Nói trắng ra, Hồng Lam vẫn là phu nhân của chủ tịch Mẫn thị, danh tiếng của Mẫn gia đã bị giảm nhiều kể từ sau khi biết Hồng Lam tham ô công quỹ nên chắc chắn bà ta không thể quay về nhận chức lại, hơn nữa Mẫn Chí Hãi cũng đứng giữa các mũi nhọn.
Chuyện Hồng Lam bị báo chí đưa tin rầm rộ, người dân cũng mất niềm tin với Mẫn thị, tất cả sẽ khiến cổ phiếu Mẫn thị rớt giá, dù Mẫn thị không bị hủy diệt cũng bị thương, đồng thời cũng đánh mất đi chiếc ghế của công ty kinh doanh khách sạn đứng thứ nhất thành phố A.
Mẫn Chí Hải rõ ràng đã suy tính đến điểm này mới cố gắng hết sức đi quan hệ khắp nơi, làm cho tòa án giảm bớt tội trạng của Hồng Lam. Điều này là do Lục Thiếu Phàm nói cho cô biết, Hồng Lam tuy bị hai tội nặng nhưng nhiều nhất cũng chỉ giam ngắn hạn một năm là có nguyên nhân.
“Hơn hai mươi năm trước, ông vì Mẫn thị mà từ bỏ em gái tôi Hôm nay đứng trước mộ phần em gái tôi nếu còn lấy Mẫn thị làm cái cớ, cứu hung thủ gián tiếp hại chết em tôi thì Diệp Vân Thao tôi cả đời sẽ xem thường ông. Đường Đường là Mẫn thị chủ tịch mà trong chuyện tình cảm chỉ là một kẻ hèn nhát”
Diệp Vân Thao không chừa lại lối thoát cho Mẫn Chí Hải, sắc mặt ông ngày càng tái đi, ông nhìn theo ngón tay Diệp Vân Thao đang chỉ vào bức ảnh trắng đen của người thiếu phụ xinh đẹp. Khi cuộc sống cô đang vào thời khắc đẹp nhất thì gặp ông cũng vì ông mà cô đã rời bỏ thế giới khi còn trẻ.
“Tôi chỉ yêu duy nhất một mình Thư Khinh, ông không cần phải chất vấn”
Ánh mắt Mẫn Chí Hải đầy kiên định đón nhận câu chất vấn của Diệp Vân Thao. Tình cảm của ông dành cho Diệp Thư Khinh không phải không chịu được sự khảo nghiệm của thời gian mà chỉ trách ông quá coi trọng Mẫn thị, đánh giá thấp sự quật cường của Diệp Thư Khinh.
Diệp Thư Khinh dứt khoát bỏ đi không hề cho ông một cơ hội, tình yêu dù mãnh liệt cũng sẽ mệt mỏi, tình yêu sẽ trở thành cảm giác áy náy, Diệp Thư Khinh cũng trở thành nỗi đau nơi tim ông.
“Người ông yêu nhất cũng không phải là người duy nhất ông yêu, đây là ý ông muốn nói đúng không?”
Mẫn Chí Hải nghe Diệp Vân Thao khích bác mình gương mặt liền biến sắc, bàn tay dưới ống tay áo siết chặt, tình cảm của ông dành cho Hồng Lam như thế nào ngay cả ông cũng không rõ sao?!
Chưa nói đến chuyện hai mươi mấy năm sống chung, chia sẻ hoạn nạn cho dù ông từ oán trách Hồng Lam, hận bà ta làm vợ con mình ly tán, mất đi tình yêu đời mình. Nhưng năm tráng trôi qua, cảm giác oán hận này liệu còn sâu như xưa?
Lục Thiếu Phàm nắm chặt tay cô, Mẫn Nhu kìm ném cảm xúc đang trỗi dậy, cầm ngược tay Lục Thiếu Phàm. Bàn tay to, chẳng lẽ một tình yêu mãnh liệt không thể bù nổi nhiều năm sớm chiều có nhau sao?
Mấy năm qua Hồng Lam cố gắng vì Mẫn thị, chuyện hối lộ cũng vì để Mẫn thị phát triển tốt. Dù khi bắt đầu bà ta đã tốn không ít sức phá hủy mối quan hệ giữa Mẫn Chí Hải và Diệp Thư Khinh nhưng chỉ sợ bà ta cũng đã cảm động trước Mẫn Chí Hải.
Ở trong mắt Mẫn Chí Hải, oán hận đã yếu đi, dù không yêu cũng có tình cảm, thực tế tàn nhẫn đến mức đó sao?Mẫn Nhu cúi đầu, che giấu cơn giận sôi trào trong mắt. Mọi người ai cũng ích kỉ cô cũng vậy. Khi tình cảm của Mẫn Chí Hải dành cho Diệp Thư Khinh được phơi ra dưới ánh mặt trời, cũng là lúc cô phát hiện ra, tình yêu mãnh liệt này đã ở trong củi gạo dầu muối làm cho biến vị còn cô không cách nào nuốt vào, tình cảm cô dành cho Mẫn Chí Hải cũng giảm đi.
Cô vĩnh viễn sẽ không có hảo cảm với người phụ nữ đã làm cô nhà tan cửa nát, trả qua những xung động mâu thuẫn, hai bên chỉ còn lại căm hận.
Mẫn Nhu cắn môi đến trắng bệch, cô nhìn Mẫn Chí Hải, bàn tay nắm tay Lục Thiếu Phàm cũng tăng lên. Tình cảm Mẫn Chí Hải dành cho Hồng Lam cô sẽ không quan tâm nếu nó chỉ như một loại mỉa mai đối với mẹ cô.
“Cha, con quyết định tham gia cuộc họp ban giám đốc thường niên”
Mẫn Nhu nói xong gương mặt hoàn toàn căng cứng không hề nở nụ cười nhẹ nhõm. Cô cũng coi như không thấy sự kinh ngạc của Mẫn Chí Hải, kéo Lục Thiếu Phàm ngước đầu nói:
“Thiếu Phàm, không còn sớm nữa, chúng ta tới cúng bái thôi”
Chuyện Mẫn Chí Hải là cha cô, cô và ông có máu mủ thân tình, điều đó cô không thể phủ nhận. Đối với Hồng Lam, cô sẽ không hạ thủ lưu tình, cô phải giữ vững lập trường trong ban giám đốc, tuyệt đối không thể để chuyện tham ô không giải quyết được gì.
Lục Thiếu Phàm đặt bó hoa Bỉ ngạn lên bia mộ, quay về bên Mẫn Nhu, bàn tay ấm áp xuyên qua ngón tay mềm mại nhỏ nhắn của cô, mười ngón tay bấu chặt, ánh mắt khích lệ nhìn cô, gương mặt tuấn tú nở nụ cười ôn hòa nhỏ nhắn.
Trái tim Mẫn Nhu cũng ấm áp lên, ân oán giữa Diệp Gia và Mẫn gia Lục Thiếu Phàm cũng không có quyền xen vào, chỉ cần anh ở bên cô cũng đã là cách ủng hộ tốt nhất.
Mẫn Chí Hải im lặng nhìn ba người đứng trước mộ Diệp Thư Khinh, lúc đưa mắt nhìn sang Mẫn Nhu ông có vẻ đau lòng. Trước khi đi qua Mẫn Nhu, trong không khí tĩnh lặng, lời ông vang lên rất kiên định.
“Người cha yêu chỉ có mẹ con, dù quá khứ, hay bây giờ hay tương lai cũng vậy”
Mẫn Nhu nhìn hình mẹ, khóe miệng cong lên đau đớn, mẹ, nghe được câu này mẹ có vui không?
Mẫn Chí Hải dù chỉ yêu mình mẹ, nhưng hai mươi mấy năm hôn nhân với Hồng Lam đã khiến cho ông phải có trách nhiệm và đạo nghĩa với bà ta, dù không có tình yêu, nhưng quan trọng hơn cả yêu là thói quen.
Một người đã vào tuổi trung niên, mong muốn không chỉ là sự an bình mà là có gia đình viên mãn. Mẫn Chí Hải ở trên thương trường nhiều năm sức cùng lực kiệt cũng chỉ có mong muốn đó, chính vì thế Hồng Lam và Mẫn Tiệp mới không kiêng nể gì đối xử với cô như thế.
Nhưng sau này, họ sẽ không có cơ hội đó nữa!!
Lễ mừng năm mới đi thăm bạn bè là chuyện không thẻ thiếu. Lục Thiếu Phàm ở nhà với Mẫn Nhu dính nhau như keo như sơn, cũng kết thúc ngày nghỉ bắt đầu đi làm. Mẫn Nhu cũng gọi cho Cơ Tố Thanh muốn sang phòng tranh giúp một tay.
Khi Mẫn Nhu ngẩng đầu nhìn những bức tranh treo trong hành lang cô có cảm giác cả người và vật không còn cảm giác bi thương, hành lang là nơi treo tranh tạo nên cảm giác phồn hoa là điều cô được học ở đại học, cũng là nơi cô gặp được Kỷ Mạch Hằng.
Bên trong hành lang có những khúc rẽ, nhất định là cô ba năm trầm luân đã khiến cho cô đi chệch hướng, may thay có Lục Thiếu Phàm, anh đã dẫn dắt cô đi vào hành lang hạnh phúc an toàn.
Mẫn Nhu đi vào hành lang thì có vài sinh viên ra chào đón, lúc nhận ra Mẫn Nhu thì liến kích động nói không nên lời, mắc cỡ đỏ mặt muốn xin chữ kí Mẫn Nhu. Mẫn Nhu cũng hài lòng ký tên, thuận tiện hỏi Cơ Tố Thanh có ở đây không.
“Cô giáo Cơ vừa ra ngoài, nhưng một lát sẽ về, để em dẫn chị vào phòng vẽ tranh chờ cô”
Cậu sinh viên dịu dàng nói dường như nhìn thấy đại minh tinh hằng ngày chỉ thấy trên tivi chỉ cần nói to sẽ dọa Mẫn Nhu chạy đi. Biết Mẫn Nhu tìm Cơ Tố Thanh lập tức chỉ vào nơi sâu nhất của hành lang, chủ động xin đi giết giặc.
Mẫn Nhu nhìn hai bên vách tường cười cự tuyệt ý tốt của cậu sinh viên:
“Cậu cứ vào trước đi, tôi tham quan ở đây một lát”
Cậu sinh viên cẩn thận mỗi bước đi, nhìn Mẫn Nhu đi tới bên vách tường xem tranh. Sau đó cậu ta hưng phấn chạy qua đám nhân viên, khoe chữ kí, đám nhân viên liền tụm lại nhìn Mẫn Nhu từ xa khẽ nói:
“Buổi sáng, cô giáo còn bảo mình chuẩn bị công cụ phác thảo nói là cháu dâu của cô tới học, xem ra vị cháu dâu này là Mẫn Nhu”
Mẫn Nhu chậm rãi bước, nhìn vài bức tranh cuối cùng dừng lại trước bức tranh có tên “mặt trời lặn”, dừng chân thưởng thức.
Sau giờ ngọ, phòng tranh có vẽ thoáng đãng và yên tĩnh, ngoại trừ Mẫn Nhu còn có ba bốn vị khách, lúc cửa mở tiếng chuông gió tạo ra âm thanh khiến Mẫn Nhu quay đầu lại, cho là Cơ Tố Thanh về, không hiểu sao lại nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia.
Đôi mắt như hồ sâu khiến cô giật mình, Mẫn Nhu nhìn Kỷ Mạch Hằng xuất hiện trước cửa, vẻ mặt thoáng kinh ngạc nhưng ngay lập tức liền lạnh băng, quay đầu không để ý tới sự tồn tại của Kỷ Mạch Hằng.
“Kỷ tiên sinh, anh tới rồi”
Nhân viên làm việc trong phòng tranh nói để lộ ra ít tin tức, Kỷ Mạch Hằng là khách quen nơi này, nếu không nhân viên cũng không thân thiện với một người đàn ông lạnh như khối băng đó.
“Kỷ tiên sinh, hôm nay anh tới mua tranh nữa sao?”
Nhân viên đặt câu hỏi đổi lấy chỉ là tiếng ậm ừ, nhưng nhân viên vẫn không hề mất đi sự nhiệt tình nhưng cũng chỉ là độc thoại, Kỷ Mạch Hằng không nói thêm câu nào, nhưng Mẫn Nhu lại nghe tiếng bước chân tới gần.
Ánh mắt của ai đó cứ dính vào cô khiến Mẫn Nhu mất đi hứng thú xem tranh, bóng người cao lớn phủ lên bức mặt trời lặn, cũng bao trùm lên thân hình mảnh mai của cô. Mẫn Nhu cảm thấy Kỷ Mạch Hằng đứng bên cô, thậm chí biết anh ta nhìn cô.
Môi đỏ mím lại, Mẫn Nhu không quay đầu, thong thả đi sang bức tranh bên cạnh, rời khỏi áp lực Kỷ Mạch Hằng đang tạo ra. Cô không có làm chuyện gì có lỗi với anh ta nên không cần trốn tránh, không cần phải làm khó bản thân.
Nhưng suy nghĩ của cô hình như quá đơn giản, khi cô đứng sang bức tranh khác chưa bao lâu, Kỷ Mạch Hằng lại xuất hiện phía sau, Mẫn Nhu vẫn cảm thấy ánh mắt nóng như lửa không hề chớp lấy một lần cứ nhìn cô.
Cô không biết anh ta muốn gì, cũng không muốn biết. Môi mím lại, Mẫn Nhu tình đi vào phòng vẽ tranh chờ Cơ Tố Thanh, nhưng khi cô vừa nhấc chân cổ tay trái liền bị giữ lại không để cô bỏ đi.
Nhiệt độ nóng rực áp vào da thịt cô, Mẫn Nhu tỏ vẻ không vui mang theo ý lạnh, xoay người, nhìn thật sâu vào ánh mắt Kỷ Mạch Hằng đang nhìn cô, lạnh lùng ra lệnh:
“Xin anh buông ra cho!”
Hai mắt Kỷ Mạch Hằng không còn sự lạnh lùng, sự tĩnh lặng cũng không thấy mà thay vào đó là vẻ phiền muộn, nhìn Mẫn Nhu giận và không vui anh ta cũng không buông tay, chỉ nắm chặt cổ tay cô, muốn đem nhiệt độ của mình truyền vào người cô.
Nhân viên công tác cũng nhận thấy sự khác thường của hai người, nhất là Mẫn Nhu, gương mặt đen hơn phân nửa, còn Kỷ Mạch Hằng chỉ im lặng Mẫn Nhu, không hề nghe lời Mẫn Nhu thả cô ra.
“Kỷ Mạch Hằng, anh muốn làm gì đây, buông ra!”