Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm

chương 38

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG .

Trong nháy mắt Diệp Cô Thành hoài nghi y có nghe lộn không nữa, A Cửu cái gì, thế giới này triệt để huyền huyễn …… Bất quá sự thật chứng minh y cũng không nghe lộn: Bởi vì Diệp Cô Thành tin tưởng y tuyệt đối không nghe lộn– sau khi Cung Cửu thốt lên câu nói ấy, Diệp Cô Thành nhìn đến Tây Môn Xuy Tuyết cười, nhưng nụ cười lại rất rất không phù hợp phong phạm của Kiếm Thần! Tây Môn Xuy Tuyết cư nhiên mang nụ cười khẽ “Ái muội mà mang theo chút trào phúng”, sau đó liền quay người lại, tiêu sái bay xuống núi…… Y sam tuyết trắng tung bay, phong phạm nói không nên lời biết bao nhiêu a.

Cung Cửu Thật vừa lòng với sự “Thức thời”của Tây Môn Xuy Tuyết.

Diệp Cô Thành yên lặng nhìn chòng chọc vào bóng dáng của Tây Môn Xuy Tuyết: Nhất định là bộ não nát bét của y hủy hoại hình tượng của tri kỷ thân ái, tuyệt đối …… Kiếm Thần cười, tuyệt đối không tồn tại khả năng có thành phần gọi là “Ái muội” ở đây, dứt khoát phải là “Bí hiểm” Mới đúng a !

Cung Cửu thấy Diệp Cô Thành còn đang “Nhìn chòng chọc” Tây Môn Xuy Tuyết Đi xa không ngừng, trong lòng khó chịu, liền vươn tay dùng sức quơ quơ trước mắt Diệp Cô Thành, sau đó lầu bà lầu bầu nói:“A Thành A Thành, ta liền bên cạnh ngươi, nhưng ngươi luôn không thèm nhìn tới ta một cái, Tây Môn Xuy Tuyết rốt cuộc có chỗ nào tốt hơn A Cửu chứ?”

“……” Diệp Cô Thành nghĩ nghĩ, thản nhiên nói:“Ta và hắn là tri kỷ.” Tri kỷ hiểu hay không, đó gọi là xứng đôi a ! Tây Môn Xuy Tuyết hiển nhiên chỗ nào cũng tốt hơn ngươi rồi, ngươi chỉ là tên biến thái nhộn nhạo, kì ba A Cửu hà……

Sắc mặt Cung Cửu trắng bệch, chỉ nghe hắn hung tợn nói:“Diệp Cô Thành, nếu có thể cùng ngươi so kiếm liền tính là tri kỷ, ta cũng có thể so với ngươi! cam đoan tốt hơn cả Tây Môn Xuy Tuyết cho coi!” Hắn dừng một chút, lại hỏi:“Như vậy, không biết trong mắt thành chủ, hiện nay ta và ngươi, đến tột cùng xem là cái gì?” Nếu Diệp Cô Thành còn dám nói bọn họ “Chỉ” Là bằng hữu…… Vậy so kiếm, lập tức liền so nha!

Diệp Cô Thành kỳ thật thật sự rất muốn phun ra một “Bằng hữu”, làm cho Cung Cửu trào máu chơi…… Nhưng y nhận thấy Cung Cửu hình như thực sự hơi sinh khí, huống hồ Diệp Cô Thành bây giờ chả muốn so kiếm với biến thái chút xíu nào, trên thực tế y vốn cũng không muốn so kiếm với Tây Môn Xuy Tuyết — nhưng mà cự tuyệt không được nha! Biến thái thì khác với Kiếm Thần, có thể cự tuyệt được…… Vì thế Diệp Cô Thành bình tĩnh nói:“Tình nhân.”

Mắt Cung Cửu “Tạch” một tiếng sáng bừng lên, vẻ mặt hắn nhất thời liền biến thành muốn bao nhiêu ôn nhu có bấy nhiêu ôn nhu, mắt ẩn sóng thu, hai gò má phiếm hồng, ngữ khí mềm nhũn, trời rung đất lỡ hô:“A Thành a~……”

Đương lúc ấy, thiên địa biến sắc, gió ngừng khí ngưng, lũ chim cực kỳ vô tội trên núi vừa bị kiếm khí làm sợ hãi trốn đi đều bị ngữ điệu của Cung Cửu làm “bụp bụp” Ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, mắt thấy mạng không còn dài.

Diệp Cô Thành nghe kêu y Cung Cửu như vậy, thật sự khống chế không được run rẫy hai cái, biểu tình lạnh lùng suýt nát báy: thần công buồn nôn của biến thái, quả thực so với quyết đấu cùng Tây Môn Xuy Tuyết còn lấy mạng người hơn a! Vì thế Diệp Cô Thành nhanh chóng phát động thần công băng sơn, lạnh buốt liếc Cung Cửu một cái, lạnh lạnh nói:“Xuống núi ăn cơm.” Nói xong liền vứt biến thái nào đó qua một bên, bạch y tung bay xuống núi.

Cung Cửu bám riết không tha đuổi theo phía sau, hô lớn nói:“A Thành ngươi đừng thẹn thùng oa, chờ chờ A Cửu với……”

Những lời này của Cung Cửu vang vọng cả núi, rung động đến tâm can…… Diệp Cô Thành đã sử xuất khinh công tuyệt đỉnh Thiên Ngoại Phi Tiên, không quá thời gian chén trà liền về đến Vạn Mai sơn trang.

Nhưng lão quản gia và nhóm người hầu nghênh đón Diệp Cô Thành, không ai không cười đến thập phần ái muội cùng nhộn nhạo…… Diệp Cô Thành nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Cư nhiên thật sự tìm biến thái làm cơ hữu, không phải y điên rồi chứ! Biến thái không biết xấu hổ tử, thể diện đều ném sạch vào Vạn Mai sơn trang rồi, ngay cả Tây Môn Xuy Tuyết cũng cười nhạo y! thế giới này đã sụp đổ hết rồi!

Diệp Cô Thành mặt lạnh như tiền, căm giận trở về phòng, cơm cũng không thèm ăn: ăn cơm với biến thái tuyệt đối sẽ ngán chết luôn, hừ !

May mà như thế, Diệp Cô Thành mới bỏ lỡ một đoạn đối thoại trên bàn cơm tuyệt đối có thể khiến y tức giận đến bão nổi đương trường.

Kể ra là vầy, lúc Cung Cửu thần thái phi dương đi đến ăn cơm, Ngọc La Sát liền cười tủm tỉm mở miệng, nói với hắn:“Cửu a, tức phụ của ngươi đâu? Thẹn thùng trốn về phòng rồi à?” Kêu lớn tiếng như vậy, tất cả mọi người đều nghe thấy, thể diện của tên Bạch Vân thành chủ kia thật sự tan nát hết rồi.

“……” Đây là Tây Môn Xuy Tuyết và Tôn Tú Thanh không nói lời nào, cùng với lão quản gia và nhất chúng người hầu yên lặng làm phông nền.

Cung Cửu không chút để ý, vẫn nhộn nhạo cười tươi như trước, nói:“Lão cha a, tức phụ của ta da mặt mỏng lắm, ngươi đừng trêu ghẹo y mà.” Nói xong liền đặt mông ngồi xuống, bày ra bộ dáng chờ ăn cơm.

Ngọc La Sát ngây dại — gã muốn nghe A Tuyết bảo bối nhi tử gọi gã một tiếng a cha cỡ nào, nhưng nguyện vọng lâu như vậy cũng chưa thể thực hiện, hơn nữa mắt thấy cơ hội thực hiện trong tương lai cũng thật quá xa vời…… Nhưng Ngọc La Sát vẫn nguyện ý chờ, vẫn chờ…… Nhưng không nghĩ tới a, không nghĩ tới — cơ hội “Bị kêu cha” lần đầu tiên trong nhân sinh của gã cư nhiên bị Cung Cửu đoạt đi rồi! quả là buồn cười mà? !

Nghĩ đến đây, da mặt Ngọc La Sát hơi vặn vẹo, chỉ nghe gã cắn răng, âm u nói:“Ai là cha ngươi chứ? !”

Cung Cửu cười nói:“Ai nha, Tây Môn lão cha ngươi tuy không phải thân cha của ta, nhưng tức phụ của ta và con của ngươi không phải tri kỷ sao nha? Dựa vào quan hệ thân thích của chúng ta coi, ta kêu ngươi một tiếng lão cha, ngươi cũng đừng rất cảm động, tuổi lớn, nên tránh đại hỉ đại bi, cẩn thận tổn hao sức khỏe hen.” Nói xong hắn chớp mắt vài cái với Tây Môn Xuy Tuyết, nói:“A Tuyết ca, ngươi nói có phải không nà?”

“……” mặt Tây Môn Xuy Tuyết cứng ngắc, mặt Ngọc La Sát cũng cứng còng! không chỉ là cứng mặt, hai đấm của Ngọc La Sát đã nổi gân xanh — lão quản gia thấy tình thế không ổn, vội vàng chỉ huy người hầu đem đồ ăn lên, nhóm người hầu thập phần hiểu ý lấy tốc độ “Chưa ai từng có” ,“không bình thường” đem đồ ăn đều bùm bùm bưng lên bàn, Tôn Tú Thanh thực thức thời bắt đầu yên lặng bới cơm, coi như cái gì cũng không nghe thấy.

Cung Cửu cũng bình tĩnh tự nhiên ăn, Tây Môn Xuy Tuyết theo dõi hắn đã lâu, vì thế…… Cũng yên lặng bắt đầu ăn cơm.

Ngọc La Sát nghẹn một hơi nửa vời, gã đột nhiên cảm thấy, nếu Cung Cửu còn muốn ở lại Vạn Mai sơn trang một đoạn thời gian, vậy gã không chỉ tổn hao sức khỏe , nói không chừng gã sẽ tức đến chết tươi mất!

Nếu bàn về trình độ biến thái, Ngọc La Sát luôn không chịu thua rốt cục không thể không tự nhận kém xa Cung Cửu…… Người này quả nhiên không hổ là kì ba cao nhất, Ngọc La Sát bỗng còn có chút bội phục Diệp Cô Thành, đồng thời cũng vô cùng may mắn: May mà Cung Cửu không coi trọng con gã, nếu không gã nhất định sẽ dốc hết toàn lực phát sát thử lão[] a !

[] phát sát: đánh chết.

Lão: câu nói hồi xưa để mắng người ~> tổng thể có thể hiểu là: đánh chết thằng vô lại này.

Vì thế Ngọc La Sát ngoài cười trong không cười nói:“Cửu công tử chính là đương kim thủ phủ thiên hạ, chắc không đến mức cả mảnh đất cũng không có chớ? trường kỳ tạm trú Vạn Mai sơn trang giống cái gì nữa, tự nhiên lại làm hạ bớt giá trị con người của Cửu công tử, không bằng như vầy nha, ta đưa ngươi một tòa sân, quyền cho là chúc mừng Cửu công tử cùng Diệp thành chủ hỉ kết lương duyên, Cửu công tử ngươi cũng không cần cùng ta khách khí .” Vẫn là mau mau nghĩ biện pháp đá tên Cung Cửu này đi, bằng không ai biết hắn có bỗng nhiên coi trọng A Tuyết nhà gã không? Điều này rất nguy hiểm a!

Cung Cửu thản nhiên ăn một ngụm đồ ăn, chậm rãi ăn a ăn, sau đó nuốt xuống, lại uống một ngụm trà, lúc này mới vẻ mặt thuần lương nhìn về phía Ngọc La Sát, nói:“Lão cha nói gì thế ạ, hai ta ai với ai a, khách khí sẽ làm mất cảm tình đó nha, đúng không?” Cung Cửu nói xong dừng một chút, mỉm cười nói tiếp:“Vạn Mai sơn trang của A Tuyết ca ta rất thích, A Thành nhà ta lại thực thích A Tuyết ca, cho nên ta muốn ở lại đây lâu lâu chút, lão cha không phải muốn đuổi ta đi chứ?”

“……” Ngọc La Sát nghẹn họng, một lát sau, gã mới khẽ thở dài một hơi, nói:“Nghe nói Cửu công tử cố ý mua một bến tàu Đông Nam?”

“Ngô,” Cung Cửu cười tủm tỉm khen:“Lão cha quả nhiên là tin tức linh thông, chuyện trong vài trăm dặm đều biết nhất thanh nhị sở, A Cửu còn phải học hỏi nhiều ở cha, thỉnh vui lòng chỉ giáo a.”

Ngọc La Sát thản nhiên bĩu môi, nói:“Bến tàu kia đúng lúc là sản nghiệp của ta, nếu đều là người trong nhà, ta liền làm chủ nửa giá bán cho ngươi.” Cung Cửu tiểu hồ ly này, rõ ràng đã đào hố sẵn chờ gã, lúc này còn trang vô tội, thật sự thiếu ăn đòn mà.

Cung Cửu “Ha ha” cười, nói:“Lão cha ngươi thiệt là nhìn xa trông rộng, Đông Nam cách đây quá xa, ta biết ngươi ngoài tầm tay với, khó có thể chiếu cố. Chuyện khó xử thế này, nói một tiếng là được, A Cửu ta nhất định giúp lão cha hảo hảo quản bến tàu này, ngươi thả tâm lại vào bụng đi thôi, sự tình gì cũng đừng nhọc lòng nha.”

Ngọc La Sát giận quá hóa cười, nói:“Tốt lắm tốt lắm, vậy thì làm phiền ngươi, A Cửu.” Cung Cửu quả nhiên là lòng tham không đáy, cư nhiên chơi trò xiếc tay không bộ bạch lang[] với gã, công khai liền chiếm luôn cái bến của gã, hừ ! chờ gã giải quyết xong phiền toái bên nhi tử, nhất định phải hảo hảo mà tính khoản nợ lộn xộn này với Cung Cửu!

[] tay không bộ bạch lang: ý chỉ một người nổ lực rất ít (hoặc chẳng nổ lực làm gì) mà lại lấy được rất nhiều kết quả, ngoài ra nó còn chỉ người sử dụng nhiều thủ đoạn đê tiện để giành được thứ mình muốn. Về điển cố thì ai muốn biết seach gg, Vân lười >

Truyện Chữ Hay