Cô cất điện thoại đi, sau đó bước đến trước mặt Cố Trinh Trinh, rất là giễu cợt nói, "Là cô hợp tác với Lục Duật Kiêu làm ra! Cố Trinh Trinh, tôi thật sự không hiểu, cô kiêu ngạo ham hư vinh như vậy, sao lại chịu bỏ Lục Duật Kiêu thật, tranh giành một kẻ giả mạo với tôi chứ, chẳng lẽ giành đồ với tôi, cô lại có cảm giác thành công như vậy sao?"
"Đúng, tôi chính là muốn giật đồ của chị đấy! Vĩnh viễn!" Cố Trinh Trinh sợ Cố Tử Mạt hoài nghi thân phận của Lục Duật Kiêu thật giả, không khỏi nói lấp liếm.
Cố Tử Mạt nhẹ nhàng ‘ a ’ một tiếng, kề sát vào lỗ tai nói thẳng, "Cô vẫn cứ thích hàng cũ như vậy? Chẳng lẽ, bởi vì chính cô cũng là đồ cũ sao? Đúng như mọi người thường gọi là người đàn bà hư hỏng đó sao?"
Cô vốn không muốn nói gay gắt như vậy, nhưng lần này, Cố Trinh Trinh thực sự chọc giận cô rồi.
"Chị ——" Cố Trinh Trinh giận đến mức muốn nổi điên, nhưng cô không cãi lại được, vì muốn chiếm được vị trí cao trong giới, cô đã sớm thành ‘ Kỹ nữ hạng sang ’ rồi.
Nhưng không sao, chờ đến lúc cô cướp được mọi thứ của Cố Tử Mạt, nắm được Lục Duật Kiêu trong tay, đến lúc đó, xem ai còn dám coi thường cô!
Cố Trinh Trinh thầm hạ quyết tâm, sắc mặt cũng dần dần khôi phục, cô nhấc bình trà trong ta lên, hơi thị uy nói: " Chị, em thật sự không muốn gây mâu thuẫn với chị, chị cũng thấy đấy, em còn muốn rót trà cho người yêu của em nữa đây."
Cố Tử Mạt không để ý tới cô ta, vượt qua Cố Trinh Trinh, lửng thững đi về phía phòng khách.
Cố Trinh Trinh thấy thế, nóng nảy, vội vàng chạy chậm đuổi theo, không muốn tụt lại phía sau.
Cố phu nhân đang ngồi đó với ‘ Lục Duật Kiêu ’, vừa thấy Cố Trinh Trinh, liền sử một ánh mắt về phía Cố Trinh Trinh, giống như buồn bực lại oán giận cưng chiều nói, "Con gái, sao lại đi lâu như vậy, Lục thiếu còn đang chờ chén trà của con đâu, còn không nhanh lên!"
Cố Trinh Trinh là cỡ nào thông minh, bước nhanh hơn, cúi người cầm chén trà lên, rót trà cho ‘ Lục Duật Kiêu ’, sau đó hai tay nâng đến tầm tay của ‘ Lục Duật Kiêu ’, nhỏ nhẹ nói, "Lục thiếu, uống thử đi."
‘ Lục Duật Kiêu ’ nhận lấy, nhưng sắc mặt nặng nề, cũng không nói gì.
Cố Tử Mạt nhìn mọi việc trước mắt, trong mắt tràn đầy khinh thường, người đàn ông này, tối hôm qua anh anh em em với Cố Trinh Trinh, sáng nay lại tới nhà họ Cố, hơn nữa còn giấu cô, thật quá đáng giận.
Cô nhớ lại, hình ảnh anh chăm sóc cô ở nhà Đại Thiến, mũi lại một trận chua xót, trong lòng cô lại càng chua xót, hơi khó chịu đưa mắt lên, giả bộ nhìn về phía căn phòng của mình ở trên lầu.
Cố phu nhân lại thấy cô nhìn lên phòng mất hồn, cho rằng cô lưu luyến gia đình, lại bước đến gần, không biết xấu hổ tự khoe khoang nói, "Tử Mạt về đấy à, mẹ đã nói rồi, ngày đó mẹ lấy tình cảm để cảm động con dùng lý lẽ nói rõ ràng, con cũng không thể không trở về chứ."
Cố Tử Mạt không thèm để ý đến Cố phu nhân, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua ba người trong phòng khách, đi thẳng đến trước mặt ‘ Lục Duật Kiêu ’, đưa tay ra lia nhanh cốc trà Cố Trinh Trinh vừa rót thêm cho anh, trừng mắt nói: " Tôi cũng phải buồn bực thay anh, Hoàn béo Yến gầy, lựa chọn một cái, cũng đủ phiền toái rồi."
Người đàn ông bật cười, anh tự nhiên gác chân lên nhau, tựa vào tấm đệm lót trên ghế sô pha, nắng ban mai chiếu vào, một nửa gương mặt của chìm trong ánh sáng màu vàng nhạt, mái tóc đen ngắn ngủn có vẻ hơi lộn xộn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến mỹ cảm, hốc mắt sâu, đường cong hoàn mỹ của chiếc cằm, hình dáng góc cạnh rõ ràng, kết hợp với khóe môi đang cong lên của anh, ở trong nắng sớm mai như này, có vẻ cực kỳ mị hoặc.
Anh cười, anh thực sự buồn cười.
Một mặt, người con gái trước mắt này, ngày hôm qua lỡ hẹn, lại khiêu vũ uống rượu cùng với một người đàn ông không rõ lai lịch, sau khi nhận lại điện thoại, không hề giải thích với anh một câu nào, lại hùng hồn đến chế nhạo anh như vậy!
Anh vô tội biết bao, lần đầu tiên nếm thử mùi vị bị oan uổng, thật đúng là không dễ chịu, đây là nụ cười đầu tiên —— cười khổ.
Nhưng mặt khác, những lời châm chọc của cô gái này, hình như cũng đang ghen, anh rất hưởng thụ loại cảm giác này, thật không tệ, đây chính là nụ cười thứ hai —— hài lòng.
Anh cứ thoải mái tựa vào ghế sô pha như vậy, không nhúc nhích quan sát bước tiếp theo của cô.
"Chị, trong lòng Lục thiếu đối với chị thủy chung như một, làm sao anh ấy có thể đi tìm những oanh oanh yến yến khác đâu, sợ là trong chuyện này có hiểu lầm thôi, hoặc là nói, lúc này chị đã hơi đa nghi rồi?" Nói xong, cô ta đảo ánh mắt xinh đẹp nhìn về phía ‘ Lục Duật Kiêu ’, ý đồ tăng thêm ấn tượng tốt ở trước mặt anh ta, môi nhỏ bé hơi cong lên, "Lục thiếu, đây cũng là sai lầm của anh thôi, hai người bên nhau, cảm giác an toàn của phụ nữ là quan trọng nhất."
Từ tâm đến miệng của Cố Tử Mạt, rốt cuộc cũng bị Cố Trinh Trinh làm cho ghê tởm, lời nói này của Cố Trinh Trinh, bề ngoài là điều hòa quan hệ của cô và ‘ Lục Duật Kiêu ’, trên thực tế lại là khích bác ly gián, ngầm nói là cô không tin tưởng anh!
"Đừng giả bộ nữa, thú vị thế sao! Cố Trinh Trinh, cô thật sự nên cầm gương soi kỹ mặt mình một cái, xem xem vẻ mặt vừa rồi của cô đã vặn vẹo thành cái dạng gì rồi! Giống hệt một ả yêu tinh, cô cũng không thấy xấu hổ!"
Lúc đầu, cô cũng không có lòng dạ nào mà dạy Cố Trinh Trinh những đạo lý này, đáng tiếc Cố Trinh Trinh vẫn cứ nhảy nhót lung tung, như thằng hề, hôm nay cô thật sự là không nhìn nổi nữa rồi.
Lời nói này cũng hơi cay nghiệt, Cố Trinh Trinh biến sắc che mặt, "Chị, tại sao lại như vậy chứ, em không biết mình trêu chọc chị chỗ nào, em......" Ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn về phía ‘ Lục Duật Kiêu ’, muốn tìm một chút an ủi từ đó.
Đáng tiếc, toàn bộ ánh mắt của người đàn ông đều tập trung trên người một cô gái khác, sau khi anh nghe xong, chậm rãi đứng lên khỏi ghế sô pha, biểu hiện trên mặt ung dung, cũng không có cảm xúc nào khác, chỉ là một vẻ mặt ý vị sâu xa.
"Đúng như cô nói! Không sai đâu! Cả ngày giành đồ của người khác, còn tự cho là rất cao thượng đúng không, được, hôm nay thừa dịp anh ta cũng ở đây, chúng ta liền làm một lần thống khoái đi!" Cố Tử Mạt nắm lên cổ tay của Cố Trinh Trinh, kéo cô ta đến trước mặt‘ Lục Duật Kiêu ’, "Cố Trinh Trinh, bây giờ tôi sẽ thành toàn cho cô, hôm nay ở chỗ này, sẽ để cho anh ta lựa chọn!"
Cô vênh váo hung hăng, cho dù thua, cô cũng muốn thua một cách xinh đẹp, Cố Trinh Trinh không phải thích giả vờ yếu ớt sao, vậy cô sẽ mạnh tay bẻ hoa không lưu tình chút nào!
Cố Trinh Trinh chưa từng nghĩ, Cố Tủ Mạt sẽ phản ứng kích liệt thế này, lại giở trò ngang ngược ở đây.
Nếu như vậy, thì cô lại càng không cần khách khí với Cố Tử Mạt, ánh mắt quyến rũ như tơ, nhìn sang ‘ Lục Duật Kiêu ’, giọng nói nhỏ nhẹ, cắn môi, điềm đạm đáng yêu nói, "Chị, chị có ý gì vậy, em không hiểu."
Cố Tử Mạt chán ghét xoay người, khoanh tay, "Cố Trinh Trinh, đừng giả bộ nữa! Bất kể là khuôn mặt của cô, hay một thân sườn xám này của cô, tôi nhìn đều muốn ói rồi!"
Người đàn ông ngọc thụ lâm phong, hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen, lại càng nổi bật lên dáng người cao lớn, bên trong là áo sơ mi cùng màu càng khiến cho khuôn mặt của anh nhìn tuấn tú hơn.
Giờ phút này, anh đứng thẳng môi mỏng dưới sống mũi hơi nhếch lên, như có điều suy nghĩ.
Rất dễ nhận thấy, Cố Tử Mạt là mang thuốc nổ đến, đối với anh cũng là không khách khí chút nào, bên trong chỉ sợ là có hiểu lâm gì đó, khi cô nhắc đến sườn xám của Cố Trinh Trinh, anh mới thật sự hiểu rõ.
Anh bị Cố Trinh Trinh lấy danh nghĩa của Cố Trinh Đông hẹn gặp, anh cũng biết Cố Tử Mạt chưa nhận được điện thoại, cho nên tạm thời không thông báo cho cô ấy, thật không nghĩ, anh vừa đến nhà họ Cố, đã bị Cố Trinh Trinh và Cố phu nhân tiếp đãi long trọng.
Cố Trinh Trinh, hôm nay mặc một cái sườn xám gần giống của Ninh Uyển, mặc dù là một chiếc tân thời màu nền màu vàng nhạt, nhưng sau khi anh nhìn thấy, tuy cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không hề nghi ngờ, thật không nghĩ, bên trong một chiếc sườn xám, lại bị Cố Trinh Trinh giở trò lớn như vậy.
Bị chiếc lá che giấu ngọn núi, cũng khó trách Cố Tử Mạt có thái độ như vậy với anh!
Nghĩ tới đây, cả người anh không khỏi căng thẳng, đi ngay đến trước mặt Cố Tử Mạt, đối diện với ánh mắt chăm chú của Cố Tử Mạt, anh cũng không nói một lời giải thích nào, chỉ dùng đôi mắt đen của mình nhìn cô.
Trong lòng Cố Tử Mạt rung động lại chấn động, hai mắt nhìn nhau, trong lòng như có ngàn vạn chiếc dùi trống đang gõ, cô sững sờ nhìn anh, trong ánh mắt chứa đầy khát vọng, trong lòng cô sốt ruột muốn chết, có một âm thanh từ đáy lòng cô la lớn —— Anh giải thích đi, anh mau giải thích đi, chỉ cần anh giải thích, em sẽ nghe, em tin anh!
Vậy mà, sau khi nhìn nhau rất lâu, vẫn chưa hề nói một lời nào, lòng của cô dần dần sụp đổ, cổ họng cũng khô cháy, loại tình cảnh này, cũng giống như lúc đầu, Hà Ân Chính cũng giống như vậy, nửa ngày không nói lời nào, cuối cùng chỉ nói với cô ba chữ —— thật xin lỗi.
Bình thường cô ghét nhất ba chữ, cho cô, chỉ là đau càng thêm đau!
Bắt cá hai tay đều đáng chết, cô khẽ nhắm mắt, rất bình tĩnh mím môi lại, trên tay cũng dần dần có lại khí lực, cô nghỉ ngơi dưỡng sức, ý định sau đó sẽ một hơi đẩy người đàn ông này ra, bỗng mở mắt ra, tay nâng lên ——
Nhưng còn chưa nâng lên được một nửa, một bàn tay to êm ái đè tay của cô xuống, tiêu diệt toàn bộ sức lực vốn có của cô hầu như không còn, bàn tay cứng cáp bị ôm trọn trở nên mềm mại.
Nhu có thể khắc cương, cô không tự chủ trừng mắt nhìn, hình như cũng không tin tưởng cái kết quả này.
Trong nháy mắt lông mi dài như cánh bướm vỗ cánh tiếp xuống, người đàn ông hết lòng nắm tay cô, cơ thể thon dài tự động từ từ hạ xuống, cho đến lúc một gối chạm đất.
Cố Tử Mạt thiếu chút nữa mất đi hô hấp, ‘ Lục Duật Kiêu ’ cứ như vậy, để cho trong đầu cô xuất hiện hai ý tưởng trái ngược nhau, một tốt nhất, một xấu nhất.
Từ đầu đến cuối người đàn ông vẫn không nói một câu nào, anh để ra một cánh tay, chỉ giữ chặt tay trái của cô.
Dùng cái tay nhàn rỗi kia, chậm rãi móc lấy một chiếc nhẫn từ trong ngực ra, hơi ngửa khuôn mặt tuấn tú lên, thâm tình nhìn cô, "Anh biết rõ, hiểu lầm giữa chúng ta quá mức phức tạp, muốn giải thích sẽ rất phiền toái, nhưng Tử Mạt, chiếc nhẫn này, đủ để thay mặt cho quyết tâm của anh, nếu như em nguyện ý tin anh một lần, vậy thì đồng ý anh, gả cho anh!"
Anh dứt khoát quả quyết, đã có người không muốn thấy anh và cô được hạnh phúc, vậy anh càng muốn hạnh phúc cho người khác nhìn!
Người khác bược anh vào cạm bẫy, vậy anh sẽ hủy diệt nguồn gốc của cạm bẫy này! Giải quyết tận gốc, làm chơi ăn thật đi!
Cô cúi đầu nhìn anh, môi khẽ giương, từ ánh mắt đến vẻ mặt, đều là kinh ngạc.
Kết quả xấu nhất, cô cũng đã nghĩ tới, mà người đàn ông này, lại cho cô một kết quả vui mừng, cả hai cùng vui mừng, khiến cô cực kỳ khiếp sợ.
Hôn nhân là một món quà tốt nhất mà người đàn ông có thể tặng cho một cô gái, làm sao cô lại không hiểu đạo lý này chứ.
Nếu, anh muốn ở trước mặt Cố Trinh Trinh, cầu hôn với cô, vậy thì những thứ hiểu lầm cùng sai lầm trước đó, tất cả đều đã tự sụp đổ, như vậy có thể thấy được, anh thực sự không làm ta chuyện thật có lỗi với cô.
Người đàn ông này, vào lúc cô hiểu lầm anh, vẫn săn sóc bao dung cô như cũ, còn cầu hôn với cô trước mặt mọi người, dùng hành động phá vỡ toàn bộ suy nghĩ linh tinh của cô.
Chào đón cô, là niềm vui mừng khôn xiết, lệ nóng từ từ vòng quanh hốc mắt của cô, "Anh...... Em......" Hô hấp quá nhanh, thiếu chút nữa nghẹt thở, cô chỉ cảm thấy môi rất khô, nói gì cũng không được.
Dòng nước ấm đã chảy nhỏ giọt trong lòng cô từ rất lâu bắt đầu khởi động, cô cảm động đến tột đỉnh, là người đàn ông trước mắt này, dùng tình cảm ấm áp của anh, thấm ướt lòng của cô, còn có...... mặt mũi của cô.
Đối mặt với cô gái đang nghẹ lời, giờ phút này tâm tình của người đàn ông, giống như là treo trên miệng một vách đá, hơi không cẩn thận, cũng sẽ bị ngã tan xương nát thịt.
Tay anh nắm chiếc nhẫn hơi run lên, đôi mắt khẽ nhắm lại, lại nhanh chóng mở ra, "Tử Mạt, thứ lỗi cho anh đã cầu hôn em dưới tình huống hoảng hốt như vậy, anh chỉ—— sợ em chạy mất."
Một tay kéo lấy tay trái của cô đến gần mình hơn, một tay khác nắm chiếc nhẫn, đeo vào trên ngón giữa của cô.
Trong mắt cô tràn lệ, lặng lẽ cúi đầu nhìn động tác của anh, tay của anh rất thon dài cũng rất đẹp mắt, bởi vì da của anh trắng nõn, càng giống như là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, cũng không hề thua kém những bàn tay trong những quảng cao đặc tả, giờ phút này, đôi tay tinh xảo này, đang nghiêm túc đeo một chiếc nhẫn lên tay của cô.
Một cái chớp mắt, mãi mãi.
"Không ——" Cố Trinh Trinh cực kỳ hoảng sợ, che miệng cắt ngang giữa bọn họ, cô ta hốt hoảng muốn ngăn cản những thứ đáng sợ này, đâu tiên cô ta nhìn về phía ‘ Lục Duật Kiêu ’, nhưng chỉ liếc mắt một cái, cô liền bị ánh sáng lạnh bắn ra từ trong mắt anh làm thương tổn.
Tay chân cô ta run rẩy, lui về phía sau mấy bước, ngón tay nắm lấy chiếc áo sườn xám bằng chất liệu tơ tằm tổng hợp, run run rẩy rẩy đề nghị với Cố Tử Mạt, "Chị, nếu không...... Chị suy nghĩ lại? Lời nói của ba, chúng ta vẫn phải nghe chứ."
Cố phu nhân cũng gấp, vội vàng nhỏ giọng phụ họa, "Đúng vậy Đúng vậy, hôn nhân là chuyện lớn không thể qua loa, vừa phải coi trọng môn đăng hộ đối, lại phải nghe lệnh của cha mẹ, không vội vàng được, Tử Mạt, nếu không con nghĩ lại đi?"
Cố Tử Mạt nhìn hai mẹ con này một xướng một họa, làm sao nghe không hiểu lời nói của bọn họ?!
Nhà họ Cố chính là muốn kiềm chế việc hôn nhân của cô, hiện tại ngay cả Cố Trinh Đông cũng nhúng tay vào, chẳng lẽ cả đời của cô đều bị vây khốn ở bên trong, cô không thể tìm một người đàn ông mà minh thích, lại phải xem trọng môn đăng hộ đối gì đó sao?!
Cô chất vấn tất cả, lúc này cũng cố ý phản đối, lần này, sẽ làm một lần cho xong hết mọi chuyện, huống chi, cô ghét nhất bị uy hiếp!
Ánh mắt của cô run lên, chợt cắn chặt môi dưới, sự bàng hoàng trong ánh mắt dần dần trở nên kiên định, giống như là hạ quyết tâm thật lớn vậy, cứng ngắc quay đầu lại, cô không thèm nhìn hai mẹ con đứng bên cạnh một cái, một lần nữa đưa tay vào tay của người đàn ông, khóe môi nhẹ câu, "Em đồng ý."
Hôn nhân việc lớn, giải quyết dứt khoát, mặc cho hai mẹ con này kê gào nhưu thế nào, cô vẫn kiên định như lúc ban đầu.
Khóe môi người đàn ông nâng lên một nụ cười yếu ớt, nắm lấy ngón tay êm ái không xương của cô, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào, rồi sau đó hôn lên chiếc nhẫn một cái, cười nhìn cô, "Đã đóng dấu rồi, không thể đổi ý được nữa."
Đáy mắt cô mê mang, lôi kéo tay của anh, kéo cơ thể thon dài của anh đứng dậy, nhón chân lên, miễn cưỡng hôn cằm của anh, con mắt nhỏ linh động, khéo môi hơi cong lên, "Em còn muốn một con dấu thực sự nữa."
"Con dấu chính thức?" Trong mắt người đàn ông mỉm cười, hỏi ngược lại, ngay sau đó ý thức được cái gì, trên mặt lộ ra một nụ cười sâu hơn, cúi mắt nhìn giày của cô, hôm nay chỉ là loại giày đế bằng rất mỏng, cũng bởi vì như vậy mà chênh lệch chiều cao, cô không hôn tới môi của anh.
Nghĩ tới đây, anh cười nhỏ ra tiếng, tay giữ chặt eo của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, cúi người một cái, nụ hôn tinh tế rơi lên ánh mắt cùng khóe môi của cô.
Cảm thụ nụ hôn dịu dàng của anh, cô không nhịn được mà quấn hai tay lên cổ anh, đầu lưỡi dây dưa với nhau ở trong miệng, nhắm mắt lại hưởng thụ sự dịu dàng sắp kết thúc này.
Cho đến khi hô hấp của cô sắp bị nụ hôn này tiêu hao hết sạch, người đàn ông mới thả cô ra, cô gần như ngạt thở, nằm trong ngực của anh thở dốc, trong mắt của anh xuất hiện ánh sáng thỏa mãn, nhẹ nhàng vuốt theo sống lưng của cô, "Bây giờ sẽ đi đóng con dấu chính thức đó, có được hay không?"
Cô gật đầu một cái, mắt sáng chớp động, ngón tay không khỏi đặt lên gương mặt tuấn tú của anh, khuôn mặt trước mắt này, chính là gương mặt mà cô mỗi ngày ngủ dậy, đều muốn nhìn thấy sao? Cũng vui tai vui mắt, hình như không có gì không tốt.
Người đàn ông vẫn quyến luyến ôm cô như vậy, không bỏ được buông ra, bất giác, cô mới biết cả người mình đang lơ lửng giữa không trung, vội vàng đẩy anh, "Mau buông em xuống đi."
Người đàn ông thích thú, dĩ nhiên là không chịu buông, cô biết tính khí của người đàn ông này, lại không muốn anh đùa bỡn bá đạo nữa, liền giở chút trò nhỏ, nhàn nhạt cười với anh, thương lượng, "Tay của anh ôm chặt làm em đau thắt lưng, anh tạm thời thả em xuống, có được hay không."
Người đàn ông quả nhiên trúng chiêu, vội vàng đặt cô xuống đất, làm ra vẻ muốn xem xét vết thương của cô, hỏi cô có bị thương đến hay không, Cố Tử Mạt sao có thể mặc cho anh tích cực được, cô chỉ có thể dùng vài ba câu đuổi anh thôi.
Liếc mắt, lại thấy Cố Trinh Trinh còn ngây ngốc đứng ở một bên, hoàn toàn không biết mình đã kỳ đà cản mũi khiến người ta ghét bỏ, nét mặt của cô ta cực kỳ bi ai, thần thái trên mặt hoàn toàn không có, loại nét mặt cực bi này, không phải muốn giả vờ là có thể giả vờ được.
Ánh mắt của Cố Tử Mạt dừng lại trên người Cố Trinh Trinh mấy giây, mới dời đi chỗ khác, tiến lên kéo ánh tay của ‘ Lục Duật Kiêu ’, "Chúng ta đi thôi."
Đây là lần đầu tiên cô cam tâm tính nguyện, nắm tay của anh, thuần túy rời khỏi nhà họ Cố, không có diễn trò cho bất luận kẻ nào nhìn.
"Các người đừng đi!" Cố Trinh Trinh từ phía sau kêu lên một tiếng, cố gắng quát bảo bọn họ dừng lại, cô biết, một khi hai người đi ra khỏi cánh cửa này, lĩnh cái giấy chứng nhận đó, nếu muốn phá bọn họ, lại sẽ khó càng thêm khó rồi.
Cố Tử Mạt lại giống như đang nghe được chuyện cười vậy, quay đầu lại cười lạnh nhếch môi nói: " Trinh Trinh, tôi đã cảnh cáo cô trước rồi, cái góc tường này cũng không phải dễ nạy ra như vậy, đáng tiếc cô không nghe lời khuyên của tôi, hiện tại biến thành không chịu nổi như vậy, ai cũng không giúp được cô!"
Trong lòng Cố Trinh Trinh biết Cố Tử Mạt đây là quyết tâm hủy diệt tất cả nhớ nhung của cô, cô khóc không ra nước mắt, sắc mặt lập tức kém đến cực hạn, dưới chân mềm nhũn, cả thân thể giống như tuột xuống, tê liệt ngã trên mặt đất.