Du Nhiên biết được chuyện của Hạ Khê đã là việc của một tháng sau, cũng không phải do cô muốn biết, mà là do người bạn của Du Nhiên – Thu Lan nói cho cô biết.
“Uầy, cậu không biết đâu, cô ta bị đuổi khỏi Hạ gia rồi, thê thảm lắm luôn.
Cái người viết bài kia thần thần bí bí, một tháng trước cũng chỉ đăng một tấm ảnh rồi để lại một vài manh mối cho cư dân mạng ăn dưa đoán tới đoán lui, sau đó một tuần liền biệt tâm biệt tích.
Hạ gia tưởng đâu vụ này qua rồi, rầm rộ chuẩn bị đẩy Hạ Khê lấy chồng nhanh một chút, nào ngờ tin cô ta đính hôn với nhà họ Triệu mới tung ra được vài tiếng, chủ bài viết lần nữa ngoi lên, lần này hay thật rồi, cả clip full HD không che của cô ta cũng lộ ra luôn.
Lễ đính hôn đương nhiên hủy bỏ, Hạ gia lại trọng sĩ diện, nhanh chóng đăng báo từ cháu.”
Du Nhiên ngừng tay một chút, giống như đang chăm chú lắng nghe lời Thu Lan nói, nhưng thực chất tâm hồn cô lại treo ngược cành cây mất rồi.
Tự dưng nhắc đến Hạ Khê, cô lại nhớ đến lần Lục Đình Phong thổi thổi tay cho mình.
Cảm xúc ngày hôm đó lạ quá, tim cô cứ đập thình thịch mãi thôi, hại cô lo lắng không biết mình có bị bệnh gì không nữa.
“Không thể tưởng tượng được Hạ tiểu thư lại là loại người như vậy, cậu thấy hình trên báo chưa, lúc đi khỏi nhà, cả người cô ấy trông gầy như que củi, tóc tai tán loạn, nhìn như…tinh thần bị đả kích ấy, không được bình thường cho lắm.
”
“Nhưng mà nhà Hạ gia trước nay lớn mạnh không kém mấy gia tộc khác trong thành phố, chuyện này muốn giấu xuống cũng không phải không thể, nhưng mà bị bóc ra lớn đến nổi phải đăng báo, sao cứ thấy có gì không đúng cho lắm.
”
Tay Du Nhiên đã lành được hai tuần trước, nhưng những vết sẹo vẫn còn lờ mờ, cô dùng tay lấy cọ chấm một giọt màu thấm vào trang giấy, thở dài một tiếng rồi lại bỏ xuống, quay sang làm ngôn ngữ tay cho Thu Lan.
“Cậu đó, từng có tò mò chuyện của người khác nữa, chăm chú vẽ bài đi giáo viên sắp vào lớp kiểm tra rồi.”
“Cậu chỉ giỏi ra lệnh cho mình thôi, không kể thì không kể nữa, nghe lời cậu là được chứ gì.”
Thu Lan bĩu môi một tiếng liền trở về chỗ ngồi, Du Nhiên cũng chỉ nghe những lời kể kia như gió thoảng bên tay, trầm ngâm một lúc liền vứt khỏi đầu, chẳng quan tâm đến.
Dù sau việc của Hạ Khê đã kết thúc, cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng hôm nay của cô, chỉ có Thu Lan thích hóng chuyện thấy hứng thú mà thôi.
Du Nhiên cảm thấy duyên phận giữa mình với Thu Lan có chút kì diệu, Thu Lan là một trong những người làm công việc phụ trợ cho giáo viên trong trường khuyết tật, mà giáo viên đó rất hay giảng dạy ở lớp cô.
Mỗi khi có tiết đứng lớp, Thu Lan thường đến sớm chuẩn bị thiết bị cùng giáo án đầy đủ cho cô giáo, chính vì Thu Lan hay đến sớm, nên rất thường xuyên đụng mặt Du Nhiên.
Trong lớp học trống trải, chỉ có một mình cô im lặng ngồi đầu bàn, chăm chỉ lật sách truy bài.
Thu Lan quen biết Du Nhiên kể từ dạo đó, Du Nhiên không thể nói chuyện nhưng có thể dùng tay diễn đạt ý của mình, Thu Lan đã từng học qua một khóa giao tiếp với người khuyết tật, lại thêm tính tình xởi lởi, chẳng mấy chốc hai người liền thân nhau.
Việc kết hôn của cô, đến tận lúc khai giảng cả hai lần nữa gặp nhau Thu Lan mới được biết.
“Cậu kết hôn rồi? Với ai?”
Du Nhiên gật đầu, lại băn khoăn không biết có nên nói cho Thu Lan biết chồng cô là ai không.
Nhỡ đâu ngài Lục không muốn nhận cô làm vợ trước mặt người khác thì sao, dù gì cũng chỉ là kết hôn trên danh nghĩa, ngài Lục lại là người có danh tiếng như vậy, cô không muốn mình nhận vơ rồi sau này chịu xấu hổ.
“Lục tổng ơi, chuyện kết hôn giữa tôi với ngài… có thể cho bạn tôi biết được không?”
Du Nhiên nhắn cho ngài Lục một tin, sau đó không thấy hắn trả lời lại, lòng có chút chùn xuống.
“Việc này, cậu cho mình một chút thời gian được không? Khi nào thời gian thích hợp mình liền nói cho cậu biết.”
Trong lòng liền nghĩ thầm, chỉ sợ đến lúc đó cô đã bị ngài Lục chán ghét, đuổi ra khỏi nhà họ Lục mất rồi.
Thu Lan thấy dáng vẻ không tự nhiên của cô, trong lòng một bụng nghi ngờ nhưng không tiện nói ra, đành chấp nhận.
“Được, nghe lời cậu tất, đừng có bài dáng vẻ tủi thân đó cho mình xem, tim mình chịu không nổi đâu.”
Thu Lan một tay ôm ngực, một tay bẹo má Du Nhiên, thoáng chốc mặt cô bị véo đỏ bừng lên.
Du Nhiên nhìn nét màu bị loang ra của mình, hồi thần lại, không biết vì sao cả ngày hôm nay tâm trạng của cô như bị kích động, tâm không thể nào tĩnh để vẽ vời.
Chốc chốc tô màu lại bị sai, có khi màu bị nhiễu, làm rách giấy cô cũng không thèm để ý.
Chuyện là do hôm qua, lúc Du Nhiên còn đang nghĩ vẩn vơ về cái tin nhắn bị Lục Đình Phong cho chìm biển ấy, trong lòng cứ khó chịu lạ lắm, cô trong ngực ngài Lục nhúc nhích tới lui, bị hắn một tay nắm lấy gáy vuốt ve, một tay câu lấy hông cô, kìm cô càng lúc càng chặt.
“Lại muốn quậy cái gì đây? Hửm?”
Lục Đình Phong kết hôn với cô một tháng, tối nào cũng phải ôm cô ngủ, thói quen hình thành hơn ngày khiến Du Nhiên bắt đầu chấp nhận an ổn nằm trong lòng ngực ngài Lục mà đi tìm Chu Công, nhưng hôm nay bụng cô chất đầy tâm sự, không tài nào nhắm mắt nổi.
Cô vừa muốn hỏi ngài Lục có nhận được tin nhắn kia không, nếu nhận được vì sao ngài không trả lời lại, nhưng mà lỡ như ngài Lục cũng bảo rằng không xem cô là vợ, vậy thì…vậy thì cô biết phải làm sao bây giờ?
Lục Đình Phong nhìn nhóc con ngốc nghếch nhà mình, thà tự chịu rắc rối một mình chứ nhất quyết không muốn hỏi hắn một câu, bàn tay nắm lấy gáy cô siết chặt.
Du Nhiên cứng người, lông tơ trên da dựng ngược.
Giọng nói dịu dàng của Lục Đình Phong vang trên đỉnh đầu cô.
“Ngài mai tôi đến lớp đón em nhé.”
Du Nhiên ngơ ngác một lúc, không hiểu lí do Lục Đình Phong muốn làm là vì cái gì.
“Không phải bảo rằng lớp đó có bạn của em sao?Tôi muốn đến chào hỏi một chút, thuận tiện để cho người khác biết chồng của Du Nhiên là ai.”.