Trên tay Cố Tử Mạt đầy mồ hôi, nghiêng đầu, nhìn về phía anh, thấp giọng, yếu ớt nói, "Anh không cần phải giải thích, em hiểu rõ mà." Lông mi của cô hạ thấp, như cánh bướm đậu trên đôi mắt ngập nước của cô, làm cho không ai có thể nhìn ra cảm xúc của cô lúc này.
Người đàn ông biết trong lòng cô không dễ chịu, hít một hơi, liên tục giải thích, "Em lớn lên ở nhà họ Cố, những ân ân oán oán của năm đó chắc chắn cũng biết một chút, Cố phu nhân vô cùng thông minh, giả ngây giả dại chơi đánh bạc lừa gạt Cố Trình Đông, hiện tại bà ấy muốn xoay người, lại khổ nổi không có nguồn tài nguyên, bà ta tìm được anh, cũng là nhìn trúng nguồn tài nguyên của anh, cho nên anh nghĩ, nếu anh có nguồn tài nguyên mà bà ta muốn, sao không bán cho bà ta một cái nhân tình, để cho chính bà ta ép buộc đi, sau này, chúng ta sẽ chờ nhìn bà ta và Cố Trình Đông chó cắn chó như thế nào thôi."
Lần đầu tiên, anh cấp bách muốn giải thích rõ một chuyện như vậy.
"Anh đây là ném tiền qua cửa sổ thôi." Đầu của cô cúi thấp, không hề nhìn anh.
Trong lòng cô biết đây là Lục Duật Kiêu đang mỹ hóa sự uy hiếp của Cố phu nhân, anh đang thay đổi biện pháp để an ủi cô, nhưng hiện tại, cô không cách nào nhận tình của anh, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, kéo thế nào cũng kéo không nổi.
"Số tiền này, sẽ không có đi không về, có ký hợp đồng hợp tác, anh sẽ nhận được hồi báo tương ứng, Tử Mạt, không có phức tạp như bọn em nghĩ đâu, đây chỉ là một cuộc hợp tác kinh doanh qua lại mà thôi, anh cung cấp cho Cố phu nhân tiền bạc và đất đai, bà ta phụ trách kiếm tiền về, sau đó trả cho anh hoa hồng." Anh mở ra một phần của văn kiện, để cho cô nhìn phần cuối cùng, sau đó lại lật về phía trước một tờ, nói: " Mảnh đất này của nhà họ Hà, là do em dùng vạn mua được trong buổi đấu giá, chúng ta giao nó cho Cố phu nhân, cũng coi như là báo đáp công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Cố, từ đây về sau, ích lợi rối rắm giữa em và nhà họ Cố, xóa bỏ, em cũng có thể bỏ xuống một phần gánh nặng."
Sau khi cô nghe đến đây, rốt cuộc chịu ngoái đầu nhìn về phía anh, ánh mắt như viên trân châu đen bóng lóe ra tia sáng lộng lẫy, rất có ước mơ hỏi anh, "Nhà họ Cố thật sự bằng lòng bỏ qua cho em sao?"
Thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Cố, từng là tâm nguyện của cô, dùng một cuộc hợp tác đơn giản là có thể giải quyết?!
Đơn giản lại nhanh chóng như vậy, có chút vượt quá dự liệu của cô.
Người đàn ông ôm chặt lấy cô, để cằm của cô đặt lên ngực của mình, gằn từng chữ, "Sẽ, tin tưởng kết quả sẽ tốt." Anh nhẹ nhàng chuyển qua tay trái của cô, theo thói quen xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh của cô, ở trong lòng thì đang lặng lẽ nói với cô một tiếng, "Thật xin lỗi".
"Bùi Dực nói, em đều nghe được." Cô vẫn nói.
Thật ra thì, từ đầu đến cuối, cô đều biết, vấn đề mấu chốt nhất, cũng không phải bản hiệp ước này, mà là lời nói của Bùi Dực.
Nàng nghe thấy Bùi Dực nói, là cô nợ Lục Duật Kiêu!
Cô còn nghe được, Bùi Dực nhắc tới năm năm trước! Giọng nói kia, có vẻ vô cùng nghiêm trọng, không hề giống như chỉ là một chuyện nhỏ.
Năm năm trước đã từng xảy ra chuyện gì chứ? Lục Duật Kiêu từng đề cập với cô, là cuộc gặp mặt của bọn họ, chẳng lẽ ngoài ra, còn xảy ra chuyện khác nữa sao?
Cô thực sự không dám tưởng tượng, những chuyện đã bị lãng quên kia, còn có rất nhiều chuyện có sự tham dự của Lục Duật Kiêu!
Lục Duật Kiêu đã sớm dự đoán, cô sẽ nói đến cái này, anh hiểu rất rõ cô, càng hiểu rõ những gì cô lo lắng.
Cũng may anh đã sớm dự tính được tất cả, nghe cô nói lên, anh cũng không kinh nghi, ngược lại có độc đáo khiếp sợ.
Ngón tay thon dài, sờ lên mặt nhẫn trên ngón áp út của cô, lướt qua cổ tay của cô, sau đó lật bàn tay một cái, dùng sức đè lại cổ tay mảnh khảnh của cô, một cái tay khác giữ chặt vòng eo của cô quay người lại, ôm cả người cô vào trong ngực.
Hai mặt đối diện, anh chống cẳm lên cái trán của cô, cười ranh mãnh nói, "Em thật sự là đặt lời của cậu ta ở trong lòng? Nếu như vậy, anh nhất định phải ghen, em cũng thấy đấy, Bùi Dực cũng là một đấng thanh niên tài tuấn đâu, có cậu ấy lay động trước mặt em, này rất dễ dàng ảnh hưởng, cảm giác an toàn của anh."
Cô sững sờ, lắc đầu nói, "Đừng làm rộn. Anh không nhìn ra sao? Bùi Dực thực sự bất mãn với em, hơn nữa còn vô cùng không tốt, từ đầu chí cuối, từ đầu đến chân đều là không tốt." Nhất là ánh mắt Bùi Dực nhìn chằm chằm cô, mỗi lần đều làm cho cô cảm thấycả người không được tự nhiên.
Cô nói xong ý tưởng của mình, suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy lời nói của mình có chút không ổn.
Bùi Dực gọi Lục Duật Kiêu là ‘anh Kiêu ’, hơn nữa Bùi Dực lại hiểu rõ chuyện của Lục Duật Kiêu ở nhà họ Lục, có thể thấy được quan hệ của hai người cực tốt, có thể đoán ra được ngay, hai người này, đã quen biết từ rất lâu rồi.
Mà cô, lại đang ở trước mặt Lục Duật Kiêu, nói xấu Bùi Dực, điều này không khỏi có vẻ hơi ‘ tiểu nhân ’.
Nghĩ tới những thứ này, cô vội vàng bổ sung thêm mấy câu, "Em...... Ý của em, haiz, em không phải nói Bùi Dực không tốt, em chỉ cảm thấy...... Cảm thấy anh ấy có thành kiến với em, cho nên mới đối với xử với em rất không khách khí như vậy."
"Ừ." Lục Duật Kiêu nghiêm túc nghe xong lời nói của cô..., gật đầu, câu môi, nói: " Bùi Dực đối với em rất không tốt, em lại còn phải nói tốt giúp cậu ấy? Hả?"
Trong lúc nhất thời, cô không phản bác được.
Ngón tay thon dài của Lục Duật Kiêu, trượt trên mặt của cô, nói mạch lạc rõ ràng: " Bùi Dực quá thẳng thắn, dễ dàng va chạm và kích động, cậu ấy nghe được chuyện xưa giữa anh và em, cậu ấy rất duy trì anh, bất bình vì anh, nói anh đối với em như vậy, không đáng giá, thậm chí, cậu ấy còn kêu la suốt ngày, nói em lừa anh quá nhiều lần. Biết tại sao không?"
"Tại sao?" Vừa nghe Lục Duật Kiêu nói như thế, ngược lại cô nghĩ ngay đến Diệp Nhất Đóa.
Sáng sớm hôm nay, không phải Diệp Nhất Đóa lôi kéo cô muốn đi tìm Lục Duật Kiêu tính sổ đấy sao?!
"Bùi Dực theo chủ nghĩa nam quyền, em đừng nhìn dáng vẻ của cậu ấy như vậy thôi, chứ thật ra thì chính là miệng cọp gan thỏ, nói cho em một cái bí mật, Bùi Dực chưa từng nói chuyện yêu đương, đều do quan niệm của cậu ấy hại thôi. Anh làm được những điều này cho em, cậu ấy đều nhìn ở trong mắt, nhưng quan niệm của cậu ấy lại vẫn ở đó, nên nhìn xem luôn thấy không phục, giữa anh và cậu ấy, xảy ra vô số lần va chạm giống như hôm nay rồi, anh cũng đã thành thói quen." Nói xong, Lục Duật Kiêu rất không sao cả nhíu mày.
Cô khóa lông mày, kết hợp lời nói của Lục Duật Kiêu và lời nói của Bùi Dựcsuy nghĩ một lần, hình như cũng rất đúng.
Bùi Dực với chủ nghĩa đàn ông, bản thân đã có thành kiến với phái nữ rồi, huống chi, đối với cô, người phụ nữ không hiểu vì sao lại cướp mất trái tim của Lục Duật Kiêu này?!
Nghĩ tới đây, cô hít không khí một trận, chân mày nhíu sâu hơn, không nhịn được chọc chọc nơi bả vai của người đàn ông, bối rốihỏi anh, "Chẳng lẽ Bùi Dực có loại tình cảm kia với anh?"
Hiện tại trong đầu cô, còn ánh lên cắp mắt xếch ‘ Phong Hoa Tuyệt Đại ’kia của Bùi Dực, thật sự quá câu nhân rồi.
Người đàn ông nghe cô hỏi như vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bật cười, bắt được đầu ngón tay đang làm loạn của cô, tự luyến cười nói, "Cũng có lẽ...!."
Cố Tử Mạt nhìn phản ứng của anh, đối với định hướng giới tính của Bùi Dực, càng thêm mê hoặc......
Buổi chiều sau khi tan tầm, Cố Tử Mạt cũng không trở về nhà, mà đến nhà họ Cố tìm Cố phu nhân.
Có một số việc, treo trong lòng, cần phải đích thân giải quyết mới tốt.
Cô buông xuống thành kiến, bước vào nhà họ Cố một lần nữa, tìm được Cố phu nhân, muốn tìm hiểu ý tứ của Cố phu nhân một chút, lại không nghĩ rằng, Cố phu nhân vẫn một bộ giả ngây giả dại.
Cố phu nhân trước mắt này, vẫn hóa trang giống như bình thường, kết hợp trang phục một cách kỳ quái, trang điểm bắt mắt, đường viền mắt suýt thì vẽ lên trên lông mi rồi, cùng với Cố phu nhân mà cô gặp được ở khách sạn Cẩm Giang sáng nay, giống như hai người vậy!
Cô cũng không phải kẻ ngốc, cô biết, những thứ trước mắt này, đều là Cố phu nhân vẽ lên để tự vệ cho bản thân, xem ra, Cố phu nhân còn chưa tính toán trở mặt với Cố Trình Đông!
Bây giờ Cố phu nhân, đã tiến hành đến giải đoạn nào rồi? Tiền bạc có, đất có, đang chiêu binh mãi mã sao? Lấy người từ bên trong Cố thị sao?
Cố Tử Mạt hơi hối hận, buổi sáng lúc bắt gặp Cố phu nhân ở khách sạn Cẩm Giang, Cố phu nhân vội vã trốn, cô cũng vội vã muốn xem tình huống bên phía Lục Duật Kiêu, cho nên không có cản Cố phu nhân lại, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Trong đại sảnh hoàn toàn không có người giúp việc, nhưng Cố phu nhân vẫn đang diễn.
Cô không có cách nào, nghĩ đến Cố Trinh Trinh, hỏi Cố phu nhân, "Trinh Trinh đi đâu rồi?"
"Đi Mĩ giải sầu rồi." Cố phu nhân vừa từ chiếu bạc trở về, cho nên vừa đếm tiền còn lại trong túi xách, vừa nói.
Cố Tử Mạt cảm thấy có cái gì không đúng, theo tính tình của Cố Trinh Trinh, thì Cố Trinh Trinh không nên vì vậy mà mai danh ẩn tích, còn chạy đến Mỹ nghỉ ngơi nữa, mơ hồ lộ ra kỳ quái.
Chính cô cũng không nghĩ ra lý do, nhìn chung quanh, cũng không có người giúp việc ẩn hiện, đến gần Cố phu nhân, liền nói, "Mảnh đất kia của nhà họ Hà, là tôi đoạt được từ hội bán đấu giá, bà nên đối xử tử tế với nó như thế nào, bà hẳn là biết rõ chứ."
Cố phu nhân nhìn cô một cái, không có nói gì, tiếp tục vùi đầu đếm tiền của mình.
Cố Tử Mạt không thu hoạch được gì, cũng biết Cố phu nhân là quyết tâm không nói, không thể làm gì khác hơn là ấm ức rời đi.
Khi về đến nhà, Lục Duật Kiêu đã ngồi trong phòng khách từ sớm.
Người đàn ông ưu nhã ngồi trên ghế sanlon mềm mại, chân dài vắt chéo, trong tay tùy tiện xem một quyển tạp chí, tóc ngắn rủ xuống, đánh mất vẻ âm u khi miêu tả về đôi mắt của anh.
Nghe được tiếng bước chân của cô, Lục Duật Kiêu ngẩng đầu lên, mắt sáng long lanh như đá quý nhìn chăm chú, khẽ mỉm cười, trong nháy mắt phòng khách cũng trở nên rạng rỡ hơn mấy phần.
Cố Tử Mạt chậm rãi bước tới, ánh mắt quét đến trang tạp chí anh đang xem, hình như là một vài quảng cáo thiết kế nội thất.
"Tử Mạt."
"Vâng?"
"Có hướng trang hoàng nhà cửa?" Anh khép lại cuốn tạp chí trong tay, hỏi.
Cố Tử Mạt biết anh muốn trang hoàng cho căn biệt thự mua ngày hôm qua, suy nghĩ cẩn thận một chút, nói: " hình như không có, nhưng, em có một cái yêu cầu, anh đoán xem là gì?" Câu cuối, cô cố ý gây khó khăn cho anh.
"Anh suy nghĩ thử xem......" Anh suy nghĩ một chút, mỉm cười nói, "Một phòng để em điều hương, đúng không?"
Anh đoán một cái liền đúng, dọa Cố Tử Mạt sợ hãi, trợn mắt nhìn anh.
Lục Duật Kiêu cười một tiếng, "Điều này thì có gì đáng kinh ngạc đâu, em là Điều Hương Sư, cũng thật sự có hứng thú với việc điều hương, đối với em mà nói, phòng điều hương của em, cũng giống như phòng làm việc của anh mà thôi." Có lực cánh tay vòng chắc eo của cô, khóe miệng của người đàn ông nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt sâu thẳm, tiếp tục nói, "Bố trí một phòng điều hương ở nhà, thì em cũng không cần cả ngày phải chạy đến công ty, bây giờ anh nửa ngày mà không thấy được em, thì cả người đều giống như không được bình thường, có lúc anh bàn công việc, cũng muốn gọi điện thoại cho em, nhưng lại sợ em cảm thấy phiền, cũng chỉ có thể nhịn lại. Cho nên, lắp đặt một phòng điều hương trong ngôi nhà mới, đúng hợp ý anh. Đến lúc đó, những lúc anh muốn gặp em thì có thể nhìn thấy em luôn, lúc muốn nghe giọng của em thì có thể nghe được luôn."
Cố Tử Mạt nhìn sâu vào mắt anh, lòng bị lời nói của anh làm xúc động. Chẳng qua, cô ý thức được, người đàn ông này, hình như quên một điểm rất quan trọng.
Cô có nên nhắc nhở anh hay không đây?
Người đàn ông theo dõi ánh mắt của cô, lúc cô suy nghĩ chuyện gì đó, lông mi mấp máy nhẹ nhàng, giống như con bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn, không nhịn được trong nội tâm khẽ động, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mắt của cô.
Mí mắt cô bị anh làm cho ngứa ngáy, không nhịn được liền phản xạ có điều kiện đẩy anh ra, "Nhột, đừng......"
Người đàn ông bật cười, lại đặt một nụ hôn như vậy lên mắt còn lại của cô, bắt được cả hai con bướm rồi, mới thả tự do cho cô.
Cố Tử Mạt thoát khỏi sự giam cầm của anh, không khỏi oán giận nhìn anh, "Luôn đánh lén, thật sự rất không quân tử." Nếu anh không phải là quân tử, cô cũng ‘ tốt bụng ’nhắc nhở anh, "Em đang nghĩ, nhất định anh đã quên một chuyện rồi."
"Hả? Em nói." Người đàn ông ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn về phía cô, một bộ xin lắng tai nghe.
Cô hắng giọng một cái, nói: " Gần đây không phải anh rất bận rộn, khẳng định không thể luôn ở nhà sao, cho dù là em vẫn ở nhà, thì anh cũng không thể thời thời khắc khắc nhìn thấy em được."
Vốn dĩ người đàn ông tưởng là có vấn đề lớn gì, nhưng không nghĩ, cô nói đến chỉ là chút vấn đề nhỏ bé này. Ngạo mạncười cười, lại ôm cô vào ngực một lần nữa, cười nói, "Xem ra em cũng rất muốn thời thời khắc khắc nhìn thấy anh, được rồi, chỉ vì để em có thể thời thời khắc khắc nhìn thấy anh, anh có thể hy sinh bản thân một chút, cũng dọn hết công việc về nhà làm, như vậy thì tốt rồi."
"Hả? Anh đối với em thật tốt, chúng ta mới vừa kết hôn, anh lại đối với em tốt như vậy. Để em tính ra xem nào, đầu tiên là mua xe cho bạn của em, lại mua nhà cho em, lại còn trang bị một phòng điều hương cho em, hôm nay đưa một phần lễ lớn cho người nhà của em, bây giờ còn vì em, dời hết công việc về nhà." Cổ bẻ từng ngón từng ngón tay đếm hết, cuối cùng khẽ cười cho một cái kết luận, nói, "Lục thiếu, bây giờ anh đáp ứng cho em lớn như vậy, sau này làm thế nào để thỏa mãn được em chứ?"
Anh cười than thở, mặt mày tràn đầy nhu hòa, "Anh không sợ em đưa ra yêu cầu với anh, anh sợ, là em cái gì cũng không muốn thôi."
Anh tình nguyện cô giống như những người phụ nữ khác, thích kim cương châu báu, như vậy anh còn biết nên dùng cái gì để làm cô vui vẻ. Anh muốn cho cô điều tốt nhất, nuôi cô trở thành lòng tham không đáy, nuôi đến trừ anh ra, không một người đàn ông nào khác có thể thỏa mãn lòng tham của cô.
Nhưng, anh biết, Cố Tử Mạt không phải như thế. Cái cô gái nhỏ này có sựquật cường cùng kiêu ngạo của chính cô, cô muốn thành công dựa vào bản thân mình, cũng không phải lệ thuộc vào người khác.
Cô phụ thuộc vào nhà họ Cố nhiều năm như vậy, tất nhiên rất nhạy cảm với sự giúp đỡ của người khác, bao gồm cả anh.
Trái tim của Cố Tử Mạt ấm áp, người đàn ông này giờ nào khắc nào cũng đang nói cho cô biết, anh quan tâm, anh quý trọng.
Cô có tài đức gì, có thể nhận được sự chăm sóc của anh như vậy chứ?!
"Lục......" Nhìn đến vẻ mặt khẽ hếch lên mang theo ý uy hiếp của anh, cô vội vã đổi lời nói, "Duật Kiêu, em có cái vấn đề muốn hỏi anh, có thể không quá thỏa đáng, nhưng em rất muốn hiểu rõ."
"Ừ, em nói đi."
"Lâm Yên Nhiên là ai? Ah và cô ấy, có quan hệ rất mật thiết sao?" Diệp Nhất Đóanói năng thận trọng, khiến nghi vấn này của cô đã bị đè nén thật lâu.
Lục Duật Kiêu đầu tiên là sững sờ, tiếp theo là thâm trầm trầm mặc, anh suy tư một lát, chậm rãi gật đầu một cái.