"Có lẽ Tử Mạt hơi kích động, tôi rất xin lỗi vì hành động vừa rồi của cô ấy."
Cố Trinh Trinh nghe tiếng, nhìn về phía người tới, người tới cao lớn tuấn tú, khí chất bất phàm, không phải ‘ Lục Duật Kiêu ’ là ai?
Cô thật không ngờanh ta sẽ xuất hiện tại nơi này, tâm tâm niệm niệm lâu như vậy, cuối cùng cô cũng có cơ hội ở một mình với anh ta, trong nội tâm Cố Trinh Trinh chợt mừng như điên, nhưng chỉ một giây sau, tâm tư của cô rất nhanh đã bị những thứ khác chiếm lấy rồi.
‘ Lục Duật Kiêu’ rõ ràng là đồng minh của Cố Tử Mạt, anh ta làm sao có thể tốt bụng đến xin lỗi chứ? Giả vờ tốt bụng chứ gì?
Cô nghiêm túc chăm chú nhìn anh ta, muốn tìm ra sơ hở từ trong mắt anh ta, nhưng cuối cùng lại tốn công vô ích, cô không có thời gian ngẫm nghĩ nữa, chỉ có thể đứng dậy, ưu nhã bước từng bước nhỏ đi tới bên cạnh anh ta, khẽ lắc đầu, cười yếu ớt nói nhỏ với anh ta, "Không có việc gì, Chị ấy...... Chị ấy chỉ là nhất thời xúc động, tôi sẽ không để ở trong lòng."
Người đàn ông nhìn dáng vẻ Cố Trinh Trinh, trong lòng chán ghét đến cực điểm, ánh mắt tối sầm lại, nhưng lại che giấu ngay lập tức, anh trầm giọng nói, "Cảm ơn Cố nhị tiểu thư thông cảm, Lục mỗ muốn mời Cố nhị tiểu thư nhảy một điệu, như thế nào?"
"Chuyện này......" Cố Trinh Trinh giống như vô ý cúi đầu, giả bộ dáng vẻ e lệ suy tính, rồi sau đó mới cắn môi ngẩng đầu, "Vậy...... Tôi mà từ chối thì bất kính quá rồi."
Miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại nhịn không được mà kích động, cô giống như là sợ anh đổi ý, liền nâng tay lên, ý muốn khoác lên trên tay của anh.
Người đàn ông nhìn tay của cô ta, trong lòng chê cười, cô gái này cũng thật nóng lòng, anh giấu diếm sự chán ghét xuống, thử giơ tay ra nâng tay thon của cô ta lên, được nửa đường nhưng vẫn thất bại, anh híp híp mắt, theo thế tay vừa rồi tiếp tục giơ tay lên, giống như quan tâm sửa lại đồ trang sức cho cô ta.
Cố Trinh Trinh buồn buồn lại lúng túng rút tay trở về, nhưng vẫn vui vẻ trong lòng, bởi vì anh ta vừa sửa sang lại đồ trang sức cho cô, anh ta quan tâm cô.
Cô nhìn gò má gần như hoàn mỹ của người đàn ông, trong lòng càng thêm mong đợi.
Theo cô biết, đây cũng là điệu nhảy đầu tiên của ‘ Lục Duật Kiêu’, điệu nhảy này có ý nghĩa to lớn, chắc chắn sẽ khiến Cố Tử Mạt tức đỏ mặt, vừa nghĩ tới dáng vẻ của Cố Tử Mạt, trong lòng cô liền dâng lên niềm hưng phấn không ức chế được!
Hai người đi đến hội trường, bởi vì‘ Lục Duật Kiêu ’tái xuất hiện, ánh mắt của phần lớn mọi ngườicũng bị hấp dẫn.
Cố Trinh Trinh cười ưu nhã, cô đã đổi một chiếc váy dài hở vai đơn giản màu vàng kim, cô lại yêu thích kim cương, dây chuyền kim cương trên cổ đẹp mắt vô cùng, cô chân chính có cảm giác đang đứng ở vị trí cao, giờ phút này cô lộng lẫy, bắt mắt, vượt qua tất cả phụ nữ trong hội trường, bao gồm cả Cố Tử Mạt!
Cô nhìn sàn nhảy một cái, ánh mắt quyến rũ nhìn anh ta, đôi mắt ẩn tình, gần như ám chỉ thẳng.
Người đàn ông không nhúc nhích, duy trì mỉm cười, ánh mắt liếc về phía Cố Tử Mạt trong đám người, ánh mắt thâm thúy.
Cố Trinh Trinh thấy anh ta mất hồn, lại nhìn theo ánh mắt của anh ta, liền thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cố Tử Mạt, lòng tranh cường háo thắng của cô vì vậy mà càng thêm mãnh liệt, cô thản nhiên cười, dứt khoát vươn tay ra, "Bây giờ có thể sao?"
Người đàn ông lại liếc Cố Tử Mạt một cái, hơi ảm đạm, mới mỉm cười với Cố Trinh Trinh, "Có thể, thật là vinh vạnh." Một tay chắp sau lưng, một tay tao nhã lễ phép nâng mấy ngón tay của Cố Trinh Trinh lên, bước vào sàn nhảy.
Cố Tử Mạt nhìn hai người trong sàn nhảy, trong lòng phẫn nộ không nói ra được, cô đặt mạnh ly rượu trên tay vào trong khay, ánh mắt phẫn uất nhìn của bọn họ.
Mục đích của ‘ Lục Duật Kiêu ’là gì? Cô không biết, nhưng cô biết, mình nhìn thấy cái gì, hơn nữa bản thân còn rất tức giận!
Mỹ Nam Kế sao? Hừ! Còn không phải là ỷ vào bề ngoại tốt đẹp của chính mình, lưu tình khắp nơi, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi?!
Cô khuyên chính mình, đây đều là mưu kế, chính là muốn đối phó Cố Trinh Trinh, mặc dù trước đó anh không có thương lượng với mình, nhưng nhất định là anh đang giúp mình!
Nhưng một âm thanh khác lại không ngừng nhảy ra, cô nói, Cố Trinh Trinh chính là một Bạch Liên hoa, có thể lừa gạt tất cả đàn ông, có thể lôi kéo tất cả đàn ông đến tay, ‘ Lục Duật Kiêu ’ cũng không phải là Thánh Nhân, nhất định sẽ bị quyến rũ!
Cặp mắt bị lửa giận thiêu đốt trừng mắt nhìn hai người trong sàn nhảy, người đàn ông nhảy waltz rất tốt, dáng người thẳng tắp ưu nhã, lại không kiểu cách chút nào, hết sức đẹp mắt, có anh ta ở đây, cả người Cố Trinh Trinh cũng trở nên rực rỡ chói mắt rồi.
Hai tay Cố Tử Mạt nắm chặt thành quyền lại nắm thật chặt, tiếng các khớp xương va vào nhau trên nắm tay nho nhỏ của cô một tiếng tiếp một tiếng truyền ra, trong lòng lại càng bồn chồn không ngừng.
Loại cảm giác đó lại xuất hiện, chính là loại cảm giác lúc nhìn thấy ‘ Lục Duật Kiêu ’ đi dạo phố cùng người đẹp. Cảm giác lần này còn mạnh mẽ hơn trước kia, cô không nắm được, khiến cho cô gần như không thể thở nổi.
Cô rất muốn kéo anh về, nhưng cô lại không có tư cách đó, trước kia cô coi như là chủ thuê của anh, cô có thể ra lệnh cho anh, nhưng bây giờ, cô không có tài lực, đã thành một người đi thuê chỉ có hình thức thôi.
Cô không có một lý do nào cả.
"Hô —— hút ——" cô thầm ra lệnh cho bản thân, để mình tỉnh táo!
Cô nhìn đi chỗ khác, ép buộc không cho mình nhìn tình huống bên trong sàn nhảy, cũng không để ý dáng vẻ Hà Ân Chính ở trong đó nhìn như thế nào.
Bộ dáng của Hà Ân Chính như nào? Bị làm trò cười cho đội nón xanh!
Có lẽ, khẳng định có không ít người ở xung quanh đang nói xấu anh ta. Cô suy nghĩ một chút, không tiếng động bước đến trước mặt Hà Ân Chính, ranh mãnh nói với anh ta, "Hết cách rồi, người em gái này của tôi chính là có sức quyến rũ như này đây, lòng của con bé, không ai ngăn cản được."
Hà Ân Chính buồn buồn, một câu cũng không nói nên lời, nhưng bị cô châm chọc như vậy, hiển nhiên Hà Ân Chính không chịu nổi, hai mắt đỏ lên, bên trong bốc lên nửa giận đối với cô.
Cô thấy anh ta như vậy, nghĩ thầm, đôi mắt của anh ta thật sự là rất sắc, phối hợp với gương mặt màu gan heo, về sau cũng không cần xào gan heo nữa rồi.
Cô quyết tâm châm lên ngọn lửa này của anh ta, để cho hương vị món gan heo càng tốt hơn, vì vậy cố ra vẻ tò mò với mấy chuyện xấu hỏi anh ta, "Nói cho tôi biết, cảm giác bị cắm sừng như thế nào? Không dễ chịu rồi."
Vừa dứt lời, thân thể của cô liền bị người đàn ông ở trước mặt đẩy, cô cố đứng vững, lại nhìn về phía bên kia, chỉ thấy Hà Ân Chính đã rảo bước đến sàn nhảy bên kia......
Cố Trinh Trinh lại vẫn đang đắm chìm trong điệu nhảy, trong lòng cô nghĩ, làm thế nào để lôi kéo “Lục Duật Kiêu” nhảy điệu thứ đây, nghĩ đi nghĩ lại, liền nhìn thấy một cô gái mặc váy đang từ bên kia đi tới, nhìn hết sức quỷ dị.
"Có thấy cô gái kia không, cô ấy là phóng viên của《 báo Tân Đô 》." Cô vừa bước nhảy, liền nghe thấy ‘ Lục Duật Kiêu ’ giới thiệu cái cô gái mặc váy đó như vậy.
Cố Trinh Trinh hơi bị kích thích bởi hai chữ “phóng viên” này, lòng cô phòng bị lên, cô nheo lại mắt, vô cùng thận trọng tập trung vào cô gái kia, khuôn mặt của cô gái này...... Giống như đã từng quen biết.
"Cô ấy, cô ấy chính là cái đó......" Cô có chút luống cuống thiếu chút nữa nói lộ ra chân tướng, cô nhất thời luống cuống, tránh né, cúi thấp đầu xuống, muốn che giấu bản thân.
Trên thực tế, cô sợ hãi đến mức muốn chạy trốn, ký ức về những thứ khủng bố kia xâm nhập vào trong đầu cô, như trùng độc.
Cô cực kỳ bối rối, chỉ thấy Hà Ân Chính đi tới, cô cho là mình gặp được cứu tinh, nghĩ thầm còn có thể nhân cơ hội rời đi, lại không nghĩ, cô còn chưa kịp đánh tín hiệu cho Hà Ân Chính, Hà Ân Chính lại đè lên đầu vai của cô, níu lại tay của cô, "Cố Trinh Trinh, cô đừng quá đáng quá!"
‘ Lục Duật Kiêu ’ thấy thế, cũng không cản, mặc cho bạn nhảy bị Hà Ân Chính lôi đi.
Sắc mặt khẽ thay đổi hướng Hà Ân Chính, con ngươi bắn ra tia sắc lạnh làm cho người ta sợ hãi, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, "Thế nào? Anh Hà lại không có phong độ như vậy?"