CHƯƠNG
Tây Môn Xuy Tuyết lúc này đã đến kinh thành, Tôn Tú Thanh mang thai đương nhiên cũng đến. Thân là một thê tử yêu trượng phu, Tôn Tú Thanh đương nhiên muốn biết được kết quả trận quyết chiến trước tiên.
Trong kinh thành không biết có bao nhiêu người muốn tìm Tây Môn Xuy Tuyết, đều là vô ích, bởi vì không ai nghĩ đến hai vợ chồng bọn họ sẽ liên quan gì đến một gian lão trăm năm chuyên bán điểm tâm trong kinh thành, nhưng đương nhiên không bao gồm Cung Cửu — ám đà Tây Phương Ma Giáo ở kinh thành, trừ Ngọc La Sát ra, còn ai có thể rõ hơn so với Cung Cửu làm Hoàng đế chứ?
Điểm tâm Hợp Phương Trai nổi tiếng gần xa, lão bản là một trung niên bộ dáng hàm hậu, khi tiếp khách nhân, lão luôn cười ha hả, mấy láng giềng gần đó, ai không nói lão là người hiền lành.
Nhưng nay, lão bản này sắc mặt xanh mét, đối mặt hai Bạch y nhân hơn nửa đêm xông vào hậu viện Hợp Phương Trai, lão bản dùng ngữ khí lạnh đến rớt băng xuống nói:“Tiểu sớm đóng cửa, hai vị muốn mua điểm tâm, ngày mai thỉnh đến sớm.”
Cung Cửu cười tủm tỉm nói:“Vị lão bản này, ngươi xem chúng ta thế này, như đến mua điểm tâm sao?”
Sắc mặt Lão bản càng khó nhìn, cắn răng hỏi:“Vậy không biết hai vị đại hiệp sao lại đến đây? Tiểu làm ăn nhỏ, thật sự là……”
Cung Cửu khoát tay áo, đánh gãy lời lão, thản nhiên nói:“Đến nơi đây chỉ vì gặp Tây Môn trang chủ một lần, thỉnh lão bản đi báo lại.”
Lão bản kia vừa định phản bác, lại nghe Cung Cửu nói:“Lão bản không cần khó xử, thỉnh hồi bẩm Tây Môn trang chủ, Bạch Vân thành chủ cố ý gặp mặt một lần, không biết có mạo muội không?”
Lão bản đương nhiên không có khả năng chưa từng nghe qua đại danh của Bạch Vân thành chủ, càng không có khả năng không biết quyết chiến mười lăm tháng chín, lão giật mình nhìn thoáng qua Diệp Cô Thành im lặng không ra tiếng, lưu lại một câu “Kính thỉnh đợi chút” xong, liền vội vàng đi. Không bao lâu sau, lão bản cười ha hả đã trở lại, mời Cung Cửu và Diệp Cô Thành vào phòng, lại đi vào mật đạo, quẹo một hồi lâu, họ rốt cục đi tới một đình viện bí mật.
Dưới ánh trăng, Tây Môn Xuy Tuyết lẳng lặng ôm kiếm đứng, Tôn Tú Thanh đứng bên cạnh hắn, dưới y phục rộng rãi, bụng nàng đã hơi to lên. Tôn Tú Thanh hơi khẩn trương kéo cánh tay Tây Môn Xuy Tuyết, nhìn Diệp Cô Thành và Cung Cửu đến gần.
“Diệp thành chủ.” Đồng tử Tây Môn trang chủ hơi sáng lên, nhưng đã không còn cuồng nhiệt như trước kia, chỉ vì lúc này trong lòng hắn có tình, địa vị thê nhi trong lòng hắn, không ngờ có thể mơ hồ sánh bằng kiếm đạo.
“Tây Môn trang chủ,” Diệp Cô Thành khẽ gật đầu:“Nửa đêm quấy rầy, ta cảm giác áy náy sâu sắc, chỉ là đại sự quan trọng, bất đắc dĩ mới thế, mong trang chủ chớ trách.”
Tây Môn Xuy Tuyết thản nhiên gật đầu, nói:“Không sao, mời ngồi.”
Bốn người ngồi quanh một bàn dưới bóng đại thụ trong đình viện, sau đó tương đối im lặng. Cung Cửu việc nhân đức không nhường ai cười nhẹ nói:“Tây Môn trang chủ, nguyên nhân tối nay quấy rầy, để ta đến giải thích một phen.”
Tây Môn Xuy Tuyết hơi nghi hoặc nhìn về phía Cung Cửu, hỏi:“Xưng hô thế nào?”
“Ta là Cung Cửu, trang chủ chắc cũng chưa từng nghe tên của ta.” Nói xong, Cung Cửu cười nói:“Bất quá ta còn một thân phận khác, chính là như tôn cô nương là trang chủ phu nhân, ta cùng Diệp thành chủ đã hỉ kết lương duyên.”
“……” Tây Môn Xuy Tuyết giật mình không nói gì nhìn về phía Diệp Cô Thành, Tôn Tú Thanh cũng trừng lớn mắt, ngay cả mấy miếng lá cây trên đầu bọn họ cũng bị chấn động đến rơi xuống, chỉ nghe Diệp Cô Thành thản nhiên nói:“Không sai.”
Tây Môn Xuy Tuyết trầm mặc thật lâu, lúc này mới hỏi:“Như thế, không biết hai vị đến đây làm gì?”
Cung Cửu than thở một tiếng, nói:“Việc này nói ra thì dài, nói ngắn gọn là, trận quyết chiến của các ngươi kỳ thật liên quan đến một âm mưu khổng lồ !”
Tây Môn Xuy Tuyết nói:“Nguyện nghe cho tường.”
Cung Cửu lại nhìn về phía Tôn Tú Thanh, thân thiết nói:“Thỉnh Tây Môn phu nhân chớ quá kinh ngạc, coi chừng cơ thể”
Tôn Tú Thanh khẽ cười:“Đa tạ, ta tốt xấu gì cũng từng là Nga Mi tứ tú, hành tẩu giang hồ, cũng không yếu đuối đến thế.”
Cung Cửu lúc này mới trở về chính đề, nói:“Tây Môn trang chủ và Diệp thành chủ ước chiến tãi Tử Cấm Đỉnh, tất nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của đại nội Ngự Lâm quân, mà phụ tử Nam Vương sẽ nhân cơ hội này nội ứng ngoại hợp với tổng quản đại nội, hành thích vua đoạt vị !”
Tây Môn Xuy Tuyết không nói lời nào, hắn nhìn về phía Diệp Cô Thành — kế hoạch này quả thực vớ vẩn vô cùng, còn sơ hở chồng chất, phụ tử Nam Vương cho dù giết được Hoàng đế, chẳng lẽ họ có thể làm Hoàng đế sao?
“dung mạo của Nam Vương thế tử giống hệt đương kim Thánh Thượng.” Diệp Cô Thành một câu nói toạc Thiên Cơ, Tây Môn Xuy Tuyết vẻ mặt đông lại, Tôn Tú Thanh lại che lòng ngực không chừng phập phồng hô hấp của nàng.
Cung Cửu tiếp tục nói:“Nhưng mà, nếu không đợi đến phụ tử Nam Vương đứng trước mặt Thánh Thượng lộ ra ý phản, chúng ta căn bản không có chứng cớ có thể định tội họ, nên trận chiến này của các ngươi vẫn nên đúng hẹn mà đến.”
Tây Môn Xuy Tuyết chăm chú nhìn Diệp Cô Thành, nói:“Các ngươi muốn ta phối hợp, trình diễn tại Tử Cấm Đỉnh?” Tuy lúc này lòng hắn có lo lắng, nhưng kiếm đạo với hắn vẫn là thần thánh không thể khinh nhờn, như thế…… Thật sự làm trái nguyên tắc của hắn.
Diệp Cô Thành không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, lợi dụng khí kình bẻ gãy một nhánh cây đại thụ trên đầu, sau đó y vươn tay chụp lấy, liền lấy tư thế ngồi như vậy, nhẹ nhàng bâng quơ xuất một chiêu — nhánh cây bay ra ngoài, lấy tốc độ bất khả tư nghị đâm trọn vào tường đá, nằm gọn trong tường, không chút khe hở. Tuy Diệp Cô Thành dùng là một nhánh cây, nhưng đã hoàn toàn biểu hiện kiếm ý trong kiếm chiêu này ra, uy thế quả bất phàm.
Thấy một chiêu ấy, đồng tử của Tây Môn Xuy Tuyết thần quang bùng sáng, lập tức thản nhiên nói:“Ta không bằng thành chủ.”
Diệp Cô Thành thản nhiên cười:“Kì thực, ta không muốn quyết trận sinh tử cùng trang chủ, cho dù thật muốn luận kiếm, cũng có thể dùng nhánh cây làm kiếm, ngươi và ta nếu có thể làm tri kỷ, không phải rất tuyệt sao?”
Tây Môn Xuy Tuyết trầm ngâm một lát, rốt cục gật đầu dưới ánh mắt vô cùng chờ đợi của Tôn Tú Thanh, đáp:“Thành chủ nói thật đúng.”
Lúc này không khí trong viện đã từ nặng nề chuyển thành thoải mái, hết thảy đều cởi mở, Tây Môn Xuy Tuyết đáp ứng không quyết trận sinh tử với Diệp Cô Thành, mọi người thành bằng hữu, đây thật là giai đại hoan hỉ. Cho dù còn có âm mưu như kiếm nhọn treo trên đầu của phụ tử Nam Vương, nhưng nghe kế hoạch chi tiết của Cung Cửu xong, Tây Môn Xuy Tuyết và Tôn Tú Thanh đều không nghi ngờ nữa.
Tối nay xảy ra chuyện như vậy, muốn Tây Môn Xuy Tuyết và Tôn Tú Thanh tiếp tục ngủ một giấc cũng không có khả năng , Tây Môn Xuy Tuyết trực tiếp luận kiếm với Diệp Cô Thành.
Mà Cung Cửu lại cùng Tôn Tú Thanh hợp thành đôi, cười tủm tỉm hỏi:“Tây Môn phu nhân, không biết tiểu công tử đã mấy tháng rồi?”
Tôn Tú Thanh mím môi cười cười, nói:“Đã bốn tháng, là nam hài hay nữ hài còn chưa biết được a.”
Cung Cửu chắc chắn nói:“Nhất định là nam hài, ta biết chút tướng thuật, đảm bảo với phu nhân luôn.”
Tôn Tú Thanh cười ngọt ngào cực, Cung Cửu nhìn thoáng qua Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết đang “Trò chuyện với nhau thật vui” cách họ không xa, bỗng nhiên nói:“Nhi tử của Tây Môn phu nhân, không bằng làm nghĩa tử cho ta và A Thành nhà ta đi?”
Tây Môn Xuy Tuyết dừng một chút, yên lặng quay đầu nhìn phu nhân nhà mình và…… phu nhân của tri kỷ hắn.
Tôn Tú Thanh cũng ngẩn người, trừng mắt nhìn, lẩm bẩm nói:“A…… A Thành?”
Cung Cửu cười đầy mặt ái muội, nói:“Tên thân mật, phu nhân chẳng lẽ không kêu trang chủ là A Tuyết sao?”
“……” Đây là Tây Môn Xuy Tuyết mặt than và Tôn Tú Thanh xấu hổ.
Nhưng Cung Cửu hiển nhiên còn chưa “chơi” Đủ, hắn bỗng đầy mặt phiền muộn nói:“Đáng tiếc ta không có cách nào sinh con trai cho A Thành, ta thật hâm mộ Tây Môn phu nhân nha.”
“Này…… Cung…… Cửu công tử…… Ngươi……” Tôn Tú Thanh lắp ba lắp bắp muốn an ủi, nhưng nàng nói còn chưa hết, Cung Cửu lại cười, ngọt ngào nói:“May mà A Thành không ngại, cũng không ghét bỏ ta. Đúng rồi, Tây Môn phu nhân ngươi có thể bảo ta là Diệp phu nhân.”
Diệp Cô Thành không nói gì bóp trán: Biến thái chơi hăng rồi a…… dưới đáy lòng y yên lặng thở dài một tiếng vì tri kỷ duy nhất và lão bà tri kỷ của y.
Đêm đó rốt cục trôi qua, Tôn Tú Thanh cũng “Rốt cục” Có thể “Thoát khỏi” “Cường đại ngôn luận” của Cung Cửu, yên lặng trở về phòng ngủ bù. Mà trời còn chưa sáng bừng, Tây Môn Xuy Tuyết liền “Xung phong nhận việc” đi tìm Lục Tiểu Phụng: Có âm mưu sao có thể thiếu Lục Tiểu Phụng? Có biến thái…… càng phải để Lục Tiểu Phụng tới nhận thức một cái a !
Mà không đề cập tới chuyện Lục Tiểu Phụng nhận thức “A Cửu và A Thành” thần kỳ xong sẽ phát sinh chuyện gà bay chó sủa gì, mái hiên bên kia, tại một thời không khác,“Gà bay chó sủa” Tuyệt đối không đủ để hình dung…… chuyện đang phát sinh Trong tẩm cung của hoàng đế: rõ ràng phải dùng “Cực kì bi thảm” để hình dung !
Diệp Cô Thành rõ ràng nhớ hôm nay y phải thức dậy sớm đến Xuân Hoa Lâu diễn một tuồng kịch, nhưng khi y tỉnh lại…… Nơi này là chỗ nào? Còn nữa, nam nhân xích lỏa đè lên người y là cái quái gì đây? !
Cung Cửu lúc này cũng mới tỉnh không lâu, còn có chút mơ màng chóng mặt, hắn hơi lật mình sang, đánh giá mà bạn giường không biết tên mà hắn không nhớ gì hết dưới thân, chỉ thấy bạn giường dung mạo rất hợp khẩu vị của hắn tỉnh lại, nháy mắt mặt liền phủ băng — Cung Cửu hơi nheo mắt, chậm rãi nói:“Ta sao không nhớ rõ…… Đêm qua có kêu công tử tiếp khách nhỉ?”
Nghe thế trong nháy mắt, Diệp Cô Thành lòng đầy sát khí mãnh liệt xuất ra, Cung Cửu nhào xuống giường, khoảnh khắc liền nhảy ra xa thật xa, vì thế mới tránh khỏi kết cục bị kiếm khí chém thành hai — đáy mắt hắn nổi lên một màu đỏ hưng phấn: nam nhân này hảo cường! hơn nữa rõ ràng, là hắn “Chinh phục” cường giả này, đây thật là một chuyện tuyệt vời…… Cung Cửu liếm liếm môi, lại không khỏi có chút tiếc nuối: Hắn thật sự hoàn toàn không có nửa phần kí ức “Đêm qua”, hắn đến tột cùng là lên giường với nam nhân này thế nào? Thật là kỳ quái a.
Bất quá bây giờ còn chưa phải lúc Cung Cửu miên man suy nghĩ, Diệp Cô Thành vẫn ngồi trên giường dĩ nhiên chấp kiếm nơi tay, mắt bắn hàn quang, bộ dáng bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chém qua — nhưng hiển nhiên, Diệp Cô Thành cũng muốn biết rõ ràng đây là chuyện gì xảy ra: Là loại người nào có thể thần không biết quỷ không hay bắt cóc y như thế? Mà còn…… Còn kêu một nam nhân khác làm…… Xem dấu vết ái muội đầy người mình, Bạch Vân thành chủ cơ hồ giận đến nổ gan !
“Ngươi là kẻ nào?” Diệp Cô Thành gắt gao nhìn chằm chằm Cung Cửu, lạnh giọng hỏi.
“Chậc,” Cung Cửu nhếch lên một nụ cười lạnh, lạnh lùng nói:“Trước khi hỏi, các hạ chẳng lẽ không nên cho biết thân phận trước sao? Bản công tử cũng muốn biết là kẻ nào có bản lĩnh lớn đến thế, cư nhiên có thể thần không biết quỷ không hay đưa ngươi lên giường của ta?” Nói xong hắn không nhìn ánh mắt như lăng trì của Diệp Cô Thành, đánh giá trái phải một lần, càng nghi hoặc nói:“Không chỉ như thế, cũng đem ta đến nơi khác…… Nơi này là……”
Diệp Cô Thành vừa định nói chuyện, lại ngừng lại, bởi y cảm thấy có người đang tiếp cận nơi này, Cung Cửu cũng ngưng thần đề phòng, lúc này tình hình thật quỷ dị, có lẽ sẽ tìm được đáp án từ người đang đến – thế nhưng người tới bước chân nặng nề, dường như hoàn toàn không biết võ công……
Một lát sau, cánh cửa nặng nề bị nhẹ nhàng gõ vang, ngoài cửa là thanh âm lanh lảnh âm nhu, còn cố ý đè thấp một ít, như sợ đánh thức người nào đó, chỉ nghe thanh âm kia nói:“Bệ hạ, còn nửa canh giờ nữa sẽ lên triều, có cần tiểu nhân đi vào hầu hạ không?”
Sắc mặt Cung Cửu thay đổi, sắc mặt Diệp Cô Thành cũng thay đổi, nhìn nhìn lại bày trí trong phòng — nơi này chính là tẩm cung Hoàng đế!
Hai người đối diện, đều là vừa sợ vừa nghi, nhưng họ đều ăn ý không nhằm vào đối phương nữa: Hiển nhiên, họ đều bị độc thủ không biết tên hãm hại! hơn nữa năng lực của độc thủ này khủng bố đến quá mức!
Đến thời điểm đòi mạng như vậy, cùng là người bị hãm hại, hai người họ đương nhiên không nên tiếp tục “Đấu đá nội bộ”, mà nên liên thủ thoát thân bảo mệnh, sau đó biết rõ chân tướng…… Dù sao nếu là náo loạn trong tẩm cung Hoàng đế, dù bọn họ võ công cao đến mấy chỉ sợ cũng bị vạn tên xuyên người, chết không chỗ chôn .
Trong Tẩm cung không khí nhất thời ngưng trệ, Cung Cửu mắt sắc thấy được bạch y trên giá, tay áo còn mơ hồ để một chiếc roi, hắn nhất thời hóa thành ảo ảnh xông đến, lấy tốc độ cực nhanh, vô thanh vô tức mặc quần áo.
Biểu tình Diệp Cô Thành bị kiềm hãm: Người này võ công thật cao! Hơn nữa…… quần áo của y…… Bạch Vân thành chủ yên lặng buông mắt “Hài cốt” của đống y phục dưới đất, sắc mặt xanh rồi lại trắng, lại nhìn nửa cái chăn trên người, chẳng lẽ y – đường đường Bạch Vân thành chủ, lại phải bọc chăn của Hoàng đế cướp đường mà chạy khỏi cung sao? !
Ngay vào lúc này, trên cửa lại nhẹ nhàng vang lên, thanh âm kia mang theo điểm nghi vấn:“Bệ hạ?”
Cung Cửu quay phắt đầu lại nhìn về phía cửa sổ, hắn muốn lập tức rời đi, nhưng khi hắn thấy Diệp Cô Thành siết chặt chăn ứa ra hàn khí, không biết tại sao lại giật mình, đột nhiên không muốn một mình đào tẩu, vì thế hắn chớp mắt, bỗng đổi thanh âm khàn khàn, dùng một ngữ điệu chưa hết □, biếng nhác vô lực nói:“Trẫm hôm nay cảm không thích hợp, lên triều…… hủy bỏ đi.”
Nội thị ngoài cửa lại nửa điểm cũng không thấy khả nghi, mà dùng giọng điệu hiểu rõ nói:“Tuân chỉ.” Lập tức cước bộ kia cũng rất tự nhiên, thậm chí còn mang theo chút vui thích rời khỏi tẩm cung.
Diệp Cô Thành không thể không thầm khen một tiếng với sự nhanh trí của Cung Cửu, nhưng phương pháp này cũng không lừa được bao lâu, bởi vì họ không biết…… Hoàng đế chân chính đến tột cùng ở nơi nào? Nếu hắn xuất hiện bên ngoài tẩm cung, bọn họ hai người trong tẩm cung lập tức sẽ bị đại quân bao vây tiễu trừ.
Cung Cửu lại bình tĩnh lại, hắn thẳng đi đến một bên, mở tủ quần áo ra, không khỏi giật mình, đã thấy trong tủ quần áo trừ triều phục thường phục của Hoàng đế ra, lại có nửa ngăn bạch y…… Hắn dừng một chút, vẫn lấy ra một bộ, đi đến bên giường đưa cho Diệp Cô Thành.
Tiếp nhận quần áo, Diệp Cô Thành thực không tự nhiên mặc vào, y yên lặng đánh giá nam nhân trước mắt, trong lòng tự hỏi việc này nên chấm dứt thế nào đây.
Về phần Cung Cửu, hắn thực tự nhiên ngồi xuống bên mép giường, xoay người mang hài — hắn vừa rồi sở dĩ không một mình đào tẩu, còn có nguyên nhân khác là, hắn chưa có mang hài.