Hai người mắt lớn trừng nhau một lúc,như đang tranh ai sẽ chịu thua mà mở miệng trước.
Môi Nghiêm Chuẩn giần giật.
nhịn không được liền muốn hỏi.
“Em…”
Nghiêm Chuẩn chợt nhớ đến ánh mắt ý vị thâm trường của Đình Phong và Du Nhiên, sau đó bừng tỉnh mà im lặng.
Hóa ra…bọn họ biết hết rồi?
Thu Lan nhìn dáng vẻ nhăn nhó của Nghiêm Chuẩn, chút ngượng ngùng cùng bất ngờ sót lại đều bị thổi bay đi mất.
Hơ, sự xuất hiện của cô làm anh ta khó chịu đến như thế à? Mặt thì đẹp nhưng cứ vặn vẹo tới lui, nhìn xấu muốn chết.
“Tôi…tôi, anh…anh không muốn để tôi vào nhà à?”
Nghiêm Chuẩn giật mình, vội mở rộng cửa, còn nghiêng người để cô đi vào.
Thu Lan cúi người thay dép, cô vẫn có thể cảm nhận được cái nhìn của Nghiêm Chuẩn dính chặt vào lưng, trong lòng dâng lên một chút cảm xúc kì lạ, như có thứ gì đó lướt qua tim, quá ngứa ngáy.
“Nhìn đủ chưa? Anh muốn đứng ở đây mãi à?”
Thu Lan lườm Nghiêm Chuẩn một cái, đi vào trước.
Nghiêm Chuẩn đóng cửa lại, ánh mắt nhìn về phía Thu Lan từ đầu đến cuối chưa có dấu hiệu rời đi.
Thu Lan vẫn còn thắc mắc vì sao Nghiêm Chuẩn xuất hiện tại chỗ này, nhưng mà vào nhà rồi, đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Du Nhiên, Thu Lan liền biết mình bị chơi.
Giỏi lắm, Du Nhiên còn dám lừa cô cơ đấy, nhóc con này được cậu chủ cưng chiều nên bây giờ trở nên nghịch ngợm hết sức.
“Thu Lan à, lại đây nào.”
Du Nhiên thấy sắc mặt hơi khó coi của Thu Lan, vội giơ hai cái tay bị băng trắng toát của mình ra lấy lòng, hai mắt Du Nhiên cong cong, nhìn sang thực vui vẻ.
Thu Lan không chịu nổi, tiếp tục mềm lòng mà đi đến ngồi xuống cạnh Du Nhiên.
Nghiêm Chuẩn không nói không rằng, lù lù đi đến giơ tay ra trước mặt Thu Lan.
Cô ngơ một lúc liền thấy anh ta cúi người xuống lấy đồ trên tay cô đem vào bếp.
Tim Thu Lan đập thình thịch, sau khi tỉnh táo lại liền trừng với bóng lưng của Nghiêm Chuẩn.
Anh ta bị điên hả, làm giật cả mình!
“Ấy, thì ra bạn của chị dâu cũng tên Thu Lan, trùng hợp quá.”
Trịnh Hạc dùng tay che hờ miệng, một tay chỉ về phía Nghiêm Chuẩn đang đi vào bếp, nói nhỏ với Thu Lan.
“Cái tên Nghiêm Chuẩn đó cũng đang theo đuổi một người tên Thu Lan đó.”
Thu Lan bị sặc trà, ho khù khụ.
Trịnh Hạc không hề biết người tên Thu Lan trong miệng hắn cùng người trước mặt đây là một, nói tiếp.
“Nhưng tội lắm, cô gái ấy không thích anh bạn nhà tôi, haizz.
Cậu ấy mấy tuần nay cứ như bị thất tình ấy, mặt mày ủ dột, có lẽ là bị người kia từ chối rồi.”
Thu Lan ngơ ra một lúc, cô…hình như mấy ngày nay không có liên lạc gì với Nghiêm Chuẩn cả.
Nhưng mà là anh ta không thèm nhận điện thoại của cô chứ có phải cô đá anh ta đâu, buồn bã cái rắm ấy!
Hại cô lo chết đi được.
“Anh ta kể cho cậu nghe như thế á?”
“Không đâu, chuyện kia toàn là tôi vô tình biết thôi, anh ta ấy thích cô gái kia lắm, mới năm ngày trước còn rủ tôi nhậu chung.
Nói là nhậu nhưng anh ta có thèm nói chuyện với tôi đâu, toàn nốc bia xong rồi khóc.
Còn bảo thích ặc… ”
Trịnh Hạc chưa kịp nhiều chuyện xong miệng liền bị Nghiêm Chuẩn nhét một cái bánh bông lan lớn vào miệng.
Đậu má, nghẹn họng, cái tên Nghiêm Chuẩn này là muốn mưu sát bịt đầu mối!
“Ăn đi, nói nhiều quá.”
Nghiêm Chuẩn nhìn Trịnh Hạc quằn quại vỗ ngực, anh ta thương tình mà đem cốc nước trên tay mình đưa cho Trịnh Hạc.
Trịnh Hạc sắp bị nghẹn chết rồi, vừa thấy nước liền uống bất chấp.
Đậu má, nước gì đắng thế! Muốn gϊếŧ người hả?
Trịnh Hạc da dày thịt béo, không sợ trời không sợ đất chỉ sợ đắng, anh ta đến từng tuổi này khi uống thuốc còn phải ngậm kẹo, làm sao chịu uống nước đắng như thế.
Nhưng hết cách rồi, mày không uống nước đắng thì mày ngủm vì nghẹn.
Trịnh Hạc đau đớn nuốt từng ngụm nước kia xuống, sau khi nuốt xong vẻ mặt liền xám xịt, như vừa sống lại lần hai.
Anh ta lần nữa nghi ngờ nhìn Thu Lan cùng Nghiêm Chuẩn, sau đó lướt qua cái nhướn mắt của Du Nhiên, trong đầu chửi mẹ nó hai tiếng.
Đệt! Lần này lại nói những thứ không nên nói rồi.
Đầu lưỡi Trịnh Hạc vẫn còn dư vị của vị đắng lúc nãy, anh ta khó chịu vô cùng.
Vốn là muốn đứng lên đi lấy nước lọc súc miệng, vừa nhích mông liền bị Nghiêm Chuẩn ngồi xuống chặn ngang.
Cái ánh mắt gϊếŧ chóc đó là sao hả? Tổ tông ơi tôi biết sai rồi mà!
Trịnh Hạc dùng ánh mắt chân thành của mình vuốt lông Nghiêm Chuẩn, bầu không khí bắt đầu hòa hoãn lại, Du Nhiên thấy thời gian không còn sớm liền bảo mọi người nhập tiệc.
Trên bàn ăn, Trịnh Hạc thực hiện tiêu chí ba không, không lên tiếng, không nhai lớn, không dám gắp thức ăn gần chỗ Nghiêm Chuẩn.
Cái miệng mồm mép hai lần bị hù dọa hoảng sợ đến mức tắt tiếng.
Du Nhiên nhìn bộ dáng của Trịnh Hạc, rất muốn trêu chọc hắn.
“Trịnh Hạc, nhìn vẻ mặt của cậu kìa, muốn nói gì hả?”
Trịnh Hạc nghẹn đến sắp thổ huyết, giờ lại bị Du Nhiên trêu chọc, anh ta rất muốn trả đũa cô nhưng nhìn lại đằng sau cô là ai thì tiu nghỉu.
Không đụng được không đụng được.
“Hehe, món ăn ngon lắm.”
Du Nhiên mím môi nhìn Lục Đình Phong, sau đó ánh mắt hai người họ chuyển đến chỗ của Thu Lan cùng Nghiêm Chuẩn.
Nghiêm Chuẩn dùng khuôn mặt hơi lạnh, khác hẵng dáng vẻ hòa nhã thường ngày, tay liên tục gắp thức ăn vào bát của Thu Lan.
Nghiêm Chuẩn gắp món gì, Thu Lan đều ăn hết món đó, hơn nữa những món kia đều là món Thu Lan thích.
Du Nhiên híp mắt, người hơi tựa gần vào Lục Đình Phong, nói nhỏ.
“Hai người này, không ngờ lại hợp nhau đến thế.”
Lục Đình Phong gắp con tôm đã lột vỏ từ chén mình để vào chỗ của Du Nhiên, tán đồng.
“Rất hợp.”
Du Nhiên thu lại tầm mắt, trong lòng lại lóe lên tia vui vẻ.
Trịnh Hạc cắn đũa, tầm mắt ngoài đặt vào đồ ăn đều không dám ngẩng lên.
Quá đau mắt, quá tổn thương, tâm hồn cẩu độc thân của anh ta bị tàn sát nặng nề..