Tầng thứ , toà nhà Vizen.
Bên trong phòng chủ tịch sặc mùi thuốc súng.
vị lãnh đạo cấp cao vận bộ vest lịch lãm đang gay gắt thảo luận.
Từ ngoài vào trong, chỗ nào cũng có vệ sĩ canh gác.
Camera độ không góc chết đính khắp nơi, ngay cả phục vụ mang đồ tráng miệng vào cũng phải trải qua một loạt thủ tục nghiêm ngặt.
Có thể thấy, sức ảnh hưởng của những nhân vật này không hề nhỏ.
Bọn họ chính là nhóm người mới hô phong hoán vũ trên thường trường.
Kẻ địch rất nhiều, nếu tính ra không biết bao kẻ muốn lấy mạng người kia.
Theo thứ tự chỗ ngồi từ bên trái sang là Du Minh Hạo, ông trung mafia.
Lãnh Kiều Yến, cục trưởng cục an ninh Quốc gia và Lâm Dĩ Hoài, ông trùm đá quý.
- Tôi đã nói rồi, mảnh đất đó thuộc về nhà nước.
Tôi không chấp nhận chia sẻ.
Du Minh Hạo nghe xong đặt ly rượu trên tay xuống, thản nhiên nói.
- Cục trưởng Lãnh, anh nên suy nghĩ lại.
Nếu không biết đâu Lục Cẩn mà để ý đến… Chỉ sợ anh sẽ rơi vào thế bị động.
Vừa nhắc đến Lục Cẩn, cả Lãnh Kiều Yến và Lâm Dĩ Hoài đều thay đổi sắc mặt.
Ai cũng có thể nhìn ra sự hận thù tràn ngập trong đôi mắt của hai vị lãnh đạo tối cao này.
Đối với Lãnh Kiều Yến, mấy năm trước Lục Cẩn xuất hiện, không biết bao lần cản trở con đường thăng tiến của anh ta.
Đã vậy, cho dù anh ta muốn cũng không thể bắt Lục Cẩn vì phía sau hắn có Lục gia chống đỡ, mặt khác cũng không tìm thấy bằng chứng gì khác.
Lục Cẩn đã đi rất nhiều nước, làm ăn với vô số kẻ lớn nhỏ nên thông tin bí mật hắn nắm giữ cũng rất nhiều.
Mỗi một quốc gia đều có một bí mật riêng, mà Lục Cẩn lại lợi dụng điều này nằm ngoài pháp luật, khiến cảnh sát hay quân đội không thể gϊếŧ hắn.
Nếu hắn xảy ra chuyện, tất cả bí mật sẽ được công bố ra toàn cầu.
Chỉ sợ đến lúc đó, Lãnh Kiều Yến khó mà trụ nổi chiếc ghế đang ngồi.
Còn với Lâm Dĩ Hoài thì coi Lục Cẩn như kẻ địch truyền kiếp.
Nghe nói năm đó, Lâm Dĩ Hoài đang còn phải chống đỡ Lâm Gia sắp phá sản.
Người anh em tốt nhất của Lâm Dĩ Hoài vì muốn cứu anh ta nên đã vay nặng lãi chỗ của Lục Cẩn, kí kế ước sinh tử.
Mà Lục Cẩn lại là kẻ rất coi trọng thời gian, người kia vì không trả nợ đúng hạn nên đã bị bắt đi.
Lúc Lâm Dĩ Hoài biết chuyện đem tiền tới thì đã quá muộn.
Người anh em chí cốt của anh ta bị bắn phát súng, nằm chết cứng trong phòng đông lạnh.
- Tôi không chấp nhận được việc không làm gì được hắn ta!
Lâm Dĩ Hoài tức giận đấm mạnh xuống bàn kính.
Thế lực phía sau Lục Cẩn mỗi ngày một lớn mạnh.
Đến cả Lãnh Kiều Yến cũng không thể nhúng tay vào nói chi đến Lâm Dĩ Hoài.
Mỗi lần sát thủ mà Lâm Dĩ Hoài phái đi ám sát Lục Cẩn đều mất tích.
Mấy ngày liên tiếp sau rất nhiều thi thể được chuyển đến trước mặt Lâm Dĩ Hoài trong tình trạng tra tấn vô cùng thảm.
Chừng nào tên khốn này còn sống, chính là mối hoạ của tất cả mọi người.
Lục Cẩn chẳng khác gì một quả bom nổ chậm, chỉ cần kích nổ, tất cả cùng với hắn sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn.
Du Minh Hạo cảm thấy bản thân sáng suốt khi nhắc đến mối hoạ này.
Lục Cẩn tuy không gây tổn hại lớn tới anh ta nhưng lại đắc tội sâu sắc với Lục Tử Hàn.
Kẻ thù của anh em tốt cũng chính là kẻ thù của bản thân.
Du Minh Hạo lĩnh hội được câu nói nên mới đưa vấn đề này ra thảo luận cùng với Lãnh Kiều Yến và Lâm Dĩ Hoài.
Lúc này cửa phòng đột nhiên có người mở ra.
Chính xác là có người dùng tấm thẻ đen quyền lực để đi vào bên trong mà không cần phải kiểm tra bất cứ thủ tục nào.
Người mà nắm giữ tấm thẻ duy nhất này không ai khác chính là Lục Tử Hàn.
- Lục Tiên Sinh, đến rồi sao?
Lâm Dĩ Hoài chợt đứng dậy chào Lục Tử Hàn một tiếng.
Hai người đều bắt tay nhau.
Du Minh Hạo khá cao hứng khi Lục Tử Hàn tới đây.
Cái tên này luôn làm việc khiến người khác không đoán ra được.
Anh ta dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho Lục Tử Hàn ngồi xuống.
Lãnh Kiều Yến từ nãy đến giờ vẫn không nhúc nhích.
Lúc này chợt lên tiếng.
- Cố vấn kinh tế của trùm hắc đạo trong lời đồn quả nhiên là Lục tiên sinh.
Hôm nay tôi mới được mở mang tầm mắt.
- Cục trưởng Lãnh khá khen.
Lục Tử Hàn không vòng vo mà cầm ba tập tài liệu để trên bàn.
Cả ba người Du Minh Hạo, Lãnh Kiều Yến và Lâm Dĩ Hoài đồng loạt nhìn nhau.
Mỗi người cầm một bản mở ra xem xét.
- Theo như tôi biết mảnh đất phía Đông Đô là tổ tiên của Lâm thiếu để lại.
Anh được hưởng phần trăm, tôi không ý kiến.
Còn về phần Cục trưởng Lãnh, vì mảnh đất đó nằm trong phạm vi nhà nước nên anh cũng có ít đóng góp.
Hai người ăn nhiều như vậy…không sợ mắc nghẹn sao?
- Ý của Lục tiên sinh là sao?
Lãnh Kiều Yến bắt đầu có hứng thú với điều mà Lục Tử Hàn đề ra.
- Mảnh đất chia .
Du Minh Hạo, Lâm Thiếu, Cục trưởng Lãnh và tôi.
Du Minh Hạo nghe xong thì trợn tròn mắt.
Thế nào bây giờ lại chia ? Chia đã khó, Lãnh Kiều Yến không phải là kẻ dễ dàng đàm phán.
- Lục tiên sinh lấy gì để tôi phải đồng ý?
Lục Tử Hàn chợt nhếch miệng.
Đôi mắt hắn nhìn chằm Lãnh Kiều Yến khiến anh ta chợt lạnh cả sống lưng.
- Lục Cẩn và thông tin bí mật của hắn.
Chắc hẳn, đủ để Cục trưởng Lãnh thoả mãn chứ?
Không khí bỗng chốc trở lên nặng nề.
Cuối cùng, Lãnh Kiều Yến đặt tập tài liệu xuống, không nhanh không chậm trả lời.
- Lục tiên sinh đi nước này dĩ nhiên thuyết phục được tôi.
Hợp tác vui vẻ!.