp chặt, cái gì cũng không nói nên lời, chỉ có thể gắt gao cắn môi quay đầu che kín đôi mắt.

.........

"Mẫu thân lừa ta."

Trong Thư Phong lâu, ánh mắt Thẩm Huyền tối lại rót một chén rượu hoa mai rồi nói: "Ta tìm hồi lâu nhưng ở đó căn bản không có Lưu Thành tướng quân nào, đó chỉ là cái cớ mẫu thân gạt ta ra ngoài tị nạn."

Sự thật chính là tàn khốc như thế, chờ đến khi Thẩm Huyền trở lại thì Tĩnh Vương đã thua, Chu gia đã là long trời lở đất: Tất cả mọi người đều chết Thẩm Thất thay ca ca chịu tội trở thành nô lệ bị thiến trong cung.

Tiêu Trường Ninh nghe được cảm thấy khó chịu, không chỉ bởi vì chân tướng Thẩm Huyền đã chôn sâu hơn mười năm mà cũng là bởi vì Thẩm Thất có thân thế nhấp nhô kia.

Nàng có thể nói cái gì? Trách cứ mẫu thân Thẫm Huyền tàn nhẫn vô tình hay vẫn là an ủi Thẩm Huyền người chết sẽ có linh?

Ấm áp trong thân thể đã theo chân tướng chuyện xưa bị vạch trần mà dần lạnh đi, chỉ còn lại bi thương. Tiêu Trường Ninh rót một chén rượu rồi uống, đợi cho cả người ấm áp lên lúc này mới kéo vạt áo đứng dậy, đi đến bên cạnh Thẩm Huyền ngồi xuống sóng vai cùng hắn, nhẹ giọng nói: "Vậy Thẩm Thất có oán các ngươi không?"

Nghe vậy Thẩm Huyền cười nhạo một tiếng: "Hắn ngốc thành như vậy thì oán hận đâu ra? Sau khi hắn vào cung, ta an táng người nhà liền trằn trọc hơn một năm mới nhờ được người khác dùng thư từ liên lạc với A Thất. Trong thu hồi âm A Thất nói, thật ra trong đêm bị xét nhà hôm đó mẫu thân có là không đành lòng nên trộm chuẩn bị ngựa cho hắn để hắn trốn tới Mạc Bắc tìm ta.... Đó có lẽ là lần mềm lòng duy nhất trong đời này của mẫu thân, nhưng tên ngốc Thẩm Thất kia lại cự tuyệt."

Lông mi Tiêu Trường Ninh run lên, giọng nói cũng nhiễm vài phần đau lòng: "Hắn là vì không muốn liên lụy chàng. Nếu không tìm thấy con trai độc nhất của Chu gia, trận phong ba này khẳng định sẽ liên lụy đến nhiều người hơn nữa."

"Chính xác là như thế." Ánh mắt Thẩm Huyền thâm trầm, tựa hồ đã chìm vào trong lốc xoáy hồi ức chậm rãi nói: "Có lẽ là do cảm giác áy náy quấy phá ta vẫn luôn suy nghĩ biện pháp cứu hắn ra khỏi cung, thẳng đến sáu năm trước khi tiên đế ra cung săn thú ta mới biết Thẩm Thất là thái giám hầu hạ đi theo. Ta trước tiên bố trí tốt tất cả rồi viết thư nói cho hắn ta sẽ lẫn vào thác nước trong khu vực săn bắn, chờ hắn cùng nhau ra khỏi cung.... Ai ngờ, tên ngốc kia lại cự tuyệt."

"Vì sao?" Tiêu Trường Ninh thắc mắc: "Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một."

Thẩm Huyền rót một ngụm rượu, trên người có mùi hương hoa mai thanh lãnh, hắn trầm giọng: "Hắn nói hắn thích một cung nữ, muốn ở lại trong cung bồi nàng."

Tiêu Trường Ninh nghiêng đầu nói: "Ngọc Khấu?"

Thẩm Huyền khẽ gật đầu.

Tiêu Trường Ninh: "Tức là có vướng bận rồi, vậy vì sao Thẩm Thất lại bỏ mình?"

Gió đêm lạnh lẽo, Thẩm Huyền trầm mặc trong chốc lát mới tiếp tục mở miệng.

"A Thất hồi âm cho ta nói muốn để ta thấy em dâu tương lai, để ta chờ hắn cạnh thác nước trong khu vực săn bắn đêm đó hắn sẽ mang theo cô nương ấy tới gặp mặt ta." Tay Thẩm Huyền nắm chén rượu thật chặt, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên giống như đang chịu áp lực cái gì: "Đều nói huynh trưởng như cha, hắn muốn ta chứng hôn cho bọn hắn nhưng mà đêm đó hắn lại không có sống sót để đến gặp ta."

"Là bởi vì hắn bị người khác phát hiện cùng Ngọc Khấu gặp lén sao?"

Thẩm Huyền lắc đầu, Tiêu Trường Ninh lại nói: "Chẳng lẽ là chàng bị người khác phát hiện trốn ở khu vực săn bắn cho nên dẫn tới tai họa cho hắn?"

Thẩm Huyền cười nhẹ giương mắt nhìn nàng: "Trong mắt điện hạ thần là người vô dụng như vậy sao?"

Cũng phải....

Thẩm Huyền nếu dễ dàng bị bắt như thế vậy hắn liền không phải Thẩm Huyền.

Cảm giác say của Tiêu Trường Ninh vẫn còn, gương mặt nóng lên, dứt khoát gác đầu trên vai rộng lớn của Thẩm Huyền thở dài: "Thẩm Thất đến tột cùng gặp phải cái gì trong đêm đó?"

Ánh mắt Thẩm Huyền trở nên sắc bén, lạnh lùng nói: "Vận khí hắn không tốt, trong rừng rậm thấy được Thái hậu gặp lén Hoắc Chất."

Truyện Chữ Hay