Tháng chạp hai mươi chín, con phố cũ rêu phong, người đến người đi, có chỗ chật hẹp chen chúc đến mức không thể đi qua. Kha Thanh Hán và Hồng Vi thức dậy thật sớm, may mắn kịp mua xong đồ trước nhiều người.
Nhà họ Kha đã sớm mua hết đồ vật cần cho năm mới, nhưng lần trước bà Kha đi phố xong trên đường về nhà đánh mất pháo tre và giấy đỏ, Kha Thanh Hán chỉ phải đi chuyến nữa. Còn về nhà họ Hồng, tuy năm mới không ăn Tết lớn như người ta, nhưng rốt cuộc cần mua pháo tre, tiền giấy nhang khói dùng để cúng tổ.
Hai người tới tiệm tạp hóa mua xong đồ mới đi ven đường ăn sáng. Kha Thanh Hán thật sự mời Hồng Vi ăn bánh bao và mô mô, sau đó không dừng lại lập tức đi về nhà.
Thời tiết âm u, may là trời không mưa. Lúc hai người đi ngang qua thôn, Kha Thanh Hán giao rổ cho Hồng Vi, mình thì đi tìm nhà vệ sinh. Chờ hắn trở ra trông thấy Hồng Vi thì cảnh tượng trước mắt khiến hắn ngẩn ra. Rổ lăn lóc cạnh đường nhỏ, Hồng Vi đưa lưng về phía hắn đứng ở ven đường. Có ba thanh niên mười lăm, mười sáu tuổi chắn phía trước.
“Má mày, dám cào ông nội mày, con điếm!”
Trong ba thanh niên có thằng chửi tục khiến Kha Thanh Hán lập tức hiểu ra chuyện gì. Hắn nhíu chặt mày, nhặt rổ lên, đi tới bên cạnh Hồng Vi, nhìn chằm chằm người kia.
“Cẩu Tử, mày làm gì đó?”
“Ố ồ, Kha tú tài thôn nhà ta tới rồi!” Thanh niên bị gọi Cẩu Tử nói giọng điệu đàng ngôn ngữ thô tục. “Tía mày làm gì ư? Chẳng phải thấy con đàn bà nhà mày đứng ở ven đường, có lòng tốt quan tâm vài câu.” Gã đưa tay chỉ mặt mình. “Thấy không? Cái này là con đàn bà nhà mày cào! Má nó bà chằn!”
Kha Thanh Hán suýt kiềm không được cơn tức, đợi đối phương nói xong. Cẩu Tử là người cùng thôn, từ nhỏ dẫn đầu bắt nạt Hồng Vi. Người này sớm nghỉ học, quen đám bạn du côn du đãng, cả ngày không về nhà lang thang ngoài đường.
Dù sao không phải con nít năm đó không hiểu chuyện, tuy Kha Thanh Hán tức giận nhưng không muốn cuối năm gây chuyện. Nhưng hiện thực luôn không lý tưởng bằng suy nghĩ.
“Mày nói ai là đàn bà!?”
Hiển nhiên Hồng Vi đã giận đến cực điểm, mặt đỏ bừng, mắt như sắp bắn ra lửa.
“Tiểu Vi.” Kha Thanh Hán nhẹ vỗ Hồng Vi, mắt lạnh trừng đám Cẩu Tử. “Cẩu Tử, đều là người cùng thôn, lại sắp sang năm mới, đừng khiến người khó chịu, mọi người nên tôn trọng lẫn nhau.”
Cẩu Tử cười to nói.
“Tôn trọng?” Gã hèn mọn bỉ ổi liếc Kha Thanh Hán và Hồng Vi. “Mỗi ngày nó mặc giống như đàn bà, chẳng phải là muốn bị đàn ông chơi sao? Kha tú tài chắc đã nếm qua rồi, mày che chở nó như vậy, chẳng lẽ hàng này còn ngon hơn đàn bà thật sự? Khiến tía mày ngứa ngáy muốn sờ nó chút thôi, coi như cho nó mặt mũi…”
Cẩu Tử chưa dứt lời đã bị Kha Thanh Hán một đấm đánh vào mặt. Nắm đấm này sức cực lớn, cả người Cẩu Tử bất ngờ liên tục lùi ra sau, may có đồng bạn ở một bên kéo lại mới không ngã sấp xuống.
Vốn Hồng Vi chuẩn bị ra tay vì tình trạng này mà giật mình.
Kha Thanh Hán hung tợn trừng mắt đám người kia.
“Ăn nói sạch sẽ chút!”
Cẩu Tử đẩy ra hai người vịn mình, tay quẹt miệng, hừ một tiếng.
“Kha Thanh Hán, mày tưởng giống lúc nhỏ chắc, dám đánh tía mày! A Hổ, Thành Uy, đánh chết nó cho tao!” Lại xấu xa liếc Hồng Vi. “Con điếm này thì để tía mày tự giải quyết, má nó, đợi tía mày bắt được thì biết tay…”
Cẩu Tử ra lệnh, hai người kia liền từ trong túi quần rút ra dao bấm chẳng biết lấy từ đâu, đâm hướng Kha Thanh Hán. Hồng Vi và Cẩu Tử ở một bên đánh nhau.
Lập tức một mảnh hỗn loạn.
Mặc dù về khí chất thì Kha Thanh Hán có chút nho nhã như thư sinh, nhưng hắn kế thừa thân thể và sức lực ông Kha, nhiều năm làm việc tay chân, thể lực mạnh mẽ. Hai tên côn đồ cầm dao nhìn hung ác, thật xáp lá cà lại không nhanh nhẹn tay chân bằng Kha Thanh Hán.
Đường làng không rộng, ba người Kha Thanh Hán đánh nhau không thể ra hết sức. Kha Thanh Hán lách người tránh đao của tên du côn tóc dài, thuận thế quét chân tên khác, mạnh đá vào đầu gối đối phương. Người nọ chịu không nổi nghiêng người, chân đạp hụt nhào vào cái cống sát đường nhỏ.
Cống nhỏ sâu hơn một mét, vốn khô cạn, hai ngày trước mưa tuyết tích chút nước bùn, còn rơi ít đá vụn. Du côn kia nửa người vùi vào nước bùn, bụng đập vào hòn đá, hơn nửa ngày không thể nhúc nhích.
Thiếu người, Kha Thanh Hán xoay sở hơn. Hắn không né đòn tấn công của du côn tóc dài, đánh trực diện định túm dao bấm. Chợt nghe Hồng Vi khẽ kêu, hắn hoảng hốt phân tâm quay đầu nhìn phía cậu và Cẩu Tử. Vừa lúc thấy Hồng Vi bị Cẩu Tử đè trên mặt đất, tóc dài bị giật mạnh. Đương nhiên Hồng Vi cũng không yếu thế, một tay liều mạng bóp cổ Cẩu Tử, tay kia chụp hướng mặt đối phương.
Kha Thanh Hán rối loạn tấc lòng, gò má bị dao xẹt qua cắt miệng vết thương, đau nhức, lửa giận thiêu đốt, lại vì lo lắng tình cảnh Hồng Vi, thần trí không tình táo, đánh không hề nương tay. Du côn kia chưa kịp đắc ý vì rạch Kha Thanh Hán một dao, hắn nghiêng đầu, cúi người một đấm đánh dưới nách gã. Nhân lúc đối phương rống lên, tay trái cầm chặt cổ tay người kia cầm dao, dùng sức một cái bẻ trật khớp.
Dao bấm rơi xuống, Kha Thanh Hán đẩy người ra nhặt dao lên, xoay người đi tới chỗ Hồng Vi, túm lên Cẩu Tử đang đè cậu, tay trái giật tóc người này dộng vào tảng đá bên cạnh vài cái. Thấy trên đá có máu hắn mới dừng lại, quăng người nằm trên mặt đất, tay phải cầm dao bấm đặt ở cổ Cẩu Tử.
“Giết người rồi! Giết người rồi!”
Du côn từ rạch nước đứng lên thấy Kha Thanh Hán cầm dao bấm, sợ tới mức hét to. Tên du côn khác ôm cổ tay trật khớp thì sợ đến nhũn chân, ngồi bệch dưới đất không nhúc nhích.
Hồng Vi kinh hoảng, không để ý toàn thân lấm lem, nhào tới bên cạnh Kha Thanh Hán, ngó dao bấm phản chiếu ánh sáng trắng chói mắt.
“Anh, đừng!”
Cẩu Tử bị kề dao thì sợ hãi gào lên, không dám giãy dụa.
Tay trái Kha Thanh Hán tăng thêm sức, nghiêm túc hỏi.
“Từ nay về sau mày còn dám khi dễ tiểu Vi nữa không?” Thấy đối phương ô ơ nói không rõ liền dí dao sát vào cổ. “Nếu không hứa thì hôm nay tao sẽ dùng dao nhỏ khắc ký hiệu trên người mày, từ nay về sau gặp mày lần nào là đánh lần đó!”
“Kha Thanh Hán!” Hồng Vi lo đến vành mắt đỏ rực, nhìn gò má Kha Thanh Hán chảy máu thì nước mắt sắp tràn mi. Chợt thấy mới rồi du côn kia hô bậy bạ thật gọi người tới, nhiều người lớn chạy hướng bên này, cậu sợ hãi vội vàng nói. “Có người đến, mau bỏ hắn ra!”
Đợi mấy người lớn chạy tới thì Kha Thanh Hán đã đứng dậy, đứng ở ven đường tùy ý Hồng Vi cầm khăn tay cẩn thận lau máu trên mặt. Mấy người tới thấy Cẩu Tử quỳ trên mặt đất gào khan và hai tên du côn kinh hoàng, không ngừng run rẩy. Lại thấy Kha Thanh Hán và Hồng Vi toàn thân lấm lem, lập tức biết chuyện lớn không tốt, có người vội vã chạy ngược trở về.
Không lâu sau, mấy gã đàn ông trong thôn nắm cuốc, đinh ba chặn cả đám lại, không tới một tiếng đồng hồ thì người ở đồn công an liền chạy tới.
Ba tên du côn đã sợ đến hoảng loạn. Kha Thanh Hán và Hồng Vi không nói gì nhiều. Sự việc gây lớn như vậy, lại bị tên du côn kia hét ‘giết người’, dân làng dĩ nhiên không dám cho bọn hắn đi. Hai người cũng biết vậy nên im lặng chờ đợi công an thẩm tra.
Hồng Vi luôn lo lắng nhìn Kha Thanh Hán, may mắn vết thương trên mặt người này đã ngừng chảy máu.
“Thật xin lỗi, anh Thanh Hán…”
“Không sao.” Kha Thanh Hán cắt ngang lời cậu, cười nói. “Cùng lắm là bị giáo dục một trận.”
Đều là con nít chưa tới mười sáu tuổi, ẩu đả đánh lộn, còn chưa tạo thành thương tổn thực chất, không có vấn đề quá lớn. Mắt thấy dân làng dẫn người trong đồn công an tới, hắn thì thầm vào tai Hồng Vi.
“Anh đã nhét dao bấm vào túi quần Cẩu Tử.”
Hiển nhiên Hồng Vi không vì vậy mà yên tâm. Kha Thanh Hán bất đắc dĩ thở dài. Nghe công an hỏi dân làng trước, lòng hắn biết dù bên này thoát được, chỉ sợ về nhà…
Các dân làng không biết xảy ra chuyện gì. Mấy người tới trước tiên miêu tả tình hình trông thấy với cảnh sát nhân dân. Sau đó cả đám bị đưa đến sân nhỏ gần làng, tiếp tục hỏi han.
Kha Thanh Hán lạnh lùng liếc qua ba người. Đám du côn đụng phải mắt hắn lập tức rụt đầu, không ngang ngược như trước nữa. Trong các cảnh sát có một người biết ba tên này, chưa đợi Kha Thanh Hán mở miệng liền cau mày nói.
“Lại là các người!”
Bởi vì ba tên du côn có nhiều tiền án, lại thêm các cảnh sát thấy trên mặt Kha Thanh Hán có vết thương, Hồng Vi tóc rối lấm lem bùn, tình thế lập tức nghiêng hướng bên Kha Thanh Hán.
“Hắn cầm dao bấm đâm tôi.” Kha Thanh Hán kể lại nguyên nhân hậu quả. “Tôi bất đắc dĩ tự vệ.”
Một cảnh sát hỏi.
“Nghe nói cậu lấy dao đe dọa hắn?”
“Hắn đánh em trai tôi.” Kha Thanh Hán bình thản đáp. “Tôi chỉ hù hắn, dùng sống dao dí hắn thôi.”
Đợi hỏi rõ tất cả xong, cảnh sát răn dạy các du côn một trận, lại giáo dục Kha Thanh Hán vài câu.
“Đám thanh niên các người chỉ biết hiếu chiến dùng sức mạnh, đánh lộn. Có việc gì không thể thảo luận sao? Đánh nhau có thể giải quyết vấn đề? Nếu có việc không may xảy ra, các người ăn nói sao với người nhà…”
Kha Thanh Hán cúi đầu, đối với cảnh sát phát biểu không lộ phản cảm hay mất kiên nhẫn, khiến cho cảnh sát phát biểu rất hài lòng. Người này còn nói một đống đạo lý, cuối cùng thấm thía nói.
“Lần này coi như xong, nhìn hai người không giống như bọn họ, từ nay về sau đừng xúc động vậy nữa.”
Cảnh sát đặt câu hỏi cả sự việc, giáo dục một trận sau đi mất. Trước khi đi, cảnh sát trước đó nhận ra ba người Cẩu Tử nói trong thời gian này đầu đường có trộm cướp, nghi ngờ là ba người làm, dứt khoát mang đi luôn.
Ba người kia ra sao, Kha Thanh Hán và Hồng Vi không quan tâm, nhặt rổ lên chuẩn bị trở về nhà. Thôn trưởng thấy hai thiếu niên bộ dạng chật vật, nhiệt tình kêu họ rửa mặt, bôi chút nước thuốc.
Vừa lúc này, cửa sân nhà thôn trưởng bị người một chân đá văng ra.
“Bác trai?” Hồng Vi liếc mắt thấy ông Kha mặt mũi giận dữ vọt lên, vội vàng giật áo Kha Thanh Hán đang cúi đầu lau mặt.
Cả nhà thôn trưởng ánh mắt khó hiểu nhìn ông Kha vỗ vào đầu Kha Thanh Hán, tay kia cầm bồn rửa mặt đập lên người hắn.
“Má nó, mày làm chuyện gì? Đồn công an đều xuống đây, về nhà cho tao!”
Nước trong thau làm ướt đồ Kha Thanh Hán. Ông Kha một chân đạp lưng Kha Thanh Hán, miệng hùng hổ giục hắn lập tức về nhà. Cũng may Kha Thanh Hán hiểu rõ cha mình, xảo diệu tránh đi đa số lực một cước này.
Hồng Vi mặt mày tràn ngập sốt ruột nhưng không dám nói nhiều. Bị ông Kha hung dữ trừng một cái thì cẩn thận cầm giỏ tre, đợi ông Kha cùng Kha Thanh Hán đi ra sân nhỏ, cậu cảm ơn và xin lỗi cả nhà thôn trưởng, lén theo sau hai người.