Quay về phía Lục gia, sau khi Diệp Tâm Ngữ rời đi thì Lục Dạ Hàn liền trở thành kẻ mất hồn, anh lại một lần nữa giam mình trong phòng để ăn năn hối hận vì những gì đã làm, anh gục đầu khóc lớn, chưa bao giờ cảm giác mình tệ hại đến như vậy.
“Dạ Hàn, mở cửa cho mẹ đi!”
Lục phu nhân ở bên ngoài nghe được tiếng khóc của anh, bà không khỏi đau lòng, nhìn con trai của mình và con dâu cả hai bất hòa mỗi người một nơi, thấy cũng tội cho anh nhưng những chuyện anh chịu bây giờ đều xứng đáng cả thôi, nhưng với tư cách là một người mẹ thì bà xót ruột xót gan khi thấy con mình ra nông nổi như vậy.
“Dạ Hàn, con làm như vậy thì Tâm Ngữ cũng có quay về hay không? sao phải hành hạ mình như vậy mà không chịu đi tìm cách làm lành với con bé đi chứ.”
Lục Dạ Hàn vẫn nhất quyết không ra ngoài, Lục phu nhân hết cách với anh, bà đi xuống bếp làm vài món ngon rồi để trước cửa để khi anh đói ra lấy ăn, Lục lão gia lúc này mới hay tin nên ông vừa giận vừa tội, cũng không ngờ Lục Dạ Hàn và Diệp Tâm Ngữ lại ly hôn với nhau, hôm đó còn thân mật ngọt ngào như vậy biết trước ông đã không để cả hai ở riêng như vậy không thể kiểm soát được.
“Rồi bây giờ bà định như thế nào?”
“Tội hai đứa nhưng tội nhất là Tâm Ngữ, con bé đang mang thai mà không có ai chăm sóc.”
Lục phu nhân lấy khăn chấm nước mắt bà đúng là người mẹ hết lòng vì con ruột lẫn con dâu, bà đã quá hao tâm tổn sức quá rồi, Lục phu nhân vẫn như thường lệ bà đến chùa để cầu phước.
“Xin phật tổ phù hộ cho con trai và con dâu của con mau chóng làm lành, con nguyện ở lại đây để lau chùi tấm rửa cho người thường xuyên.”
Việc của Lục phu nhân thật khiến cho trời phật chứng giám, một người suốt đời tín ngưỡng phật giáo lại còn hiền hậu sống vì chồng vì con thật đáng ngưỡng mộ.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, cái thai trong bụng của Diệp Tâm Ngữ ngày càng lớn, đi lại cũng khó khăn hơn, cô tạm dừng lại công việc ở công ty giao cho nhân viên giải quyết, cô bây giờ chỉ việc ở nhà nghỉ ngơi, lâu lâu chán nản thì đi mua sắm đồ cho cục cung bé bỏng trong bụng của mình.
Cô quả là một người phụ nữ mạnh mẽ, một thân một mình làm tất cả mọi chuyên, tất cả những thứ cần dùng cho đứa bé cô đã sắm sửa toàn bộ hết, làm mẹ đơn thân thật sự không dễ dàng, tuy mới mang thai thôi đã nhiều chuyện cực nhọc rất cần có bàn tay của đàn ông nhưng cô tự mình vượt qua, Lục phu nhân nhiều lần đến thăm cô còn mua quần áo và những vật dụng cho đứa bé.
Lục Dạ Hàn đã nhiều lần muốn gặp cô nhưng không được, anh xuất hiện là cô sẽ không mở cửa dù cho có đi cùng Lục phu nhân thì cô cũng nhất quyết không mở cửa là không!
“Hai người về đi hôm nay con mệt không tiếp hai người được.”
Diệp Tâm Ngữ nhẹ cúi đầu rồi quay lưng đi vào trong, Lục Dạ Hàn vẻ ngoài tiều tụy như vậy khiến cô cũng xót xa lắm nhưng cô nhất quyết không để cảm xúc lấn át lý trí, chỉ có vậy thôi mà khiến cô lung lay, nhớ lại lúc đó anh hành hạ cô như thế nào khiến cô đau khổ về mặt tinh thần lẫn thể xác nên cô không muốn quay lại với anh.
“Tâm Ngữ anh xin em hãy choanh một cơ hội cuối cùng đi!”
Diệp Tâm Ngữ nhanh chân đi vào nhà đóng chặt cửa lại, cô tựa lưng vào cánh cửa để tìm một điểm tựa, cô suýt chút nữa là không kiềm được lòng rồi, cô không thể nhẹ dạ như vậy được, Diệp Tâm Ngữ chứng kiến vẻ mặt tiều tụy xanh xao của anh trong lòng cô cũng đau đớn không kém nhưng chỉ cần nghĩ lại cảnh anh xua đuổi cô không tin tưởng cô là không thể nào tha thứ cho anh được.
“Dạ Hàn, về thôi con, con bé có vẻ không muốn gặp con thôi về đi để mẹ đi vào xem thử.”
Lục phu nhân xua tay bảo anh về, nhưng Lục Dạ Hàn vẫn lưu luyến đứng bên ngoài nhìn vào, anh tìm chỗ ngồi xuống chờ đợi, anh muốn đợi đến khi nào cô đi ra gặp anh thì mới thôi.
“Tâm Ngữ, con thật sự vô tình như vậy sao? Nó cũng hối lỗi rồi, con..
hãy tha thứ cho nó đi!”
Lục phu nhân nắm lấy tay Diệp Tâm Ngữ cầu xin, nhưng cô vẫn không quan tâm đến, đây là chuyện của cô và Lục Dạ Hàn cô không muốn mẹ chồng của mình can thiệp vào như vậy khiến bà đau khổ hơn vì bà là người ở giữa, không thể giúp được gì mà lại nhọc công thôi.
“Mẹ...!con mẹ đừng làm như vậy, con rất khó xử, chuyện của chúng con hãy để chúng con tự giải quyết, con không muốn mẹ phải nhọc lòng.”
Diệp Tâm Ngữ quỳ gối xuống trước mặt bà, Lục phu nhân cũng liền quỳ gối xuống nắm lấy tay cô đỡ cô đứng dậy, vì sợ ảnh ưởng đến cái thai trong bụng cô cho nên bà đã phải đồng ý và đành quay về.
“Được, mẹ về đây phải giữ gìn sức khỏe.”.