Lục Tổng Muốn Hôn Tôi!

chương 16: ngả bài

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Du Nhiên nhìn đồng hồ trên bàn, đã hơn h rồi mà Lục Đình Phong vẫn ở trong phòng sách, còn chưa về phòng ngủ.

Mấy hôm nay ngài Lục bận quá, cứ đi làm về ăn cơm xong liền ở trong đó suốt, cô cũng không biết hắn đang làm cái gì, chỉ thấy hắn vất vả quá.

Mà cô ngủ chung với Lục Đình Phong quen rồi, bây giờ đột nhiên không có hơi ấm của hắn bao vây, cô liền trằn trọc, lăn lộn trên giường mãi ngủ cũng chẳng an ổn, gần sáng mới loáng thoáng nghe được tiếng mở cửa của hắn, nệm giường lún xuống một chút, Du Nhiên mơ màng ủn mình vào người ngài Lục, lúc này mới đánh một giấc thật sâu.

Hôm nay Du Nhiên vẫn quấn chăn như thường, nhưng chờ mãi cũng không chờ nổi ngài Lục về phòng, rõ là buồn ngủ đến díu cả mắt rồi, nhưng cuối cùng vẫn không ngủ được.

Cô lắc lư hai chân của mình, cẩn thận suy tính một chút, sau đó vội xuống giường, xỏ xép đi xuống nhà bếp lấy một cốc nước cho Lục Đình Phong, rồi rón rén đi lên.

Du Nhiên được Lục Đình Phong cho phép không cần gõ cửa phòng, như thể bất cứ lúc nào cô muốn tìm hắn dù bận hay không ngài Lục vẫn sẽ dành ra thời gian cho cô.

Du Nhiên đứng nửa ngày trời, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Tiếng gõ tách lách không từng lại, Lục Đình Phong chỉ đẩy nhẹ gọng kính, hỏi cô.

“Du Nhiên đấy à, sao giờ này vẫn chưa chịu ngủ nữa?”

Du Nhiên đặt cốc nước lên bàn, nhìn chồng tài liệu dày cộp cùng hàng chữ chi chít trên máy tính, có chút nhụt chí lùi bước, nhóc con sợ mình làm ảnh hưởng đến ngài Lục, muốn đánh bài chuồn rồi, nhưng mà cô còn chưa lui được hai bước, Lục Đình Phong liền bỏ qua ly cà phê bên cạnh vẫn còn nóng ấm, hắn với tay lấy cốc nước của cô uống một ngụm, sau đó gọi cô.

“Du Nhiên, qua đây.”

Du Nhiên nhích từng chút đi đến cạnh Lục Đình Phong, hắn vươn tay ôm cô đặt lên đùi mình, hai chân Du Nhiên vắt qua hông ngài Lục, hai tay ôm lấy cổ hắn, mặt đối mặt.

Lục Đình Phong sờ khóe mắt của Du Nhiên, cô rõ ràng là buồn ngủ đến mắt đầy nước rồi.

“Buồn ngủ lắm à?”

Du Nhiên lắc đầu, sau đó gật gật đầu.

Lục Đình Phong mỉm cười, hắn áp người cô vào lòng của mình, một tay vỗ về lên lưng cô, một tay còn lại tiếp tục xem văn kiện.

“Đợi một lát, tôi sắp xong rồi.”

Du Nhiên như em bé, hai tay ôm lấy cổ ngài Lục, khuôn mặt nho nhỏ gục lên vai hắn, mùi của hắn quá đỗi thân quen, Du Nhiên nhắm mắt, một lát sau Lục Đình Phong liền nghe thấy được tiếng hít thở đều đều.

Nhóc con ngủ rồi, dễ dỗ quá.

Du Nhiên bé tý như cái kẹo ấy, Lục Đình Phong dỗ ăn mãi cô mới có da có thịt hơn lúc trước, nhưng mà lúc cô ngồi lên người hắn, Lục Đình Phong vẫn cảm thán nhẹ quá.

Lục Đình Phong sợ cô ngủ như thế này liền bị tê tay, công việc liền cố giải quyết sớm, sau đó cẩn thận ôm người về phòng.

Lục Đình Phong nhìn lịch chạy trên bàn, đôi mắt lạnh xuống.

Mười hai tháng mười hai, còn hai ngày nữa.

Đợt đổi nhân sự ban hội đồng quản trị mới diễn ra.

Trong phòng hợp chứa hơn mười người, tất cả là cổ đông của Thiên Hoàng, trong đó Lục Đình Phong cùng ông Lục đều nắm trong tay %, những người còn lại, lần lượt là %, %, %, %.

Lục Đình Phong ngồi ở ghế Tổng giám, nhìn qua chỗ ông Lục liền thấy Lận Dương ngồi cạnh ông.

Năng lực của Lận Dương không tồi, hơn nữa còn là thân tín của ông Lục, hắn nghĩ đến đây liền biết suy đoán của mình đúng rồi, hôm nay ông Lục thật sự muốn giành với hắn.

“Được rồi, bắt đầu thôi.”

Lục Đình Phong chiếu slide lên màn hình, giải trình kế hoạch năm năm của khu đất kia.

Từng hạng mục đều được hắn triển khai chi tiết, vẻ mặt ban cổ đông nhìn bản hoạch định kia càng lúc càng sáng, có thể thấy họ rất hài lòng với cách thức xây dựng của Lục Đình Phong, trong lòng không khỏi nhìn nhận hắn bằng con mắt khác.

Tài năng của Lục Đình Phong về lĩnh vực này đúng là đáng để tán thưởng.

Sắc mặt ông Lục càng lúc càng xấu đi, ông biết bản kế hoạch này có tính khả thi cao, hơn nữa mọi vấn đề lợi hại đều được Lục Đình Phong cân nhắc đưa ra phương án giải quyết cụ thể, cho nên trong bất cứ trường hợp nào đều có thể xử lí một cách nhanh gọn nhất, ông Lục nhìn vẻ mặt ưng ý từ phía hội đồng, liền có cảm giác bị đe dọa, trong lòng sinh ra chút oán hận với Lục Đình Phong.

Lục Đình Phong tài giỏi như thế nhưng lại không nghe lời của ông, nếu nó chịu nghe lời ông thì tốt rồi.

Lục Đình Phong nói xong, bên trong phòng họp liền vang lên tiếng vỗ tay.

Có người còn quay sang khen ông có đứa con trai giỏi giang, khen ông biết dạy con.

Ông Lục miễn cưỡng nhận lời khen kia, trong lòng lại một mảnh xám xịt, cảm thấy cơ hội lấy lại chiếc ghế Tổng giám lần này khó hơn ông tưởng.

Ông Lục nghiến răng, vội đẩy Lận Dương lên trình bày bản kế hoạch , sau khi Lận Dương nói xong, mọi người cũng vui vẻ vỗ tay, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt của bọn họ liền biết đang nghiêng về phía nào.

“Được rồi, hai bản kế hoạch chúng ta đều đã xem qua, bây giờ chỉ cần chọn một trong hai, người được chọn để giao dự án này đồng nghĩa với việc được chúng tôi bổ nhiệm chức Tổng giám của nhiệm kỳ mới.”

“Vậy, tôi…”

“Khoan đã.”

Bên kia còn chưa nói xong, ông Lục liền vội vàng ngắt lời.

Ông Lục đối diện với thái độ khó hiểu kia của ban hội đồng quản trị, lỡ đâm lao liền theo lao.

“Bản kế hoạch của con…của Tổng giám đốc Lục vô cùng tốt, nhưng có một mục là quá trình giám sát phải do đích thân người lãnh đạo dự án đảm nhiệm, bởi một bất cứ sơ suất nào cũng không được phép xảy ra.

Nhưng mà công trường như thế, tổng giám đốc Lục lại không thể đi, vậy chuyện này làm sao giải quyết đây.

Vấn đề này được đưa ra, phía bên liền xì xào một trận, dần dần xuất hiện ánh mắt quan ngại hướng về phía chân Lục Đình Phong.

Ông Lục biết rằng đây là yếu điểm duy nhất của Lục Đình Phong, một khi đánh trúng hắn liền không có cách xoay chuyển được, ông nâng mặt lên rất có dáng vẻ đại nghĩa diệt thân.

“Tôi biết tổng giám đốc Lục rất có tài, nhưng mà chuyện này phải làm rõ ràng, dù sao lợi ích của công ty là quan trong nhất, cho nên tôi nghĩ dự án này nên để…”

Ông Lục còn chưa nói xong câu đã bị tiếng cười của Lục Đình Phong phá vỡ.

Lúc hắn ngẩng đầu đối diện với ông Lục, trong ánh mắt kia không hề có lo lắng cùng sợ hãi, chỉ có chế giễu cùng xem thường.

Ông Lục cảm thấy Lục Đình Phong thật xa lạ.

“Nếu tôi có thể đi được, vậy dự án này chắn chắn mọi người sẽ giao cho tôi phụ trách, đúng không?”.

Truyện Chữ Hay