Nếu anh có con lưu lạc bên ngoài thì chắc chắn là con của hai chúng ta.
Lục Tử Hàn đưa cốc sữa đến trước mặt của Lam Phi, nhân tiện xoa đầu cô.
- Đừng nghĩ linh tinh nữa, mau ăn đi.
Chuyện của Du Minh Hạo, là anh ta tạo nghiệp nên để anh ta gánh.
Theo như Lục Tử Hàn được biết thì ông nội của Du Minh Hạo đang muốn có cháu đến phát điên.
Thế lực họ Du ở Châu Âu hiện tại rất lớn mạnh nên không cần cuộc hôn nhân chính trị như trước kia.
Tuy nhiên, Du Minh Hạo vì muốn đối phó với ông nội anh ta nên đã bắt tay với một vị tiểu thư của gia khác liên hôn.
Vị tiểu thư kia cũng vì gia đình bắt ép nên mới đồng ý với Du Minh Hạo, bọn họ dự tính sẽ sống chung với nhau để che mắt người ngoài, thực chất vị tiểu thư kia đã có người mình thích, Du Minh Hạo vẫn hưởng cuộc sống tự do tự tại.
Kế hoạch hoàn hảo được Du Minh Hạo vạch sẵn ai ngờ lại xảy ra biến cố.
Anh ta không ngờ bản thân lại có một đứa con bên ngoài.
Chuyện này rất nhanh sẽ đến tai ông nội anh ta.
Không cần phải nghĩ, chắc chắn ông cụ sẽ đón đứa bé kia về Du Gia.
Du Minh Hạo sẽ chấm dứt những tháng ngày anh chơi xa đoạ.
Bữa trưa kết thúc trong sự gượng gạo cố gắng của Lam Phi.
Cô trừng mắt nhìn ai đó đang nắm lấy tay mình đi bên cạnh.
- Anh định nuôi em thành heo à?
- Em gầy quá, ăn nhiều một chút mới có da có thịt.
Không phải hắn bỗng dưng muốn cô ăn nhiều.
Trước đây, hắn và cô từng bị bỏ đói.
Kể từ khi ấy, hắn chưa từng ăn bỏ dở bao giờ.
Lam Phi hiện tại rất gầy.
Cô cao m mà chỉ nặng có kg.
Trong thời gian bị Lục Cẩn giam nhốt, nếu không có mặt hắn, cô sẽ không ăn bất cứ thứ gì.
Ý thức được điều này nên Lục Tử Hàn mới ép cô ăn nhiều một chút.
Hắn biết sắp đến sẽ xảy ra rất nhiều việc, nếu cô không ăn đầy đủ để cơ thể khoẻ mạnh, chỉ sợ không chống đỡ được.
Đi đến chỗ đỗ xe, Lam Phi chợt dừng chân lại.
Cô nhìn xuống chiếc nhẫn cưới trên tay của Lục Tử Hàn.
Hắn vẫn đeo chiếc nhẫn ấy… Trong khi cô lại không giữ được.
- Sao vậy?
Lam Phi cúi mặt xuống cảm thấy có lỗi.
- Anh vẫn đeo nhẫn cưới.
Vậy mà… Em không giữ được…bị Lục Cẩn lấy đi… Xin lỗi…
Thì ra là chuyện này.
Lục Tử Hàn bất giác bật cười.
Hắn cứ tưởng cô khó chịu trong người nên hơi hoảng.
Thật không ngờ cô lại để ý đến chiếc nhẫn này.
Lục Tử Hàn kéo tay của Lam Phi, ôm lấy cô.
- Không sao, anh dẫn em đi mua cặp khác.
Cặp nhẫn cưới này dù sao đối với anh và em không có ý nghĩa vì không phải hai chúng ta chọn.
Đừng nghĩ nhiều.
Nghe những lời an ủi này, Lam Phi vẫn chưa khá lên.
Lục Tử Hàn đặt hai tay lên má của cô lay lay.
Sau đó, hắn không nhinh được cúi xuống hôn vào môi của cô một cái.
- Đừng buồn nữa.
Anh dẫn em đi mua cặp nhẫn khác.
…
- Lục Tam Gia… Chúng tôi vớt được một thi thể nữ cháy đen…
Nhận được tin dữ, Lục Cẩn nhanh chóng chạy ra ngoài bãi biển.
Thuộc hạ của hắn đang tất bật vớt đồ sau vụ nổ.
Nhìn thấy một thi thể cháy đen đang được che vải trắng, Lục Cẩn thất thần tiến lại gần.
Thi thể này nhìn sơ qua là của một người phụ nữ.
Không những thế, hình dáng vô cùng giống với Lam Phi.
Lục Cẩn muốn tiến lại gần, nhưng bị một tên thuộc hạ ngăn lại.
- Lục Tam Gia, đây là mảnh vải trên áo của Lam tiểu thư.
Lục Cẩn nhận lấy mảnh vải.
Không hiểu sao mắt hắn chợt chảy ra một dòng nước mắt.
Hắn đã thành công rồi, hắn đã khiến cô biến mất, khiến cô ngoại trừ hắn ra thì không thể bên người nào khác.
- Đưa cô ấy trở về đất liền, an táng.
Ban đầu, hắn vì cơn tức giận mới cho nổ thuyền.
Vậy mà… Thực sự lấy đi mạng Tiểu Phi của hắn.
Lục Cẩn lặng lẽ, quay người đi vào trong biệt thự.
Tay hắn vẫn nắm chặt mảnh vải của Lam Phi, thậm chí còn muốn ôm vào lòng.
Bước chân của Lục Cẩn loạng choạng như người say rượu, thất thần như người không hồn.
Dưới tầng hầm, Tô Song ngồi co ro một góc.
Căn phòng này rất tối, chỉ có duy nhất một song sắt có chút ánh sáng chiếu vào.
Cả người Tô Song căng cứng.
Trước đây, cô luôn bị ám ảnh với bóng tối.
Mỗi khi có bóng tối xuất hiện, cô sẽ bị những tên côn đồ đánh đập vì không kiếm được tiền.
Bọn chúng dùng những thanh sắt lớn đập xuống cơ thể của cô.
Lúc đó, Tô Song cảm thấy rất tuyệt vọng.
Cho đến khi cô sắp cận kề cái chết, một người đàn ông xuất hiện đã cứu cô.
Cô chưa từng nghĩ sẽ trở thành người phụ nữ của Lục Cẩn.
Cô chỉ muốn âm thần bên cạnh hắn.
Nếu tình yêu của Lục Cẩn không dành cho Lam Phi, mà là cô gái khác… Cô sẽ nguyện ý không dám lên tiếng.
Nhưng Lam Phi lại là cháu dâu của hắn… Dù bảo cô có ích kỉ đi nữa, cô cũng sẽ không để hắn đi sai đường.
Cửa phòng được mở ra.
Tiếng giày da vang lên trong không gian kín làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Tô Song vừa mới ngẩng đầu lên, một lực đạo mạnh mẽ lập tức bóp chặt lấy cổ của cô.
Ánh mắt của Lục Cẩn trong bóng tối toát lên vẻ tàn nhẫn.
- Cô ấy… Chết rồi.
Cô vui rồi chứ?
Tô Song nghe được tin này thì không tin vào tai mình.
Lục Cẩn thấy cái vẻ kinh ngạc của Tô Song thì càng thêm chán ghét.
Hắn nở một nụ cười vô hồn.
- Nếu không phải vì cô giúp cô ấy bỏ trốn, tôi cũng không tức giận cho nổ thuyền, cô ấy sẽ không chết.
Tô Song, cô thoả mãn rồi chứ? Hiện tại chỉ có mỗi cô có thể bên cạnh tôi thôi.
Hài lòng rồi chứ?
Hai mắt của Tô Song ngân ngấn nước.
Cô thực sự không thể ngờ chuyện này sẽ xảy ra.
Cô đâu có muốn Lam Phi chết.
Cô chỉ muốn giúp cô ấy thôi…
Vốn muốn định gϊếŧ chết Tô Song, nhưng đến cuối cùng Lục Cẩn vẫn không ra tay.
Hắn buông cổ cô ra, sau đó nắm lấy tay cô một mạch kéo ra ngoài.
- Anh… Anh làm gì vậy?
- Chẳng phải cô muốn trở thành người phụ nữ của tôi sao? Tôi đang giúp cô toại nguyện.
Từ giờ… Cô phải thay thế cô ấy!.