Lam Phi nhìn Lục Tử Hàn cẩn thận băng bó vết thương cho mình, lại thấy hắn đang cố gắng ăn đĩa thịt kia một cách khổ sở thì trong lòng nổi lên chút thương cảm.
- Không ăn nữa.
Cô cầm lấy cổ tay của Lục Tử Hàn, ngăn hắn lại.
Nhưng lần này Lục Tử Hàn chỉ nhìn cô rồi cúi xuống ăn tiếp.
Vừa nãy hắn đã hứa hắn sẽ ăn hết.
Hắn không thể nuốt lời.
Đặc biệt, hắn sợ cô sẽ bỏ đi.
Vừa ăn, vừa xuất hiện ảo giác.
Điều này khiến động tác của Lục Tử Hàn dường như bị chậm lại.
Trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện những hình ảnh đẫm máu.
Thực sự là rất khổ sở.
Sau tiếng như vừa sống trong địa ngục, cuối cùng Lục Tử Hàn đặt chiếc dĩa xuống.
Cả người hắn ướt đẫm mồ hôi.
Từ trước đến nay, chưa loại cực hình về thể xác nào mà hắn chưa từng trải qua.
Nhưng cái loại tra tấn tinh thần này nó còn khủng khiếp hơn thể xác gấp mấy lần.
Nếu không phải Lam Phi luôn ngồi bên cạnh nắm laya tay của hắn, chắc hắn cũng sẽ không trụ nổi.
- Qua rồi, không sao cả.
Có vẻ như bệnh tình của Lục Tử Hàn đang tiến triển khá tốt.
Lam Phi lấy khăn giúp Lục Tử Hàn lau miệng.
Sau đó không nhịn được ôm chầm lấy hắn.
- Người anh dính mồ hôi, rất bẩn.
- Không sao, lát nữa em đi tắm lại.
Lục Tử Hàn mỉm cười ôm lấy cô.
Lâu rồi Lục Tử Hàn chưa cảm nhận sự ấm ấp lớn như vậy cả.
Mẹ của hắn là một người phụ nữ rất xinh đẹp lại dịu dàng.
Dù cho biết người đàn ông kia lừa dối mình, bà cũng không hề hận ông ta.
Dù cho bà có bị vợ của người đàn ông kia lăng mạ, sỉ nhục thì bà vẫn lặng im.
Bà biết, bọn họ đang cố ý khiến bà đánh mất đi sự bình tĩnh để có cơ hội mang con của mình đi.
Thật không ngờ, mẹ hắn càng nhẫn nhịn bao nhiêu… Thì cuối cùng bà vẫn phải chết.
Đám người đó đã cướp đi người mẹ mà hắn yêu nhất.
Bên ngoài, ai cũng đồn rằng mẹ hắn là tiểu tam, là người thứ ba.
Ai biết được rằng mẹ và người đàn ông kia quen nhau trước khi ông ta lấy vợ.
Cũng chẳng ai biết được chính người đàn ông kia, cũng là ba của hắn mới chính là kẻ lòng dạ rắn rết chân thật.
- Em sẽ không rời đi.
Em muốn ở bên anh… Ông xã!
Nghe được câu này, Lục Tử Hàn càng nở nụ cười rạng rỡ, siết chặt vòng tay ôm lấy người phụ nữ hắn yêu vào lòng.
Bên ngoài, bầu trời tối đen xám xịt nhưng lại được những ánh đèn điện ấm áp xua tan sự lạnh lẽo của bóng tối.
…
Sáng sớm hôm sau, Lục Tử Hàn nhận được cuộc gọi của Du Minh Hạo nên đã ra ngoài từ rất sớm.
Hắn nhìn thấy Lam Phi vẫn đang ngủ nên không nỡ đánh thức cô, đành dặn dò người giúp việc chuẩn bị bữa sáng dinh dưỡng cho cô.
Đứng từ trên tầng nhìn thấy chiếc ô tô đã khuất dạng, Lam Phi thở dài kéo rèm cửa lại.
Khi Lục Tử Hàn rời giường thì Lam Phi cũng đã thức giấc.
Cô vì không muốn để hắn bận tâm gì nên mới giả vờ ngủ đợi hắn rời đi.
Bây giờ không phải là lúc cô an tâm nghỉ dưỡng gì cả.
Công ty đang ở trong tay mẹ con Lam Tuyết, cô không thể yên lòng được.
Những gì mà mẹ con họ đang hưởng thụ là dựa trên công sức của ba mẹ cô lúc trước, làm sao cô có thể dễ dàng bỏ qua?
Lam Phi cầm lấy điện thoại, theo trí nhớ ấn một dãy số.
Rất nhanh sau đó đã kết nối được với đối phương.
- Trợ lí Lưu, là tôi.
Lưu Nhiệm chính là trợ lí đi theo cô năm nay.
Tuy anh ta có chút lắm chuyện nhưng được cái làm việc gì cũng rất cẩn thận, đặc biệt là trung thực.
- Ôi, Lam Phi tiểu thư! Thời gian qua cô đã đi đâu vậy… Tôi nhớ cô chết mất…
- Anh vẫn làm việc ở Lam Thị chứ?
Trợ lí Lưu nghe xong thì có chút ấm ức.
Sau đó, anh ta liền nhìn xung quanh xác định không có ai mới xả hết nỗi lòng cho Lam Phi nghe.
- Lam phu nhân và con bà ta dùng tiền mua chuộc tất cả các cổ đông để bầu tân chủ tịch mới.
Sau khi Lam Tuyết nhận chức, liền đuổi việc hết những nhân viên cũ, tôi may mắn không bị đuổi… Nhưng bị cách chức, xuống làm nhân viên quèn.
Lam Phi tiểu thư, những ngày tháng không có cô, tôi thật sự khổ cực.
Tài năng cũng bị mai mòn rồi a…
Về việc trợ lí Lưu không bị đuổi đi thì Lam Phi cũng đã lường trước được.
Trợ lí Lưu theo cô bao năm, tất cả bí mật nội bộ của Lam Thị anh ta đều nắm rõ.
Lam Tuyết không phải kẻ ngu nên không đuổi việc trợ lí Lưu.
Nếu giữ lại bên mình, cô ta sợ trị lí Lưu sẽ phản bội.
Đuổi đi không được, giữ lại bên cạnh cũng khó.
Chính vì thế Lam Tuyết mớu cách chức trợ lí Lưu xuống làm nhân viên quèn.
Sau một thời gian để anh ta cảm nhận thấy sự khổ cực, liền dùng tiền và quyền từ từ lôi kéo trợ lí Lưu.
Tuy nhiên, Lam Tuyết không thể ngờ rằng trợ lí Lưu đối với Lam Phi là hoàn toàn trung thành.
Anh ta tuy nhiều chuyện thật nhưng lại chính là người khiến Lam Phi yên tâm tin tưởng nhất.
- Được rồi.
Lát nữa tôi sẽ đến Lam Thị, anh giúp tôi vào trong.
Tôi cần qua sát tình hình một lượt đã.
Lam Tuyết được lên nắm quyền điều hành Lam Thị vì ba cô đã từ chức về quê dưỡng bệnh.
Còn cô thì mất tích.
Chắc chắn cô ta sẽ tung tin ra ngoài như vậy nên lấy cớ đó để đạt được mục đích.
Theo như văn bản di chúc mà luật sư soạn thảo.
Chỉ cần một ngày cô vẫn còn tồn tại thì Lam Tuyết đừng mong lấy đi bất cứ thứ gì.
Dặn dò những điều cần thiết cho trợ lí Lưu xong, đúng lúc người giúp việc đến gõ cửa phòng.
Lam Phi nhanh chóng cúp máy rồi đi ra.
- Phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị sẵn.
Cô có muốn dùng bây giờ không?
- Tôi sẽ xuống ngay.
Dùng xong bữa sáng, Lam Phi nhanh chóng cầm túi xách bắt một chiếc taxi đến Lam Thị.
Đứng trước toà nhà quen thuộc, Lam Phi lại cảm thấy có chút lạ lẫm.
Cô suýt nữa quên mất thông tin trợ lí Lưu vừa cung cấp là Lam Thị và Hải Thị Lục Phủ đã hợp nhất nên bảng tên cũng đã được thay đổi.
Đang đợi trợ lí Lưu ra đón, Lam Phi chợt thấy một chiếc ô tô sang trọng dừng lại.
Người bước xuống xe không ai khác là Lục Tư Thâm.
Lam Tuyết từ bên trong đi ra, nở nụ cười tươi ôm chầm lấy hắn.
Trước mặt người khác, hai người họ chẳng khác gì những cặp vợ chồng mặn nồng khác.
Tuy nhiên, Lam Phi lại nhìn thấy ánh mắt không mấy có thiện cảm dưới cặp kính râm của Lục Tư Thâm.
Rõ ràng Lục gia đã ngăn cấm Lục Tư Thâm lấy Lam Tuyết? Sao giờ lại…
Còn đang nghi hoặc, đột nhiên tầng Lam Thị xảy ra một vụ nổ lớn.
Nhân viên bên trong chạy ra tấp nập.
Lam Phi bị một người va trúng, không may cơ thể bị nghiêng về phía sau.
Khi cô sắp sửa ngã xuống đất thì trợ lí Lưu kịp thời xuất hiện kéo cô lại.
- Lam Phi tiểu thư, tránh xa nơi này một chút.
Bên trong có một kẻ điên đang cho nổ bom..