Diệp Nhất Đóa và Lục Minh Tuyên hẹn gặp ở nhà hàng tròn trên tầng cao nhất của khách sạn Green, địa điểm là Diệp Nhất Đóa lựa chọn.
Thang máy lắp kính trong suốt có thể ngắm cảnh bên ngoài, đi thẳng lên tầng , bầu không khí thật tốt, dọc theo đường đi, rất dễ dàng nhìn thấy những hình ảnh lãng mạn, Lục Minh Tuyên đi thang máy lên trên, không khỏi giận cười, địa điểm Diệp Nhất Đóa lựa chọn, rõ ràng là phong cách của một cô nữ sinh.
Nhưng anh cũng không ghét nơi này, mặc dù nơi này là khách sạn mà Cố Trinh Trinh làm việc, nhưng đây cũng là, nơi Cố Tử Mạt lôi kéo anh đến thuê phòng khách sạn.
Lúc anh lên đến nơi, Diệp Nhất Đóa đã ngồi ở đó rồi.
Từ xa, Diệp Nhất Đóa đã nhìn thấy Lục Minh Tuyên đang bước về phía này, cô nhìn thấy anh xuất hiện, thì rất hưng phấn, muốn vẫy tay gọi, lúc đang đưa tay lên, bỗng lại hạ xuống, cô cũng không quên, lần trước người này đã làm cho cô xấu hổ.
Lục Minh Tuyên trực tiếp bỏ qua sự lúng túng của cô, thân hình thẳng tắp đứng bên cạnh cô, rất lịch sự hỏi cô, "Tiểu thư, xin hỏi, tôi có thể ngồi đối diện cô sao?"
Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh tuấn, môi mỏng và đôi mắt sâu như biển đều mang lực hấp dẫn cực lớn.
Diệp Nhất Đóa nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, không khỏi hơi hoảng thần, ngay sau đó đã phản ứng lại kịp, trong lòng ghét bỏ anh rất làm ra vẻ, thẳng thắn nói: " Không phải anh dùng điện thoại của Tử Mạt hẹn tôi sao, bây giờ còn giả bộ gì nữa, khi dễ tôi nhỏ tuổi sao, muốn ngồi thì mau ngồi đi, muốn nói gì thì nói mau, nếu không thì dẹp đi!"
Người đàn ông thu hồi nụ cười bên khóe môi, cằm góc cạnh nghiêm nghị cùng đường cong hoàn mỹ của chiếc cổkết hòa thành một đường viền xinh đẹp, ở vị trí đối diện cô, ngồi xuống, hai chân vắt lên nhau, cơ thể thoải mái dựa lên ghế, ánh mắt lạnh nhạt nói: " Cô vẫn không nhớ ra tôi."
Anh thấy rõ mọi lời nói cử động của cô, trong lòng yên lặng phỏng đoán, xem ra cô nhóc này cũng không hề thay đổi chút nào, có chút điêu ngoa ngang ngược nhiệt tình, đôi khi còn có vẻ —— hữu dũng vô mưu.
Cái bộ dáng hiện này này, nên gọi là —— người không biết không sợ thì hợp hơn.
Anh cũng không rảnh mà phân cao thấp với cô, ở trong mắt của anh, Diệp Nhất Đóa cũng giống với năm đó, vẫn chỉ là một cô nhóc thuần khiết.
Chẳng qua trước kia, cô nhóc này đơn thuần đến mức làm cho người ta lo lắng, tùy tiện bị mấy quý phu nhân dối trá khen một chút, cả người đã lâng lâng rồi, đặc biệt còn không tự hiểu lấy, hiện tại cô nhóc này đã tiến bộ không ít, bắt đầu học phân biệt lời nói của người khác là thật tâm, hay là nịnh nọt rồi.
Diệp Nhất Đóa nghe vậy, giữa hai hàng lông mày lập tức nhíu lại, khuôn mặt xinh xắn cũng nhăn lại ngay sau đó, dủ loại không hiểu cùng không vui đều được viết hết trên mặt, "Vậy anh nhớ ra tôi? Phải hay không? Ngày đó còn giả bộ không biết, bây giờ thì lại thay đổi lời nói? Thật đúng là kỳ quái!"
Lục Minh Tuyên nhếch môi cười, nghĩ thầm cô nhóc này vẫn mồm miệng bộc tuệch nhưu vậy, ở điểm này, vẫn là một chút cũng không thay đổi, anh còn nhớ rõ cô cãi lại anh ngay tại trận nữa, dáng vẻ này, diện mạo như vậy, thật vẫn ở trong đầu anh, để lại ấn tượng không nhỏ.
Ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, môi mỏng hơi cuộn lên, "Nhớ lại sớm hơn so với cô, là một việc rất có cảm giác ưu việt."
Diệp Nhất Đóa giận dữ đến mức muốn lật bàn, người này muốn bị đánh sao?! Thế nhưng ẩn ý nói trí nhớ của cô không tốt, trí nhớ không tốt, cũng ý nghĩa là trí thông minh không cao, người đàn ông này, lại dám nói cô không thông minh!
Ngón tay của cô, siết khăn trải bàn thật chặt, hai bên má, cũng bị anh làm tức giận đến mức phình to, hai con mắt mở to trừng anh, âm thầm quyết tâm —— tôi nhất định sẽ chứng minh với anh IQ của tôi rất cao!
Lục Minh Tuyên nhìn cô tức giận đến mức phồng má, ánh mắt hồ ly khẽ nheo lại, nhìn cô như vậy, giống như là cá vàng nhỏ đang bơi lội vậy, giống như đúc.
Ngón tay như có như không điểm nhẹ xuống mặt bàn, lại chậm rãi nói, "Diệp tiểu thư, có cần tôi nhắc nhở cho cô một vài từ mấu chốt hay không?"
Diệp Nhất Đóa ngó anh, nghĩ thầm nên nói như thế nào, mới không có vẻ như đang cầu xin anh ta, lại có vẻ tự nhiên một chút.
Đúng lúc này, thì có người hầu bàn tới đây, hỏi bọn họ có muốn chọn món hay không, còn cố ý đề cử mấy loại đồ uống mới với bọn họ.
Diệp Nhất Đóa cực kỳ hiếu kỳ, liền bị hấp dẫn ngay, cô liếc mắt qua bảng giá, trong mắt có ý cười, nhìn về phía Lục Minh Tuyên, không hề ngượng ngùng hỏi, "Anh thanh toán chứ?"
Lục Minh Tuyên gật đầu một cái, lịch sự đề nghị cô tùy ý chọn món, "Xin cứ tự nhiên."
Đối với đáp án này của anh, rõ ràng Diệp Nhất Đóa rất không hài lòng, cô chỉ chỉ một loại rượu trái cây ở phía trên, hỏi người phục vụ, "Loại rượu trái cây này, là sản phẩm mới có giá đắt nhất hiện nay sao?" Chủ đạo của nhà hàng tròn chính là không khí tình cảm, giá tiền đều rất cao, mà giá của sản phẩm mới lại càng cao.
Người phục vụ vội vàng gật đầu, "Đúng, tiểu thư, loại rượu trái cây này, đã trở thành thức uống chủ đạo mùa này của chúng tôi."
"Vậy tốt, tôi muốn một ly loại này, cũng cho anh ta một ly." Cô chủ động, chọn món thay anh luôn.
Vốn tưởng rằng cô hành động ngang ngược như vậy, sẽ làm anh thay đổi sắc mặt, nhưng không nghĩ, người đàn ông này chỉ là nhếch môi cười cười với cô, cũng không có phản ứng nào khác.
Thực chất Diệp Nhất Đóa, chỉ hơi bốc đồng, lúc ở nhà, hơn phân nửa thời gian và tinh lực, cô đều dùng để đối nghịch với cha mình Diệp Cẩn Hành, gần đây Diệp Cẩn Hành lại đều bận đi diễn ở nước ngoài, trong nhà cũng chỉ có một mình cô, cô không có ai chơi, phải chạy ra ngoài.
Gần đây đang lo không có ai có thể đối địch, cố tình lại xuất hiện một người đàn ông khiến cô có thái độ thù địch, đúng ý cô quá.
Cô cố ý hắng giọng một cái, giọng nói ngọt ngào vang lên trong nhà hàng, "Anh cũng đã nghe thấy, tôi gọi là đồ uống đắt nhất nơi này đấy, anh có tiền không? Anh trả nổi sao?"
Nhìn bộ dáng này của anh ta, cũng không giống dáng vẻ không có tiền, nhưng cô lại càng muốn hỏi anh ta như vậy, chính là cố ý hạ thấp anh ta, để cho anh ta nếm thử ánh mắt người xung quanh một chút, trước kia những lúc cùng đi dạo phố với Diệp Cẩn Hành, cô sẽ uốn éo cái mông, lên giọng, kêu la với Diệp Cẩn Hành, "Cha, những thứ này đều là nhãn hiệu lớn đó, cha có thể mua cho con sao!"
Mỗi lần Diệp Cẩn Hành đều xấu hổ, kéo ống tay áo của cô, nhắc nhở cô nhỏ giọng một chút, tất nhiên cô sẽ không để Diệp Cẩn Hành được như nguyện rồi, mỗi lần đều làm cho tình hình càng ngày càng lớn, cuối cùng lại càng không thể cứu vãn.
Dĩ nhiên, chỉ cần là cô thích, cho dù đắt thế nào, Diệp Cẩn Hành đều sẽ mua cho cô, những cô nhân viên của các quầy hàng nay, sau khi thấy cũng không khỏi khinh bỉ cằn nhằn, "Cha nuôi đều là cha đỡ đầu, còn gọi cha cái gi chứ."
Mà những thủ đoạn nhỏ này của Diệp Nhất Đóa, đối với Lục Minh Tuyên mà nói, chỉ là trò trẻ con, anh nhàn nhạt liếc mắt mọi người đang nhìn sang bên này xem trò hay một cái, sau đó dời ánh mắt mắt tỉnh bơ đi, trên mặt vẫn là nụ cười quý tộc không thể xoi mói như cũ, nói với Diệp Nhất Đóa: " Cô thử nói xem?"
Anh là Quý tộc trời sinh, từng cử động, vô hình chung đều làm cho người ta một loại cảm giác bị áp bức, trong miệng dễ dàng toát ra ba chữ, khéo léo chuyển hướng, lập tức khiến sự kiêu ngạo của Diệp Nhất Đóa, chạy xa một vạn tám ngàn dặm.
Trộm gà không được còn mất nắm gạo, Diệp Nhất đóa giận đến mức hai bên má lại càng phồng thêm, cô rất oán giận nhìn Lục Minh Tuyên, vừa định làm khó dễ, lại bị đôi mắt thâm thúy kia của anh hấp dẫn.
Mắt, hơn nữa chỉ có mắt, có thể thấy được tinh hoa của một người, còn khuôn mặt là nền tảng, phục vụ cho tinh hoa, có câu nói, nhìn mắt liền biết cao quý, mắt như Nhật Nguyệt, thần linh ra vào.
Không có tinh hoa, giống như con rồng bị Na Tra rút gân vậy, con người rỗng tuếch bị cắt đi bộ não, cũng xuất sắc khôn kể.
Cô kinh ngạc nhìn vào đôi mắt đen của anh, lại càng thêm bối rối về thân phận của anh, tính cô nôn nóng, lúc này không để ý tới cái khác, lập tức đập tay lên bàn, cơ thể nghiêng về phía trước, rất khẩn cấp hỏi, "Từ then chốt, anh gợi ý cho tôi đi!"
Người đàn ông nhếch môi, lại chậm rãi nói ra ba chữ, "Uất kim hương."
"Uất kim hương?" Cô không nhìn được lẩm bẩm theo, trong đầu hiện ra vườn hoa Uất kim hương, cô đang cực kỳ giận dữ, chạy về phía vùng hoa Uất kim hương, hung hăng giẫm đạp lên.
Cô bỗng ngẩng đầu lên, ngón tay chỉ thẳng vào anh, kinh ngạc đứng dậy, "Anh là người nhà họ Lục? Chính là Lục Minh Tuyên đó?" Lúc này, cô hận không thể đập đầu, tại sao cô lại chọc vào anh ta chứ!
Một lần không được, còn hai lần! Xem thế này, thật đúng là đụng phải họng súng rồi!
Lục Minh Tuyên gật đầu, "Ừ, xem ra cô đã nhớ ra rồi."
Diệp Nhất Đóa ngẩn người, trong lòng lo lắng, đặt mông ngồi trở lại chỗ của mình, một ý nghĩ lặp đi lặp lại trong lòng - cô xong đời rồi, lần này lại xong đời rồi!
Ký ức có liên quan đến Lục Minh Tuyên, tuyệt đối không thể gọi là tốt đẹp, anh làm cho cô, đặc biệt mất thể diện!
Cô nhớ, côg bị mọi người bao vây khen có phúc khí, mà Lục Minh Tuyên đi từ trên lầu xuống, thản nhiên dùng mấy câu nói đã đánh bại cô rồi, sau đó dù đã được Diệp Cẩn hành dặn dò, cô vẫn thật sự nuốt không trôi khẩu khí kia, giẫm nát vườn hoa Uất Kim Hương mà anh ta trồng.
Tiếp theo sau đó, lại bị người phát hiện, bị Diệp Cẩn Hành mắng cho một trận.
Lục Minh Tuyên thấy dáng vẻ này của cô, nụ cười lại càng sâu, "Diệp tiểu thư, mời về sau không nên tùy ý giấm đạp lên hoa Uất Kim Hương của tôi."
Diệp Nhất Đóa thiếu chút nữa thì có cảm giác muốn độn thổ, năm đó sau khi sự việc xảy ra, Lục Minh Tuyên cũng không trừng phạt cô, mà phái người nói lại, nói xin cô về sau không nên tùy ý giẫm đạp lên thành quả lao động của anh. So sánh với sự rộng lượng của anh, việc cô cố ý đi giẫm nát vườn hoa Uất Kim Hương của anh, thật đúng là cực kỳ thấp kém.
Cho dù anh không truy cứu, cô cũng đã bị tất cả mọi người trong vòng quan hệ truy cứu một lần rồi, bọn họ đều đang đồn đại, tiểu thư nhà họ Diệp thật là phách lối, lại dám công khai đối nghịch với người thừa kế của nhà họ Lục, thực là không biết xấu hổ.
Thế cho nên sau đó, cô cũng không dám bước vào trong vòng quan hệ kia một bước nào nữa, còn cố ý lẩn tránh tin tức về Lục Minh Tuyên, lại không nghĩ rằng, cô lại gặp anh ở nơi này!
Lần này, thể diện của cô đều vứt xuống Thái Bình Dương rồi, tại loại nhà hàng tròn chưa được xếp hạng ở toàn cầu này, cô còn chất vấn anh ta, có thể trả nổi tiền hay không!
Nếu là chuyện lần này truyền đi nữa, sợ rằng cô không thể lăn lộn được nữa.
Nghĩ tới đây, cô không nhịn được che gò má nóng rực của mình, thật mất mặt, lại rất rơi cấp bậc hỏi anh, "Anh có nói chuyện này ra hay không?"
Thế nhưng người đàn ông lại lắc đầu.
Trước khi anh tới, cũng đã có kế hoạch rồi, anh cần cho Diệp Nhất Đóa một chút ơn huệ nhỏ, như vậy cô bé mới có thể mua trướng được.
Ngay cả khi người đàn ông đã hứa hẹn, nhưng trong lòng của Diệp Nhất Đóa, vẫn thầm lo lắng, dù sao, nhà họ Lục cũng không phải một gia đình bình thường, trước kia là cô u mê ngu ngốc, không hiểu chuyện, hiện tại cô đã am hiểu sâu sắc quy định cứng nhắc của xã hội thượng lưu, đương nhiên sẽ có điều kiêng kỵ rồi.
Niên đại này, nhiều nhà giàu mới nổi, cường hào cũng nhiều, rất nhiều cường hào cũng la hét, nói mình có tiền nhiều hơn so với những người của xã hội thượng lưu, giá trị tài sản lớn hơn so với những người trong xã hội thượng lưu đó, nhưng đây chẳng qua là một cách nói an ủi trong lúc bọn họ tán gẫu mà thôi, không hề có căn cứ!
Lại không bàn về vấn đề tài sản, chỉ nói đến phương diện giao tiếp, những người trong xã hội thượng lưu, vĩnh viễn không chơi với nhóm cường hào, mà cho dù hai nhóm tụ họp, thì khắp người có cảm giác không được tự nhiên, cũng chỉ có cường hào mà thôi.
Cường hào chột dạ, sợ hãi, cũng giống như, người của xã hội thượng lưu có thể đi xe rởm mặc hàng vỉa hè, còn cường hào lại không dám.
Có một số cường hào, tốn mấy trăm vạn mua một bữa họa treo trong nhà, lại tầm thường không chịu được, mà xã hội thượng lưu, ngay cả treo bữa tranh có mấy chục đồng, nhìn cũng vẫn có phẩm vị như vậy. Người của xã hội thượng lưu rất coi trọng hình tượng, mỗi một người đều ăn mặc phù hợp như vậy, bảo thủ mà không kiêu căng. Nhìn từ xa cao quý không thể chạm vào, thực sự tiếp xúc ở khoảng cách gần, lại thấy khiêm tốn hiền hòa như vậy, giống như hàng xóm vậy.
Mà giờ phút này, Lục Minh Tuyên cho cô cảm giác chính là, cao quý không thể chạm vào giống như trước đây, mặc dù hai người cách nhau rất gần, nhưng trong lúc vô hình trên người anh cho cô cảm giác bị áp bức, lại đủ để làm cô hít thở không thông.
Nhà họ Lục là loại gia đình nào chứ, sơ lược nói ra, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy khoa trương đến mức không thể khoa trương hơn được! Sau khi rõ ràng lai lịch nhà họ Lục, cho dù dáng vẻ tiểu thư của Diệp Nhất Đóa có kiêu ngạo đến mức nào, cũng không thể nhen nhóm một chút nào nữa rồi.
Hiện tại cô thật hỏng rồi, hỏng đến cực điểm, tay bụm lên má, từ từ hướng vào phía trong, dần dần che hai mắt của mình, bức bách mình không nhìn anh ta nữa, chỉ cần không nhìn, có thể giảm bớt loại uy hiếp đó đi một chút.
Nhưng cô đã nghĩ sai rồi, cho dù là cô không nhìn, thì Lục Minh Tuyên cũng vẫn ở đó, cả người anh phát tán ra cảm giác tồn tại rất mãnh liệt, làm cho cô mặc dù có nhắm mắt lại, cũng không dám bỏ qua chút nào.
Cô thật sự không chịu nổi, cuối cùng chỉ có thể lấy hai tay ra, mở mắt, rất bất đắc dĩ nói: " Lục thiếu, từ lúc bắt đầu anh đã nói cho tôi biết, vậy thì thật tốt, hai chúng ta...... Hai chúng ta cũng không đến nỗi, hiểu lầm sâu như thế." Cảm giác hối hận đứt ruột, chẳng qua cũng chỉ là như thế này thôi.
Ánh mắt người đàn ông đầy ý cười, cố ý đem lời của cô..., thay đổi lại cách nói, đáp trả lại cô, "Diệp tiểu thư, nếu như từ lúc bắt đầu, cô đã nhận ra tôi là ai, thì chúng ta cũng không đến mức sinh ra nhiều hiểu lầm như vậy."
Diệp Nhất Đóa không nhận ra anh nhanh như vậy, anh cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao đối với cô nhóc này mà nói, đoạn ký ức kia, cũng không tính là tốt đẹp.
Anh vừa định tiến vào chủ đề chính hôm nay, lại thấy người phục vụ đi tới, liền nuốt lời nói xuống.
Người phục vụ bưng rượu trái cây của hai người lên, Diệp Nhất Đóa đang buồn rầu không biết ứng đối với Lục Minh Tuyên như thế nào, thấy có rượu trái cây bưng lên, vội vàng uống một ngụm nhỏ, "Mùi vị là lạ thế nào." Cô tự nhiên nói một câu.
Nhưng ngại vì Lục Minh Tuyên ở đây, cô lại nghĩ không ra nên nói gì tiếp, lại vùi đầu uống thêm vài ngụm nhỏ nữa.
Ăn không nói ngủ không nói, tác phong của Lục Minh Tuyên thật tốt, cũng không hề nói chuyện lúc cô đang uống rượu trái cây, mà đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài đã vừa lên đèn rồi, nhà hàng nằm giữa vòng xoay, bên ngoài ánh sáng lung linh, ban đêm như này, xem ra cũng không tồi.
Diệp Nhất Đóa thấy Lục Minh Tuyên không nói gì , tâm trạng cô hơi buông lỏng, lại không nhịn được uống tiếp, bất chợt, tay nhỏ bé của cô run lên, nhẹ buông tay, ly thủy tinh trong tay liền rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Lục Minh Tuyên nghe thấy tiếng vang, lập tức quay đầu nhìn về phía Diệp Nhất Đóa, chỉ thấy Diệp Nhất Đóa đang run người đứng dậy, một tay chống lên bàn, một tay đỡ ngực, trên mặt lộ vẻ đau đớn.
Diệp Nhất Đóa chỉ cảm thấy lồng ngực giống như bị cái gì đè ép lên vậy, hoàn toàn không thở được.
Sắc mặt của cô trắng bệch, há miệng thở hổn hển, thống khổ rên rỉ, một tay bụm chặt lồng ngực, một cái tay khác túm lấy vạt áo Lục Minh Tuyên cầu cứu, "Tôi...... Tôi thở gấp...... Tôi không thở được, nhanh......"
Cả khoang miệng cùng cổ họng đều khó chịu, thực quản còn có dạ dày cũng rất đau, đầu cô đầy mồ hôi, ý thức cũng dần dần bắt đầu mơ hồ, trong mơ mơ màng màng, cô cũng cảm giác được Lục Minh Tuyên đang đỡ cô, cô khó có thể chịu đựng được, chỉ có thể níu thật chặt lấy vạt áo của anh, nắm lấy một chút cơ hội cầu cứu ít ỏi, "Cứu...... Cứu tôi......"
Thằng đến lúc mệt mỏi đến hôn mê, cuối cùng cả người cô cũng xụi lơ xuống.
Ở khúc quanh của phòng ăn, có người không tiếng động quay hết lại một màn này, sau đó bám theo bọn họ xuống lầu.
Cố Tử Mạt ngồi ở trong thư phòng, nhìn tập tài liệu càng xem càng mỏng trong tay, không nhịn được duỗi lưng mỏi mệt, ánh mắt nhìn chăm chú lên đồng hồ báo thức.
Cây kim đã chỉ về hướng số , đã muộn rồi, nhưng Lục Minh Tuyên hình như vẫn chưa về, cô cũng không nghe thấy tiếng động anh mở cửa vào.
Cô nghi ngờ đi ra cửa, vừa ra khỏi cửa chính là phòng khách, trong phòng khách không có ai, cô liền vào phòng ngủ tìm, cũng không có ai, cô gọi mấy tiếng, vẫn không có ai đáp lại, xem ra thật sự chưa trở về rồi.
Bóng đêm dần khuya, anh về trễ như vậy, nhất định là không bình thường.
Dù sao, anh chỉ nói qua loa là muốn ra ngoài gặp một người bạn thôi, ra ngoài lâu như vậy rồi, mà còn chưa đủ sao?
Người đàn ông này, là muốn đi suốt đêm sao?
Cô đi tìm điện thoại di động, chuẩn bị gọi cho anh, tìm đi tìm lại trong phòng, nhưng vẫn không tìm thấy điện thoại di động của cô? Ở đâu chứ?
Cô nghĩ ngay đến, thẻ căn cước của cô biến mất, là bởi vì Đại Thiến mượn để mua xe, vậy điện thoại của cô?
Thật đáng hận là, ánh mắt cô nhìn khắp nhà, thế nhưng không có lắp điện thoại bàn!
Trong nhà không trang bị điện thoại bàn, đương nhiên cô cảm thấy kỳ quái, bởi vì những phòng khác còn chưa tìm, cô quyết định tìm lần lượt từng phòng, cô đến phòng ngủ ở bên trái trước, thử mở cửa, nhưng không nghĩ rằng, không đẩy ra được, hẳn là đã bị khóa rồi.
Cái này giống như một cái bẫy liên hoàn, vì muốn ép cô đi tìm chìa khóa vậy.