Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

chương 6: đi, nghiệm thân đi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người này thật đúng là giở trò, thủ đoạn cao minh!

Già đời lọc lõi rồi.

Được rồi được rồi, lời qua tiếng lại cũng không được gì, xét thấy Cố Trinh Trinh vẫn còn đứng cách đó không xa, hiện tại cô không so đo cùng cái kẻ giả mạo này, cầm lấy thẻ mở cửa phòng liền quay người đi về phía thang máy.

‘ Lục Duật Kiêu ’ giật giật khóe miệng, ánh mắt dừng lại trên người cô gái mặc vày đen đứng bên cạnh mấy giây, lại đối mặt với cô gái kia, anh phản ứng kịp, lập tức liếc mắt, đi theo.

Cửa thang máy phản chiếu khuôn mặt của hai người, Cố Tử Mạt cảm giác bong dáng bên cạnh mình kia đặc biệt cần ăn đòn, không khỏi mở to mắt, một câu lại một câu hỏi anh ta, "Anh làm nghề gì, tại sao lại đáp ứng tin thuê người vậy?"

Người đàn ông lại nghiêng đầu nhìn về phía cô, ngẫm nghĩ mấy cái, lông mày nhướng lên, mới nói, "À, tôi là kẻ chuyên đi lừa người, dựa vào khuôn mặt đẹp trai, dĩ nhiên, là có nợ nần, nhìn thấy trang quảng cáo, cảm thấy thú vị lại kiếm được nhiều tiền, cho nên liền tóm lấy cơ hội, nhưng tôi không có dự liệu được, người thuê lại keo kiệt như vậy, thật là thất sách."

Thấy cô không có phản ứng gì, dừng một chút, lại bổ sung một câu trêu chọc cô, "Khó trách anh ta không cần cô."

Đôi tay Cố Tử Mạt nắm thành quyền, người này tuyệt đối là muốn ăn đòn, cô cố ý bắt tay giảng hòa với anh ta, thế nhưng anh ta lại không cảm kích!

Kẻ giả mạo tự cho là mình đẹp trai đến không cần bạn bè, dựa vào gương mặt đẹp trai là có thể đùa bỡn khắp thiên hạ?

Âu phục và đồng hồ nổi tiếng trên người anh ta, còn có bữa cơm Tây cao cấp tối nay, có cái nào không phải dựa vào bán khuôn mặt để đổi lấy? !

Cố Tử Mạt nhìn chằm chằm cái miệng đáng ghét, chỉ muốn cho anh ta câm miệng, tức giận móc ví ra, lấy một chồng tiền nhét hết vào trong tay anh ta, bực tức nói, "Đúng, tôi keo kiệt, tôi không có tiền không có bối cảnh, cũng bởi vì tôi không phải con gái ruột nhà họ Cố, cho nên rõ ràng là anh ta sai, là anh ta bắt cá hai tay, là em gái tôi làm kẻ thứ ba, nếu không có người đứng về phía tôi! Tôi cho anh biết, tôi không có tiền, nhưng dù sao tôi cũng hơn anh, nếu anh còn dám nói lung tung chọc giận tôi, thì tôi sẽ trực tiếp khấu trừ tiền lương của anh.

Thật không biết xấu hổ, cô phải làm nữ vương một lần, dùng tiền đập chết anh ta!

Tiếng nói vừa dứt, trong lòng cô đã cảm thấy thoải mái ngất trời, nhịn tức quá lâu, rốt cuộc có thể tìm một người xả giận!

Coi tiền như rác ‘Lục Duật Kiêu ’ hình như bị cô dọa sợ một chút, nhìn một chồng tiền bị cứng rắn nhét vào trong tay mất hồn mấy giây, giống như là đời này chưa từng nhìn thấy một chồng tiền như vậy .

Cố Tử Mạt thầm nghĩ, không đến mức đó chứ!

Cô đưa cho anh ta một chồng tiền cũng làm anh ta sợ đến choáng váng sao? Không đến nỗi khủng bố như vậy đi!

Nhìn kỹ gương mặt anh ta lần nữa, cảm giác mặt anh ta lộ vẻ sợ hãi, giống như không biết phải làm sao.

Cô nhìn ngón tay thon dài của anh ta lướt qua từng tờ từng tờ tiền mặt, nuốt nước miếng, thấy mình quá nhẫn tâm, "Ai, anh đừng sợ, tôi sẽ không trừ tiền lương của anh, đưa cho anh sẽ là của anh, cái vụ miệng hùm gan sứa gì đó, tôi cũng sẽ không kiểm tra, anh hãy yên tâm đi, tiền này đều là của anh rồi."

Cô cho là anh sợ bị trừ tiền lương, cho nên tốt bụng nói mấy câu trấn an anh ta.

Xem đi, cô chính là người tốt như vậy đấy, đối với một kẻ giả mạo vốn không quen biết cũng có thể khảng khái hào phóng như vậy! Đúng là trời đất cũng phải cảm động!

Có lẽ lời của cô có hiệu quả, cô vừa dứt lời, kẻ giả mạo giống như bị đổ một chậu nước lạnh, trong nháy mắt liền khôi phục vẻ bình tĩnh thong dong vừa rồi.

Anh ta đưa cơ thể về phía trước tìm tòi, hơi híp mắt, hơi thở nguy hiểm áp bức cô, một đôi mắt đen sâu trong suốt, phát ra điểm ánh sáng trắng càng ngày càng bén nhọn.

Cô không biết rốt cuộc anh ta muốn làm gì, chỉ là từ góc độ của cô nhìn sang, cái khuôn mặt này của kẻ giả mạo quả nhiên là hoàn mỹ vô khuyết, ngọn đèn thủy tinh trên đầu chiếu xuống, giống như đều rơi vào đôi mắt trong này, đáy mắt óng ánh đều là những đốm sáng nhỏ.

"Không có việc gì, chúng ta đi lên thử một chút, tôi mặc cho cô kiểm tra, nếu như cô không hài lòng, trừ lương thoải mái." Hai người đứng quá gần, anh ta cắn lỗ tai của cô, nhẹ giọng nói.

Nhìn gần, tóc của cô cực kỳ mềm mại, rõ ràng là sợi tóc chưa bao giờ trải qua uốn sấy, đen nhánh như mây xõa ra, không biết khiến cho bao nhiêu cô gái hâm mộ.

Kẻ giả mạo cố chấp như vậy, khiến Cố Tử Mạt chỉ cảm thấy một mảnh đen tối trước mắt, cô cho kẻ giả mạo bậc thang để đi xuống, anh ta chẳng những không xuống, lại còn lên mũi lên mặt!

Thật là làm cho cô muốn nổi cáu.

Đầu khẽ nghiêng sang một bên, ánh mắt thoáng nhìn, Cố Trinh Trinh đã sớm không có ở chỗ này, cô liền yên lòng, lại thấy cửa thang máy mở ra, cô sao có thể lao vào miệng cọp, đưa tay liền kéo ‘ Lục Duật Kiêu ’ qua, tức giận một hơi, "Như vậy thú vị sao? Nhìn anh cũng không giống kẻ ngốc, thế nào không hiểu ! Hả?"

Đêm muộn như vậy, chỉ vì chút tiền thù lao, cô tức giận đến mức thuê phòng cùng anh ta, mà anh ta thì sao, biết rất rõ ràng tâm tư của cô, còn nhất định lôi kéo cô đi con đường không lối về.

Người đàn ông nhìn bàn tay của mình đang bị cô cầm, trong mắt chứa đầy nụ cười, khẽ quai hàm con mắt, bên môi nâng lên một đường cong, cố ý nói lời ngược lại, "Vẫn chưa có người nào dám kéo tay tôi như vậy đâu? Trải nghiệm này, cảm giác cũng không tệ lắm, cô có cảm thấy hay không, loại cảm giác này là giống như đã từng quen biết?"

Bản thân cô không khỏi bị nụ cười của anh ta làm cho sợ hãi, vừa nghe anh ta nói như vậy, tay cô đang lôi kéo tay của anh ta càng thêm nóng hừng hực, theo bản năng liền muốn dùng sức cố gắng hất tay anh ta ra, nhưng lại bị anh ta cầm ngược trở lại.

Trời ơi, cô cần phải mua cái bình sịt phòng sói rồi!

Anh ta không nhìn sắc mặt của cô, trên khuôn mặt tôn quý xa cách tràn ngập thứ tình cảm dịu dàng không lối thoát, anh ta cúi đầu nhìn chỗ tay của hai người đang giao nhau, không chút để ý nở nụ cười, cười nói, "Loại cảm giác này, nên lâu một chút, tôi muốn như vậy."

Cố Tử Mạt bị anh ta làm cho dở khóc dở cười, lời nói hành động của người đàn ông này thật là khiến người ta không thể nói lý, chợt nghe, còn có loại cảm giác bay bay lắc lư, nhưng loại cảm giác này đặt trong loại hoàn cảnh này lại không thoả đáng.

Mặt của cô tối sầm lại, giọng nói đè thấp, "Này, anh đừng náo loạn, buông tôi ra."

Sauk hi ‘ Lục Duật Kiêu ’ nghe cô nói như vậy, chân mày thấp xuống, "Tôi không có náo loạn."

Anh ta nói nghiêm chỉnh, giọng nói lại vô tội như thế, nhưng Cố Tử Mạt nghe xong, lại chỉ thấy trong đó hàm chứa hai chữ —— cần ăn đòn!

Cô thật sự chịu đủ rồi!

Cô tức giận đến dậm chân, "Dù là Lục Duật Kiêu thật ở chỗ này, cũng không dám tán gái như vậy! Huống chi anh chỉ là đồ giả mạo!" Kẻ giả mạo trước mắt này này cuối cùng cũng là ra vẻ đọa mạo going như Hà Ân Chính sao!

Hiện tại gương mặt đó của Hà Ân Chính đang không ngừng trùng khít cùng với gương mặt trước mắt cô! Thật sự là tra tấn!

"Mặc dù lời này của cô kích thích tôi, nhưng tôi vẫn không có tính toán buông tay." Kẻ giả mạo híp mắt, trong ánh mắt là vẻ đùa cợt.

Cố Tử Mạt bị dày vò đến thảm, trợn mắt trừng anh ta, "Anh buông hay không buông!" Phát điên, nhưng không có từ nào để tranh luận với anh ta, cắn răng một cái, tâm hung ác, cúi đầu cắn lên cánh tay của anh ta!

Thỏ nóng nảy còn cắn người ! Hôm nay liền coi như ăn thịt miễn phí đi.

"Đau. . . . . . Nhả ra." Dù là đàn ông mạnh mẽ kiêu ngạo cũng không có biện pháp đi, cuối cùng thì kẻ giả mạo cũng thỏa hiệp.

Lúc này Cố Tử Mạt mới ngẩng đầu lên, thuận tiện thu tay mình lại, "Tôi đã nói anh buông ra rồi, tôi cũng đã thương lượng với anh. . . . . ." Cô không tự chủ nói xong, nhưng một giây kế tiếp, chợt nhìn ánh mắt của anh tan, côg bối rối, nửa câu nói sau thế nào cũng không nói tiếp được

Truyện Chữ Hay