Hai tay Du Nhiên vẫn còn được bà Du nắm chặt run lên,
“Du Nhiên, chị sai rồi, ban đầu chị không nên bắt ép em kết hôn, tất cả là lỗi của chị.
Nhưng lúc đó, lúc đó chị muốn hủy hôn…là vì chị bị người khác hãm hại!”
Du Nhiên bắt đầu không hiểu nổi, những câu chữ hoang đường như thế cứ lần lượt rơi vào tai cô, cô không hiểu mối hôn nhân là lựa chọn của một đời người, nào có chuyện không thích thì vứt bỏ, thích liền lấy lại.
Bà Du lau nước mắt, kể lại mọi chuyện cho Du Nhiên biết, sau đó một tay cầm lấy tay Du Nhiên, một tay vỗ vỗ vai Du Nhuệ, nghẹn ngào bảo.
“Tất cả là tại tên khốn kia, con không biết đâu, trước ngày kết hôn hai tuần, chị của con…chị của con bị người ta hãm hại.
Họ bắt ép chị con uống rượu, sau đó chụp hình chị con trong tình trạng khỏa thân, con nghĩ đi, nếu mấy tấm hình kia rơi vào mắt nhà họ Lục, nhà mình làm sao còn mặt mũi nhìn họ được.”
Du Nhiên nhìn Du Nhuệ từ nãy đến bây giờ vẫn cúi đầu, hơi đau lòng cho chị ta.
Dù với một người con gái thì danh dự rất quan trọng, việc từ chối mối hôn sự kia Du Nhiên cũng có thể hiểu phần nào.
Nếu là cô trong tình huống ấy, chắc hẵng cô cũng sẽ hành động như thế.
“Thật ra, chị…chị từ lâu đã rất yêu Lục Đình Phong, cũng vì sự cố ngày hôm đó, chị luôn cảm thấy mình không xứng đáng với anh ấy.”
Du Nhuệ ngã xuống sàn, đôi mắt chứa đầy bi thương cùng tiếc nuối.
Cô ta sờ mặt Du Nhiên, áp chế xúc động muốn xé rách khuôn mặt của Du Nhiên xuống, nức nở gọi tên cô.
“Du Nhiên, chị cứ tưởng lần này mọi thứ chấm dứt rồi, tình yêu của chị cũng đã chết.
Nhưng nào ngờ đâu cái tên khốn kia bị bắt, hắn vào tù rồi, mối đe dọa của chị cũng đã không còn nữa.
”
“Lần này chị đã không còn trở ngại gì với Lục Đình Phong nữa rồi, còn tình yêu chị dành cho anh ấy đến nay vẫn chưa bao giờ thay đổi.”
Du Nhuệ khép mi mắt, một giọt nước mắt trong suốt chảy qua khuôn mặt xinh đẹp kia khiến Du Nhiên chua xót.
“Tình yêu này chị đã chờ đợi quá nhiều lần rồi, lần này chị không muốn buông tay nữa, xin em đấy Du Nhiên, xin em hãy tác thành cho chị.”
Du Nhuệ quỳ xuống dập đầu trước mặt Du Nhiên, cô vội vàng đỡ chị mình, trong lòng thảng thốt một trận.
Trong mắt Du Nhiên, Du Nhuệ chưa bao giờ hèn mọn như thế này, cô ấy vì tình yêu đời mình mà tranh đấy, bỏ hết danh dự cùng mặt mũi ở phía sau, thật đáng ngưỡng mộ.
Nếu đổi lại Du Nhiên của ba tháng trước, không cần Du Nhuệ làm như thế, cô cũng đã mừng rỡ đưa cái danh phận này cho cô ta.
Chỉ là, bây giờ Du Nhiên không muốn làm như thế.
Cô cảm động trước tình cảm của Du Nhuệ là thật, nhưng không muốn buông tay Lục Đình Phong cũng là thật.
Con người kia, không biết bắt đầu từ lúc nào đã ngự trị trong lòng cô ở một vị trí quá đỗi vững chắc, muốn đánh bỏ, muốn rời đi cô cũng không muốn.
Một Du Nhiên ngốc nghếch hơn hai mươi năm chưa từng biết tranh giành với ai cái gì, ngay tại hôm nay, đứng trước lời cầu xin cùng van nài của mẹ cùng chị mình, cô lại muốn tranh.
Cô chỉ muốn ngài Lục là của mình, không muốn trả ngài cho ai hết, dù biết như thế là sai trái, nhưng Du Nhiên mặc kệ.
“Du Nhiên, xin em hãy thành toàn cho chị, xin em hãy từ bỏ Lục Đình Phong.”
Du Nhuệ nói xong câu này liền ngẩng mặt đối diện với Du Nhiên, cô ta biết rằng Du Nhiên ăn mềm không ăn cứng, từ trước đến nay cô chưa bao giờ từ chối lời cầu cạnh của ai bao giờ, huống chi là bây giờ người cầu xin cô lại là Du Nhuệ, chắc chắn Du Nhiên sẽ đồng ý thôi.
Du Nhuệ siết chặt tay, đang chờ đợi cái gật đầu của Du Nhiên, liền nhìn thấy cô rút tay khỏi vòng tay của bà Du, nhìn Du Nhuệ lắc đầu, ánh mắt kiên định sáng như sao.
“Du Nhiên, em…”
Du nhiên không muốn ở lại đây lâu, cô chỉ muốn về nhà gặp Lục Đình Phong, ôm hắn một cái để giải tỏa nổi buồn bực cùng khóc chịu trong lòng mình.
Du Nhiên đi rất nhanh ra cửa, Du Nhuệ cứng người một lát thấy Du Nhiên sắp rời khỏi nhà họ Du, sợ cơ hội lần này vuột mất, liền lớn tiếng gọi.
“Du Nhiên…”
“Chị sẽ không buông tay dễ dàng đâu!”
“Du Nhiên em đừng quên, người ban đầu Lục Đình Phong muốn cưới là chị, không phải em!”
Câu nói cuối cùng kia Du Nhuệ thành công đánh trúng vào tim Du Nhiên, cô ta nhìn thấy Du Nhiên sững người lại một chút, sau đó bước chân đi nhanh hơn, khóe môi lộ lên nụ cười ác độc.
“Không ngờ con nhỏ đó vậy mà lại không chịu làm theo ý mẹ!”
Cả hai người ai cũng bất ngờ, Du Nhiên ngay từ nhỏ đã dịu ngoan, chính là loại người muốn nắm nhưng thế nào liền tùy ý, lại không ngờ có ngày cô ta dám vùng vẫy kháng cự lại.
Du Nhuệ thất bại lần này, biết là sức ép tạo cho Du Nhiên quá ít rồi, chỉ lấy cảm thông để khiến cô từ bỏ thì không phải là cách.
“Mẹ yên tâm, Du Nhuệ này trước giờ chưa biết từ bỏ là gì.
Cứ đợi xem, cuộc vui còn chưa kết thúc, ai thắng ai thua vẫn còn chưa biết đâu!”
………………………………….