Du Nhiên và Du Nhuệ là chị em song sinh.
Du Nhuệ xinh đẹp như hoa, chính là loại đẹp đến kinh diễm mắt người, Du Nhiên bề ngoài lại nhạt nhòa, nhìn một lần liền không muốn nhớ lần hai.
Hơn nữa, Du Nhiên còn bị câm.
Hôm nay Du Nhiên kết hôn, chú rể là con trai của nhà họ Lục nức tiếng, đáng tiếc lại là một kẻ tật nguyền.
Một câm một què, quả là trời sinh một đôi.
Du Nhiên nhìn thấy, từng người từng người mang theo bộ mặt giả tạo mà đến, luôn miệng chúc mừng cô cùng Lục Đình Phong, nhưng ánh mắt đều không che giấu nổi sự trào phúng.
Du Nhiên chợt nhớ đến lời cha mẹ dặn trước khi rước dâu, trong lòng không khỏi buồn bực một trận.
Họ không hề lo lắng Du Nhiên sẽ thế nào, chỉ chăm chăm khuyên cô đừng trái ý Lục Đình Phong, vì nhà họ Du bọn họ bây giờ nhờ cậy hết vào nhà họ Lục.
Du Nhiên nhìn chú rể ngồi trên xe lăn, một thân khí thế bức người, khuôn mặt góc cạnh đẹp đẽ, mũi lại cao, không khỏi cảm thán số trời bất công.
Nếu Lục Đình Phong là một kẻ lành lặn, chưa chắc Du Nhiên có cơ hội làm vợ người này, chỉ đáng tiếc, mặt đẹp cũng không có ích, Du Nhuệ chị ấy chính là chán ghét cái chân tật nguyền của anh, thế mới đem mối hôn sự này vứt cho Du Nhiên.
Mà Du Nhiên có miệng cũng không thể phản bác, cuối cùng đành làm vật thay thế chị mình, gả sang nhà họ Lục.
……….
Buổi tiệc diễn ra rất lâu, Du Nhiên mơ mơ hồ hồ đứng từ sáng đến chiều, khi hai chân tê đến mất cảm giác thì tiệc cũng tàn.
Cô đẩy Lục Đình Phong vào phòng tân hôn, chuẩn bị nước nóng đàng hoàng, liền nghe thấy Lục Đình Phong bảo cô tự mình tắm trước.
Du Nhiên nhún vai, nghe lời đi tắm trước.
Lúc cô đóng cửa lại, liền không nhìn thấy khóe môi Lục Đình Phong hơi cong lên.
Du Nhiên tắm xong liền chuẩn bị nước nóng cho Lục Đình Phong một lần nữa, vốn còn đang xoắn xuýt rằng cô có nên đỡ Lục Đình Phong vào phòng tắm hay không, liền nhìn thấy một cảnh động trời.
Lục Đình Phong đứng lên, bước về phía cô!
Đứng! lên!
Bước! về! phía! cô!
Du Nhiên run cả chân, tay cô chỉ vào người anh, sau đó chỉ vào chân anh, chỉ lung ta lung tung, hô hấp như bị nghẹn lại trong ngực, miệng chỉ ú ơ mấy âm tiết đơn giản.
Nếu cô không câm, giờ khắc này chắc chắn đã hét toáng lên mất rồi.
Lục Đình Phong bình tĩnh đi đến phía trước mặt cô, nhìn thấy khuôn mặt bị mình dọa đến trắng bệch, mỉm cười, ngón trỏ nâng lên, đặt lên phía môi cô.
“Đừng ồn! ”
Du Nhiên như bị thôi miên, không tự chủ mím chặt môi lại.
Lục Đình Phong liền hài lòng.
“Tốt lắm, bây giờ sang giường ngồi, tôi đi tắm trước.
”
Du Nhiên máy móc làm theo, cho đến khi tiếng cửa phòng tắm đóng lại, cùng tiếng nước chảy vọng ra, Du Nhiên vẫn không thể bình tĩnh lại.
Cô cuộn người lại mà run.
Du Nhiên nghĩ cũng không muốn nghĩ, vì sao Lục Đình Phong lại cố tình cho cô biết việc hắn có thể đi lại bình thường, trong đầu Du Nhiên bây giờ chỉ chạy một hàng chữ.
Chết thật, ngày đầu tiên làm dâu nhà họ Lục, vô tình phát hiện ra bí mật động trời rồi!
Nghĩ nghĩ một lúc, thế mà lại ngả mình, cuộn trong chăn mơ màng muốn ngủ.
Biết làm sao được, cả ngày hôm nay đúng kiểu hành người, cô mệt muốn chết rồi đây.
Du Nhiên rúc trong chăn ấm nệm êm mà ngủ, đến khi nệm giường phía bên trái lún xuống, một cánh tay lạnh lẽo trườn qua quấn lấy hông cô, Du Nhiên liền giật bắn mình, vội mở mắt.
Suýt chút nữa đã quên mất nhân vật tên Lục Đình Phong này!
Lục Đình Phong kéo cô về phía lòng mình, lưng Du Nhiên ngay lập tức được bao bọc bởi lòng ngực ấm áp, phía trên là giọng nói trầm ấm của hắn.
“Du Nhiên, bí mật của tôi em nhất định không được phép nói cho ai biết! Nếu không tôi sẽ phạt em.
”
Vành tai Du Nhiên nóng lên, cô ở trong vòng vây của hắn, cơ thể run nhè nhẹ, nhút nhác gật đầu.
Dù sao cô cũng là con câm, làm sao mà lộ bí mật này được?
Không có lời nói nào phát ra để bảo đảm, nhưng ngài Lục vẫn rất hài lòng.
“Ngoan lắm!”.