Nhìn người đàn ông từng bước từng bước đến gần phía cô, cô có cảm giác mình được trời cao ưu ái và chăm sóc mà trước nay chưa từng có, có loại cảm giác hạnh phúc ấm áp, nhưng một giây sau, có một thứ gọi là lý trí vọt vào trong đầu của cô.
Cô chợt hiểu, người đàn ông này đi về phía bên này, chỉ vì tìm đến vợ của mình, cô đúng là tự mình đa tình, cô hơi cảm thấy xấu hổ, vừa định quay đầu đi chỗ khác, đôi tay liền bị người đàn ông giữ chặt, sau đó cứng ngắc mặc cho người đàn ông kéo hai tay của cô khỏi cổ của Cố Tử Mạt.
"Diệp tiểu thư, mặc dù tôi biết rõ, cô là rất thích Tử Mạt, nhưng rõ ràng cô làm ảnh hưởng đến cảm giác an toàn của tôi, cho nên, tôi không thể làm gì khác hơn là dùng loại phương thức này, mời hai tay của cô rời khỏi cái vị trí chỉ thuộc về tôi." Người đàn ông nhếch môi cười, nói với cô, ánh mắt lại tập trung trên người Cố Tử Mạt.
Đồng thời Cố Tử Mạt cũng nhìn anh, lời nói của Lục Minh Tuyên chứa đầy hàm ý, đương nhiên cô cũng đánh hơi được sự ghen tuông trong lời nói của Lục Minh Tuyên, lại nghe thấy anhnói tới cảm giác an toàn, khóe miệng không khỏi khẽ co quắp xuống.
Cảm giác an toàn của đàn ông sao? Vậy rốt cuộc nên là cái loại đồ quái quỷ gì đây!
Ngay cả dấm chua của một cô gái trẻ mà cũng ăn nữa, anh đúng là dấm vương!
Diệp Nhất Đóa nghe được người đàn ông cô đang ngưỡng mộ trong lòng đang nói chuyện với cô, không khỏi vui mừng, nhưng lại thấy lúc anh ta nói chuyện, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn Cố Tử Mạt, cô cũng biết mình không vui, nhưng là, cô cũng không phải là người dễ đối phó như vậy!
Người đàn ông này quanh co lòng vòng như vậy, còn có ý kỳ thị cô, cô nhất định làm ra điểm màu sắc, để anh ta nhìn một chút mới được.
Cô thuận theo bỏ tay ra, vọt tới trước mặt người đàn ông, kiễng chân ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt của anh, nháy nháy mắt, liền nói, "Vị tiên sinh diện mạo anh tuấn này, mặc dù tôi biết rõ anh rất thích đồng nghiệp của tôi, cũng biết quan hệ giữa hai người, nhưng anh cứ chen ngang vào như vậy, rõ ràng ảnh hưởng đến việc trò chuyện của tôi và đồng nghiệp, cũng làm trở ngại tình bạn của chúng tôi, cho nên mời anh tạm thời rời đi, không nên quấy rầy việc giao lưu của chúng tôi!"
Khuôn mặt của cô ngọt ngào, giọng điệu nói ra cũng lanh lảnh, còn vô cùng tuyệt diệu sử dụng lại lời nói của Lục Minh Tuyên.
Nói hơi khó nghe một chút, đây là ăn miếng trả miếng, nói dễ nghe hơn, thì cái này gọi là, gậy ông đập lưng ông.
Mắt Lục Minh Tuyên khẽ nheo lại, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về cô nhóc thỉnh thoảng có biểu hiện hoa si trước mắt này, khóe miệng anh cười giận, cũng là nụ cười như không cười, đường cong nguy hiểm, tỏ rõ nguy hiểm tức thời đâu.
Còn không có mấy người, có thể nói chuyện với anh như vậy đâu, nếu hôm nay anh không thể thắng trở lại một ván, chẳng phải là mất hết mặt mũi rồi?!
Đồng thời Diệp Nhất Đóa cũng hơi khiêu khích ngẩng đầu nhìn Lục Minh Tuyên, thấy ánh mắt của anh nheo lại một cách nguy hiểm, chân mày xinh xắn không khỏi cau lại, cô cảm giác, loại ánh mắt nhìn chằm chằm xem kỹ này, kết hợp với gương mặt tuấn tú của người đàn ông này, không khỏi có loại cảm giác quen thuộc.
Thật đúng là —— kỳ quái!
Rốt cuộc là loại cảm giác quen thuộc nào đây, đến từ nơi nào đây, cô đã từng gặp anh ta sao? Hay là đã từng gặp người nào giống anh ta?
Ngây ngốc không phân biệt được rõ ràng!
Diệp Nhất Đóa cau mày một cái như vậy, khí thế rõ ràng yếu đi, tướng mạo vốn cũng không phải là rất mạnh mẽ, cô cau mày như vậy, càng lộ rõ gương mặt vô cùng xinh đẹp, ngược lại tăng thêm vài phần hương vị thiếu nữ ngây thơ ở bên trong.
Lục Minh Tuyên nhìn biến hóa trên nét mắt của Diệp Nhất Đóa, không khỏi nhếch môi mỉm cười, "Diệp tiểu thư, sau khi luyện tập tốt nên chăm chú nhìn một người như thế nào, lại quay lại tranh cãi với tôi nhé."
Cố Tử Mạt ở bên cạnh cũng cảm thấy đau huyệt Thái Dương, này vừa ra, thật đúng là không yên, Lục Minh Tuyên khi dễ một cô bé, cũng không ngại mất mặt, cô vội vã bảo hộ Diệp Nhất Đóa ở sau lưng, bất đắc dĩ nói với anh, "Nhất Đóa cũng coi như đồng nghiệp đầu tiên mà em biết, anh vẫn luôn luôn phong độ đỉnh cao, thế nào dưới tình huống này, lại không nhường cô bé một chút chứ?"
Những lời này, có oán giận, lại không biết làm thế nào, còn có chútnũng nịu.
Lục Minh Tuyên coi như mình chỉ nghe được một tầng ý vị cuối cùng này, bàn tay to của anh đưa ra, chợt kéo lấy cánh tay của cô, kéo cô từ phía Diệp Nhất Đóa vào trong lòng mình, sử dụng tay của anh đè lại cánh tay đang muốn làm loạn của cô, mười ngón tay giao hòa cùng cô.
Hai lòng bàn tay ấm áp, giờ phút này sát nhau không hề có khoảng cách, để cho cơ thể của cô, trong nháy mắt hơi cứng ngắc.
"Tay đứt ruột xót, vợ chồng đồng tâm, làm sao em lại che chở người ngoài như thế." Thu hồi nụ cười bên khóe môi, nhìn cô giống như hết sức nghiêm nghị, cằm góc cạnh kiên nghị cùng đường cong hoàn mỹ của cô kết hợp thành hình dáng xinh đẹp.
Mặc dù là câu hỏi ngược lại, khóe môi của anh cũng không hề nhếch lên, nhưng cô lại hiểu biết rõ ràng, anh cũng không hề tức giận, chỉ là trêu chọc, có thể nắm chắc điểm này, lá gan của cô cũng lớn hơn.
Cô nói, "Vợ chồng đồng tâm kỳ lợi đoạn kim, đây là anh muốn nói, để em với anh liên hiệp lại, sau đó cùng nhau đối phó Nhất Đóa sao? Khụ khụ, khi dễ một cô bé, nhưng mà em không làm được loại chuyện này, lẽ ra anh cũng không nên làm loại chuyện này, xem ra, em nhất định phải đánh giá anh kỹ càng một lần nữa rồi, tránh cho đến cuối nương nhờ không đúng người, lại hối hận suốt đời, đúng rồi, trước đó Hà Ân Chính nói thế nào đâu, anh ta bằng lòng tiếp nhận em, đúng không? Thật tốt, đi theo bên cạnh anh, ngay cả nhà dưới em cũng tìm được rồi đó."
Nói đến cuối, cô còn cố ý nghiêm mặt, ý tứ rất rõ ràng.
Lục Minh Tuyên biết cô đang lấy cớ để cười nhạo anh, vốn cũng không có để ở trong lòng, lúc cô nói những lời này, khóe miệng của anh vẫn thoáng hiện một đường cong ưu nhã, nhìn đôi môi mềm mại của cô khép khép mở mở giống như thưởng thức cảnh đẹp vậy, nhưng càng về sau, anh nghe thấy cái tên ‘ Hà Ân Chính ’, thì thái độ cũng trở nên vi diệu rồi.
Tất nhiên anh biết Hà Ân Chính không hề có sức uy hiếp đối với anh, nhưng Hà Ân Chính và Cố Tử Mạt đã từng nói chuyện yêu đương, đây cũng là sự thật không thể chối cãi, bất kỳ người đàn ông nào, cũng sẽ cảnh giác đối với cái này, anh cũng không ngoại lệ.
Cho nên, sau khi nghe đến đây, môi của anh đã bắt đầu kéo thành đường thẳng rồi.
Không đến mức tức giận, nhưng dù sao cũng không phải là vui mừng.
Lỗ mũi hừ lạnh mấy tiếng, cúi người xuống, thô bạo xâm nhập lên đôi môi của cô ngay lập tức, quấy nhiễu một trận.
"Ưmh......" Môi Cố Tử Mạt đóng lại mở, đột nhiên bị anh hôn lên, tất nhiên là không thể ứng phó nổi, cô nói không ra tiếng, bản năng sử dụng một cánh tay khác đang nhàn rỗi đấm vào sống lưng của anh.
Miệng người đàn ông bật ra tiếng kêu rên rất nhỏ, nhưng vẫn không hề dừng việc tàn sát bừa bãi trên cánh môi của cô lại.
Trước đó, Diệp Nhất Đóa vốn vẫn đứng ở một bên, suy nghĩ đã từng gặp Lục Minh Tuyên ở đâu, thỉnh thoảng xem bọn họ cãi vả, nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng, cuộc cãi vã này cuối cùnglại trở thành hôn môi, cãi nhau kịch liệt thành hôn nồng nhiệt.
Trong đầu cô nảy ra một đống ý nghĩ, có phi lễ chớ nhìn, cô nên vội vàng quay đầu, che mắt, cô mới vừa che mắt muốn xoay người, lại có một ý tưởng khác nhảy ra, không nhìn mới lạ đâu, cô ngừng xoay người ngay lập tức, buông tay đang che mắt xuống, không hề chớp mắtnhìn hai người.
Tính tình của cô cởi mở, vốn thích xem diễn trò, dĩ nhiên thích xem màn diễn tại hiện trường như này hơn rồi, loại chuyện nghe lén nhìn lénnày, cô làm cũng không thiếu, một chuyện nhỏ như này, tất nhiên là không đáng kể rồi.
Nhưng khi nhìn xem, thì cô lại bắt đầu đi vào cõi thần tiên, trai thanh gái đẹp mặc dù nhìn đẹp mắt, nhưng cảm xúc cũng rất trọng yếu, nếu như có người, có thể hôn môi cô nóng bỏng như vậy, cô nhất định sẽ hưng phấn đến ngất đi mất.
Con ngươi trong veo bắt đầu ngẩn ngơ, trong đầu của cô, các loại màu hồng tự nhiên lan tràn, từng nhóm lớn hội tụ ra một hình ảnh ngọt chết người, mà nhân vật chính trong hình ảnh, đầu tiên chính là cô.
Mà người kia, giống như cô làm thế nào cũng nhìn không rõ được, cô trừng mắt nhìn, cố gắng nhìn, nhưng vẫn không thấy rõ, cô cũng không chịu thua, lại trừng mắt nhìn.
Cố Tử Mạt thiếu chút nữa thì bị Lục Minh Tuyên hôn đến hít thở không thông, mới bị anh buông nhẹ ra, Lục Minh Tuyên tuyệt đối là cao thủ hôn môi, dù cho dưới tình huống cô cực kỳ miễn cưỡng, cũng có thể làm cho cô quên mình bước vào trong trạng thái.
Hôn đến cuối, cô say sưa dùng hai tay ôm lấy cổ anh, ý loạn tình mê.
Vừa hôn xong, cả hai đều thở hồng hộc, anh đè lên cái trán của cô, ôm chặt bên hông của cô, ở khaonrg cách gần thấy trong đồng tử của cô có khuôn mặt của mình, giọng nói khàn khàn, làm như nổi nóng uy hiếp nói, "Sau này còn dám tùy tiện nói lung tung như vậy nữa không, hả?"
Cố Tử Mạt vốn định dùng Hà Ân Chính để kích thích anh, ai có thể nghĩ, ngược lại chính mình lại chịu quả báo đâu, người đàn ông này, không thích lộ bản chất ra ngoài, lại sẽ làm ra vẻ vừa uất ức vừa đáng thương, lại có thể bá đạo uy hiếp đe dọa cô nữa.
Cô không thể thắng nổi anh, biết rõ là thất bại, vẫnyếu đuối phục tùng, buồn buồn gật đầu.
Lục Minh Tuyên nhận được câu trả lời hài lòng, buông hết gông cuồng xiềng xích đối với Cố Tử Mạt, ánh mắt sắc bén quét về phía Diệp Nhất Đóa bên cạnh, không khỏi nhíu nhíu mày, không nhịn được nói, "Cô nhóc này, rất kỳ quái."
Cố Tử Mạt cảm thấy bất thường, cũng theo ánh mắt của Lục Minh Tuyên nhìn Diệp Nhất Đóa, chỉ thấy Nhất Đóa ủ rũ cúi đầu xuống, hai mắt to hơi nhắm lại, thỉnh thoảng còn dùng sức trợn mắt một cái, giống như là trạng thái bị thôi miên vậy.
"Đúng là rất kỳ quái." Cô gật đầu với Lục Minh Tuyên một cái, tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó, cô thử lay lay cánh tay Diệp Nhất Đóa, "Nhất Đóa, Nhất Đóa."
Cánh tay Diệp Nhất Đóa nhận kích thích, giật mình một cái, hai mắt linh hoạt mở ra, giật mình cả người toát mồ hôi lạnh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tử Mạt, "A ——"
"Nhất Đóa, em không sao chứ, bộ dạng vừa rồi của em, giống như là ngủ thiếp đi, dáng vẻ như bị người thôi miên vậy." Cố Tử Mạt giải thích sơ qua trạng thái của Diệp Nhất Đóa với cô bé.
Tự nhiên Diệp Nhất Đóa lại nhớ tới mông cảnh tuyệt đẹp vừa rồi của mình, nhưng đáng hận nhất là, cô vẫn không thấy rõ được nam chính, đến lúc cuối, hình như cô thấy khóe miệng của người đàn ông kia nâng lên một nụ cười lạnh với cô đâu, cô liền tâm loạn như ma, muốn tiếp tục nhìn rõ anh ta.
Nhưng không ngờ, bị Cố Tử Mạt đánh thức.
Cô cảm thấy Cố Tử Mạt hình dung rất chính xác về trạng thái của cô, cô đúng là bị thôi miên rồi, bị nụ hôn nóng bỏng của Cố Tử Mạt và Lục Minh Tuyênthôi miên.
Nhưng cô ngại nói ra, không nhịn được che lên gương mặt đến giờ vẫn còn đỏ ửng nóng bỏng, bi thương nói: " Tử Mạt, nếu em lớn lên cũng xinh đẹp như chị thì tốt rồi."
Gặp phải một câu điên khùng này của Diệp Nhất Đóa, Cố Tử Mạt không tránh khỏi kinh ngạc, không khỏi hướng ánh mắt trong veo về phía Lục Minh Tuyên,hỏi ý kiến của anh.
Lục Minh Tuyên buông tay ra, cũng tỏ vẻ không thể giải thích nổi, chỉ yên lặng đứng một bên nhìn, cũng không có hành động khác.
"Giống chị?" Cố Tử Mạt không nhịn được hỏi.
Diệp Nhất Đóa dùng sức gật đầu một cái, nghiêm túc nói, "Đúng vậy, biết vì cái gì mà em vẫn cứ nhìn lén hai người ngược anh cặn bã sao? Bởi vì em nghĩ nhìn chị nhiều hơn, em rất hâm mộ chị...chị rất đẹp."
Cô cảm thấy, khuôn mặt đó của Cố Tử Mạt, chính là loại khuôn mặt thôi thúc đàn ông xuất hiện những suy nghĩ mẫu mực, Cố Tử Mạt có khuôn mặt như trăng vẽ, lông mi dài như cánh bướm đang vỗ cánh, cho dù tạo nên một bóng râm nơi mí mắt lặng im, cũng có thể tươi đẹp mê người như vậy.
Cô rất hiếm có thể nhìn thấy cô gái nào có mũi miệng đẹp như vậy, hết sức tự nhiên, không hề trang điểm cũng như sự chỉnh sửa nào, ngũ quan phối hợp với nhau như vậy thật không chê vào đâu được, hoàn mỹ không tỳ vết. Cũng khó trách vừa rồi cô lại bị thôi miên đâu.
Cố Tử Mạt vừa nghe thấy cô bé nói như thế, lập tức có loại cảm giác được ưu ái mà sợ hãi, cô mấp máy môi, cân nhắc từ ngữ, nói: " Em cũng rất đẹp mà, ngươi xem, thiết kế mới của Valentino, phù hợp với em biết bao." Nói xong, cô lại sửa sang lại làn váy hơi lệch cho Diệp Nhất Đóa.
Đôi mắt to của Diệp Nhất Đóa sáng ngời lóe lóe, sau đó lại lắc đầu nhẹ, "Không, không giống nhau, cho dù em mặc quần áo của thương hiệu rất nổi tiếng, cũng luôn cảm thấy không được tự nhiên, mà chị không cần mặc đồ của thương hiệu nổi tiếng, chỉ mặc quần áo công sở rất đơn giản, cũng thanh lệ thanh lịch như vậy, làm cho người ta có cảm giác rất thoát tục, em không nói được chị đẹp theo kiểu nào, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Chị biết không? Em đã từng có một kẻ địch, cũng là một cô gái đẹp, cô ta cũng có một đôi mắt trong sáng long lanh giống y như chị, đã từng có rất nhiều người, đều cảm thấy cô ta thật sự xinh đẹp, nhưng mà khi em nhìn thấy chị, ngay từ giây phút đầu tiên đã cảm thấy, chị còn đẹp hơn cô ta rất nhiều!"
Càng nói đến cuối, miệng lưỡi lại càng lưu loát, "Chị biết không, vừa rồi em nhìn hai người hôn môi, sau đó, em liền đứng ngay tại đây mà mơ mộng, hơn nữa còn là một giấc mơ rất tuyệt vời, rất mất mặt đúng không, nhưng mà em lại vẫn muốn nói, em cảm thấy rằng, đây cũng là vì chị...chị chính là laoị cô gái, lớn lên giống như cô gái trong mộng vậy, thực sự đẹp đến ngây người, nếu như kẻ địch kia của em mà đứng ở trước mặt chị, nhất định cô ta cũng phải thừa nhận, bản thân vẫn kém xa."
Cố Tử Mạt nghe, mắt không khỏi trợn lại trợn.
Lại nghe đến đoạn Diệp Nhất Đóa nói nhìn lén bọn họ hôn môi, trên mặt cô nhìn không được mà thấy xấu hổ, sau đó trợn mắt, nhanh chóng liếc mắt khoét một cái trên người Lục Minh Tuyên, mới há miệng nói: " Không có khoa trương như vậy chứ."
Diệp Nhất Đóa càng nói càng hăng say, không ngừng siết chăt tay Cố Tử Mạt, hưng phấn mà nói, "Em thật sựkhông khoa trương đâu, sau này kẻ địch kia của em mà dám xuất hiện trước mặt em, em nhất định phải bắt chị đi gặp cô ta, nhất định phải làm cho cô ta hiểu, cái gì gọi là trời cao đất rộng!"
Cố Tử Mạt không nhịn được muốn đỡ trán than thở, nhưng tay cũng bị Diệp Nhất Đóa nắm chặt, cô chỉ có thể lặng lẽ nghe Diệp Nhất Đóa nói xong.
Thì ra phụ nữ nhìn phụ nữ, lại là cái bộ dáng này, cô hâm mộ tôi...tôi hâm mộ cô...côi ghen tỵ tôi...tôi ghen tỵ cô. Kết quả là, hai chiều hướng trái ngược nhau chứng thực một trận, sẽ phát hiện, quan sát, hoài nghi, suy đoán trước đó, hình như cũng không có ý nghĩa nữa.
Nghĩ tới đây, Cố Tử Mạt hơi rộng mở rồi.
Thông suốt mà hiểu rõ, trong một khoảng thời gian ngắn ngủn, cô đã cảm nhận được sự bộc trực cùng thẳng thắn của Diệp Nhất Đóa, từ trong đáy lòng, cô đã thích cô gái trẻ linh động này rồi.
Lục Minh Tuyên đứng một bên xem xét tỉ mỉ, càng nhìn lại càng không hài lòng, cũng không biết cô nhóc từ đâu xuất hiện, bướng bỉnh nắm chặt tay vợ anh như vậy, không biết như vậy sẽ nắm bị thương vợ của anh sao?
Thật đúng là —— không thể nói lý!
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, Lục Minh Tuyên tiến lên, lấy tay đẩy tay của hai người ra, kéo một cái Cố Tử Mạt đã nằm trong ngực của anh, rất có ý tốt nói với Diệp Nhất Đóa: " Mị lực của phụ nữ cũng không chỉ ở vẻ bề ngoài, còn có phong cách cử chỉ lời nói học thức vân vân, Tử Mạt rất đẹp, điều này không thể nghi ngờ, nhưng mà những phương diện khác mà tôi nhắc tới, Tử Mạt cũng tương đối tốt."
Cố Tử Mạt khó được nghe Lục Minh Tuyên khen cô đâu, trong lòng nổi lên một trận vui sướng, nhưng thế nào mà càng nghe những lời này, cô lại càng cảm thấy bên trong có ẩn ý kỳ lạ gì đó đâu, hình như là đang coi thường Diệp Nhất Đóa vậy.
Người đàn ông này, hình như càng ngày càng được voi đòi tiên rồi, cảm giác an toàn của đàn ông của anh, thật là chỗ nào cũng có!
Cô theo bản năng nhìn về phía Diệp Nhất Đóa, chỉ thấy hàm răng của Diệp Nhất Đóacắn thật chặt lấy môi dưới, trong miệng còn đang lẩm bẩm gì đó, cô nhóc này, rõ ràng là không vui.
Cô dùng ánh mắt đâm Lục Minh Tuyên, thoát khỏi lồng ngực của anh, liền đề nghị với Diệp Nhất Đóa, "Chị phải đi làm, nếu không thì trễ mất, Nhất Đóa, chúng ta cùng vào thôi."
Rõ ràng, đây là cô muốn giải trừ sự xấu hổ của Diệp Nhất Đóa.
Diệp Nhất Đóa cũng không trả lời cô, mà nhìn Lục Minh Tuyên với ánh mắt kỳ quái, dáng vẻ đầy bụng nghi hoặc, hai mắt mở to nhìn chằm chằm, mắt không hề chớp, giống như đang ngây người ra vậy, hoặc như đang suy tư điều gì đó vậy.
Người đàn ông cũng chú ý tới ánh mắt kỳ quái của Diệp Nhất Đóa, không nhịn được nắm tay đặt vào bên miệng, ho nhẹ mấy tiếng, nói với Cố Tử Mạt: " Được rồi, em lên đi làm đi, hết giờ làm, anh tới đón em, chờ anh."
Cố Tử Mạt nhìn Diệp Nhất Đóa, lại nhìn về phía người đàn ông, gật đầu một cái, "Vâng, vậy anh cứ đi trước đi."
Lục Minh Tuyên đến gần cô, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô một nụ hôn nhẹ, nhẹ giọng hừ hừ nói, "Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, anh đi trước đây, không cần nhớ anh quá đâu."
"Anh thật đúng là tự tin, tự tin đến mức khiến người ta chán ghét." Trên mặt cô hơi hồng hồng, lấy mu bàn tay áp lên gò má, nhỏ giọng nói anh.
Người đàn ông cũng không phản bác, thuận theo lời của cô..., xảo diệu nói, "Ghét tức là yêu."
Cố Tử Mạt không ngờ da mặt anh có thể dầy như vậy, còn có thể nói đen thành trắng, cười như không cười nghiêng người nhìn anh, "Anh vẫn nên đi đi, cứ luôn lượn đi lượn lại trước mắt em, dễ dàng khiến thẩm mỹ mệt mỏi, một khi em chán ghét anh rồi, không phải sẽ ảnh hưởng nhiều hơn đến cảm giác an toàn của anh sao?"
Anh cười nhẹ, đầu ngón tay chấm chấm lên chóp mũi của cô, "Em dùng cái này dọa anh, để cho anh không đi không được, vậy anh đi đây." Nói xong, anh liền xoay người muốn đi.
"Không thể đi!" Cùng với một tiếng gọi vui vẻ vang bên lỗ tai anh, thì cánh tay trái của an cũng bị Diệp Nhất Đóa nắm thật chặt từ phía sau.
Lục Minh Tuyên cúi đầu nhìn cánh tay đang bị nắm chặt của mình, không khỏi khẽ cau mày, quay đầu chất vấn Diệp Nhất Đóa, đôi mắt đen sắc bén quét lên người cô, mang theo cảm xúc tức giận không nhỏ, "Tốt nhất cô nên có một lý do đầy đủ."
Ở trước mặt Cố Tử Mạt, lại có sự tiếp xúc tay chân cùng với người phụ nữ khác, điều này làm cho anh rất khó xử lý, đương nhiên cảm xúc tức giận cũng mạnh mẽ tràn ra.
Diệp Nhất Đóa bị sự nguy hiểm bắn ra từ đôi mắt của anh dọa sợ, không khỏi bỡ ngỡ trong lòng, nhưng cô phải hỏi rõ ràng, không chút nghĩ ngợi, đã vội vàng bật thốt lên, "Tôi đã từng gặp anh ở đâu rồi có phải không!"
Cô sợ anh sẽ tránh đi, một cái tay khác cũng nắm thật chặt tay của anh.