Hà Ân Chính vừa nghe thấy Cố Tử Mạt nói như vậy, cho là cô đang dao động rồi, trong lòng mừng rỡ, buông lỏng tay ngay lập tức, nâng hoa lên cho cô.
Mắt đẹp của Cố Tử Mạt chuyển một cái, cầm lấy bó hoa, thừa dịp Hà Ân Chính không phòng bị, đập ngay lên đầu Hà Ân Chính, hung dữ nói, "Không có cửa đâu! Anh cút ngay! Đừng có đến ghê tởm tôi! Ăn đồ thừa là thói quen của Cố Trinh Trinh, tuyệt đối không phải là thói quen của Cố Tử Mạt tôi!"
Hoạt động hàng ngày của Hà Ân Chính, chính là vẽ những bức tranh hạng hai, làm các sản phẩm điêu khắc hạng ba, hoàn toàn chính là một cậu ấm chơi bời lêu lổng, bình thường không chú ý rèn luyện, hiện tại lại đang ở tư thế quỳ, muốn phản kháng lại cũng hơi khó khăn.
Đối với sự đánh đập của Cố Tử Mạt, anh ta gần như không thể chống đỡ được, chỉ có thể ôm đầu, "Tử Mạt, có chuyện gì thì từ từ nói, nói chuyện là tốt rồi."
"Nói cái rắm!" Đại Thiến lợi dụng đúng cơ hội, tiến lên đạp ngay cho Hà Ân Chính một đạp, rút cành mận gai trên lưng anh ta ra, quật một trận lên người Hà Ân Chính, "Đồ đàn ông cặn bạ, tên đàn ông thối tha, hôm nay tôi sẽ khiến anh có đi không về!"
Cành mận gai thứ thiệt, phía trên mang theo gai nhọn, ghim lên người Hà Ân Chính phải ô ô kêu loạn, gào khóc thảm thiếtcầu xin tha thứ một trận.
Đại Thiến cũng ra tay hết sức, quật mấy cái, mà cành mận gai lại bị đứt, Đại Thiến thấy cành mận gai đứt đôi, ném mạnh cành mận gai ra ngoài cửa, "Sợi gai này chất lượng kém như vậy, cũng thối nát giống như anh vậy! Ôm đầu! Lăn ra ngoài như quả bóng nhỏ đi!" Dứt lời, lại đá thêm một đá nữa!
Vì vậy trện đánh đập cũng kết thúc, Hà Ân Chính ôm đầu, cả người chật vật không chịu nổi, Cố Tử Mạt nhìn vẻ nhếch nhác của anh ta, luôn có loại cảm giác ‘ năm đó mắt chó đui mù ’, cô vứt bó hoa trong tay đã bị giày xéo rách nát không chịu nổi ra bên ngoài, nhíu mày, "Ngựa hay không ăn lại cỏ cũ, Hà Ân Chính, anh vẫn nên giữ lại mặt mũi cho mình đi."
Hà Ân Chính cũng không phải là kẻ ngu, tự nhiên biết Cố Tử Mạt là mắng anh ta không biết xấu hổ, bị đánh đến mức thảm hại, cho dù anh ta rất giận dữ, cũng chỉ có thảm hại mà chạy đi thôi.
Nhìn cánh hoa hồng màu đỏ chót đầy trên đất, Cố Tử Mạt than thở một tiếng, quay người cầm lấy cây chổi, đi quét dọn, mắt không thấy, tâm không phiền.
Đại Thiến khoanh tay nhìn động tác của cô, bất thình lình nói, "Cậu sẽ bị muộn giờ làm rồi."
Bất giác Cố Tử Mạt khẽ ném cây chổi, cầm ngay túi xách lên chạy ra ngoài.
Nhanh chóng vội vàng, cuối cùng đã tới công ty mỹ phẩm Cẩm Tú, người của Tần Khôn rất có năng lực, cô vừa vào cửa, đã có người hướng dẫn cô làm thủ tục nhận chức, cả buổi sáng, cô đều làm quen với công ty thôi.
Phòng điều hương của cô ở lầu hai, theo lý thuyết, lầu hai rất dễ dàng bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn ở bên ngoài, mà công việc điều hương lại cần Điều Hương Sư hết sức tập trung để tưởng tượng ra hương vị, cho nên việc bố trí phòng điều hương tại lầu hai, hình như cũng không phải là một lựa chọn tốt.
Nhưng, khi cô nhìn từ bên cửa sổ thủy tinh xuống dưới, nhìn những cặp đôi muôn hình muôn vẻ đi từ trong tiệm áo cưới phía đối diện cùng trong quán cà phê ra ngoài, thì cô đã hiểu rõ được phân nửa rồi.
Nhìn những cặp đôi yêu nhau lãng mạn ấm áp này, sẽ dễ có linh cảm hơn.
Cô đại khái ngắm qua vài lần, lại thấy hình như ở dưới lầu có người đi thang máy lên, cô không có tâm tình xem, liền kéo rèm cửa vào, xoay người đi xem những nguyện liệu điều hương đã được chuẩn bị trong phòng điều hương.
Xem được một lúc, thì nghe được một trận tiếng đập vỡ thủy tinh, tiếng vang đó, hình như đến từ —— ngoài cửa sổ!
Cô buồn bực vén rèm cửa lên nhìn, suýt chút nữa thì bị chấn kinh rớt mất cằm!
Giờ phút này, Hà Ân Chính ngồi ở trong lan can thang máy, tay nângmột bó hoa hồng tươi, nháy mắt với cô, hình như là muốn cô mở cả cửa sổ ra.
Dọc theo thang máy là một bức tranh chữ, bong bóng màu hồng cũng tung bay theo gió, trừơng hợp này vốn chỉ nên xuất hiện trong phim tình cảm lãng mạn, sau khi Cố Tử Mạt nhìn thấy lại cực kỳ chán ghét, điều khiến cô chán ghét nhất chính là hàng chữ dọc trên bức tranh chữ —— anh sai lầm rồi, gả cho anh đi...anh yêu em!
Càng đáng sợ hơn là, Cố Tử Mạt nhìn qua cửa sổ thủy tinh, thế nhưng nhìn thấy bên ngoài có từng đám từng đám người đang chạy về phía bên này, đều hiếu kỳ muốn đến xem kịch vui đi.
Thời đại toàn dân giải trí, thậm chí có người còn lấy điện thoại di động ra để quay video nữa.
Cố Tử Mạt không có cách nào trốn tránh, chỉ có thể kéo cửa sổ ra, thử khuyên can Hà Ân Chính, "Không muốn trở thành đầu đề của các báo, thì nhanh chóng về đi, mặt mũi cũng bị hành động của anh vứt đi hết thôi!"
"Tử Mạt, chỉ cần em đồng ý lời cầu hôn cuả anh, anh sẽ về ngay." Hà Ân Chính vừa thấy Cố Tử Mạt ló ra, vội vàng lấy chiếc nhẫn trong túi ra, nắm lấy ngón tay Cố Tử Mạt, muốn đeo chiếc nhẫn lên.
Cô ghét bỏ đẩy tay anh ta ra, "Vĩnh viễn cũng không thể nào! Nằm mơ đi! Hà Ân Chính, anh ở đây vứt bỏ mặt mũi của nhà họ Hà là việc của anh!"
Nhưng Hà Ân Chính vẫn không thèm để ý, giơ bó hoa hồng trong tay lên, xoay người, phất tay với đám người ở phía dưới hô to lên, "Cố Tử Mạt, anh yêu em, anh muốn em làm vợ của anh, làm con dâu của nhà họ Hà!"
"Chàng trai, rất dũng cảm, chúng tôi ủng hộ anh." Phía dưới lập tức có một bác gái phụ họa theo, lại còn ủng hộ rất nhiệt tình.
Cố Tử Mạt cố che giấu sự chán ghét trong lòng, hít thở dồn dập, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại.
Cô nhìn rõ ràng, chẳng những Hà Ân Chính không sợ truyền thông, còn vô cùng hoan nghênh truyền thông, anh ta còn kêu to, để cho Cố Tử Mạt làm con dâu của nhà họ Hà, a, anh ta là muốn cho mọi ngườibiết quyết tâm làm thông gia của nhà họ Hà và nhà họ Cố đây!
Cô tuyệt đối không thể để bị ngừơi quản chế được!
Cô tùy tiện cầm lấy một nguyên liệu lỏng trong tay, nắm chặtrồi cả giận nói với Hà Ân Chính, "Đây là chất cồn tôi dùng để pha chế điều hương, rõ ràng tính ăn mòn của nó cũng không thua gì a- xít sun-phu-rit, Hà Ân Chính, nếu anh vẫn tiếp tục hành vi này ở đây, tôi đảm bảo sẽ làm anh bị hủy dung!"
Mặt mũi dáng dấp của Hà Ân Chính cũng không tệ, bình thường vẫn yêu mặt của mình như mạng sống vậy!
Ai ngờ, vậy mà Hà Ân Chính lại không có bị dọa sợ, anh ta vẫn cứ lù lù bất động, giả bộ một vẻ thâm tình khẩn thiết, nói: " Tử Mạt, em phá hủy mặt của anh, vậy em phải phụ trách nửa đời sau của anh đấy."
"Cút!" Cố Tử Mạt tức đến mức đau răng, cô thật sự không dám hủy dung của anh ta, cực kỳ tức giận khép cửa sổ lại, kéo rèm cửa sổ vào, tạm thời quyết định nhắm mắt làm ngơ!
Lấy điện thoại di động ra, theo bản năng liền bấm một dãy số xin giúp đỡ, nhưng đợi đến khi tiếng chuông bên kia vang lên, bỗng dưng cô cả kinh, cúp điện thoại.
Cô không muốn tiếp tục tìm anh nữa! Tại sao có thể?!
Lại gọi một số khác, gọi Đại Thiến, ngoài cửa sổ lại từng hồi từng hồi tiếng huyên náo của mọi nười, cô cho rằng Hà Ân Chính lại đùa giỡn cái gì yêu thiêu thân, liền kéo rèm lên xem, lại nhìn thấy một điều quá sức tưởng tượng.
Không thấy có bóng dáng của Hà Ân Chính ở bên ngoài cửa sổ? Chỉ có thang máy đang chạy lên cao, cô vừa mở cửa sổ ra nhìn, mắt trọn tròn, Hà Ân Chính lại bị thang máy đẩy lên cao hơn, hình ảnh trong mắt cô càng ngày càng nhỏ, mà bên tai của cô, vẫn truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết của Hà Ân Chính.
Lại nhìn xuống dưới lầu, mọi người đều trong tâm trạng xem náo nhiệt mà thôi, quay video quay video, chụp hình chụp hình, nhưng ở bên cạnh thang máy, lại có một bóng dáng đang chỉ huy, bắt mắt như vậy, để cho cô vừa nhìn đã thấy được anh!
Thì ra là anh đến giúp cô chế ngự Hà Ân Chính.
Sau khi trải qua chuyện tối hôn qua, lại nhìn thấy anh một lần nữa, bỗng chốc trái tim của cô liền đập không ngừng, cô nắm chặt tay, di chuyển bước chân ra ngoài, trong lòng tính toán, nên dùng thái độ như nào để gặp anh đây.
"Chà, chúng ta nhanh đi xuống xem một chút, cái anh chàng đẹp trai điều khiển thang máy đã bị bắt đi rồi!" Một nhân viên trong công ty gọi đồng nghiệp, quệt vào cánh tay Cố Tử Mạt, chạy nhanh xuống phía dưới.
Thân thể Cố Tử Mạt bị va chạm đến mức lung lay, trong đầu chỉ có một hình ảnh kinh khủng ——‘ Lục Duật Kiêu ’ bị bắt đi rồi!