Diệp Tâm Ngữ trong lúc đang đắc ý thì cô nhận được tin AB muốn đổi một vài phương án của công ty do Diệp Tâm Ngữ đề ra, cô thấy mọi chuyện không ổn nên phải đích thân tới đó giải quyết, Diệp Tâm Ngữ tháo bỏ thân phận Diệp Tâm Ngữ ra và thay vào đó là Trương Tiểu Mỹ, người đứng đầu của Trương thị.
Diệp Tâm Ngữ sải bước đi vào bên trong, tiếng giày cao gót vang lên Jack liền nhận ra đó là ai, dạo này cô không gặp AB ngày càng thay đổi, Jack là một người nắng mưa thất thường, ý kiến của ông ta cũng như là những phương án ông ta đề ra không được ưa chuộng lắm.
“Ngọn gió nào đưa cô Trương tới đây vậy?”
Jack nâng ly cà phê lên uống một ngụm sau đó cho người mang cà phê lại chỗ Diệp Tâm Ngữ, cô ngồi xuống đối diện quăng xấp giấy tờ lên bàn, vẻ mặt của cô dường như không được vui cho lắm.
“Chẳng phải chúng ta đã thống nhất rồi sao?”
Jack liền nở nụ cười, vốn dĩ chỉ thay đổi một chút mà Diệp Tâm Ngữ đã xoắn lên rồi, ông ta vẫn bình tĩnh như vậy, cô chưa từng thấy ai như ông ta, hợp đồng cũng là cô năn nỉ ông ta nên ông ta ỷ vào quan hệ rộng của ông ta đây mà, Trương thị dù sao cũng lớn mạnh rồi cô cũng không cần một cái cổ phần đầu tư nhỏ bé của ông ta mà muốn làm gì làm.
“Nếu cô không đồng ý thì chúng ta có thể chấm dứt hợp đồng, đơn giản cách tôi làm luôn đúng, cô không nghe câu người thành công luôn có lối đi riêng sao?”
Jack là vậy ông ta chỉ nhiệt tình một lúc nhưng những ai hợp tác với ông ta vì cái sự nhiệt tình đó là sai lầm, chỉ những tập đoàn nhỏ yếu thế mới muốn có một chỗ dựa nên lựa chọn ông ta thôi, Diệp Tâm Ngữ là người trong cuộc nên cô hiểu ông ta hơn ai khác.
“Nếu ông muốn thì chấm dứt hợp đồng đi, chẳng qua cũng chỉ là một cổ phần của ông tôi không cần nữa!”
Diệp Tâm Ngữ lần này rất mạnh miệng, câu nói của cô khiến Jack bất ngờ, vì sau năm lần bảy lượt cô luôn là người năn nỉ ông ta, bây giờ thật sự muốn dứt áo ra đi thật sao? Jack bắt đầu có cảm giác hơi trống trãi, nhưng lời đã nói ra rồi làm sao có thể rút lại được.
“Được, vậy thì hợp đồng chúng ta kết thúc tại đây, Gia Qúy tiễn khách.”
Jack hậm hực đi khỏi đó quay về phòng làm việc của mình, Diệp Tâm Ngữ nhìn theo ông ta, cái này là do ông ta ép cô tới bước đường cùng, cứ nghĩ cô nhún nhường năm lần bảy lượt nên ông ta cứ nghĩ mình là nhất, cô không muốn hợp tác với kẻ bảo thủ như ông ta.
“Chấm dứt rồi, tôi sẽ cho ông thấy quyết định của tôi là hoàn toàn đúng.”
Diệp Tâm Ngữ xoay lưng rời đi, cô lái xe về công ty của mình, cô vừa bước chân vào đã có một bóng dáng người nào đó đi theo phía sau, cô quay đầu lại thì Phong Vũ Luân liền xuất hiện nắm lấy tay của cô.
“Tiểu thư, chào buổi sáng.”
“Sao anh lại đến đây?”
Diệp Tâm Ngữ giật mình lùi lại phía sau, cái tên này thoắt ẩn thoắt hiện như vậy, cũng may cô không yếu tim nếu không bị anh hù chết mất.
“Hợp đồng á...!cô nhớ mà phải không?”
Phong Vũ Luân tỏ vẻ như một con mèo nhỏ khơi gợi lại chuyện kí kết hợp đồng của anh yêu cầu hôm trước, Diệp Tâm Ngữ vừa chấm dứt hợp đồng với một công ty lớn cho nên cô vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này được, Phong thị cũng là một tập đoàn lớn dù sao hợp tác thì đôi bên cũng có lợi bù đắp cho những tổn thất của cô với AB.
“Ngày mai đi, tôi vừa có một chuyện buồn nên hôm nay không có tâm trạng lắm.”
Phong Vũ Luân liền vui mừng nhào tới ôm lấy cô, Diệp Tâm Ngữ liền đẩy anh ta một cái văng mạnh vào cây cột, Phong Vũ Luân vẻ mặt hờn dỗi nhìn cô.
“Đau quá đi, cô mạnh tay thật đấy, không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, người ta có cái mặt tiền đó.”
“Anh ăn gì chưa? Tôi mời anh một bữa.”
Phong Vũ Luân cứ ngỡ mình nghe nhầm, anh liền gật đầu đồng ý cùng cô đi đến nhà ăn của công ty dùng bữa, không ngờ lại bị đám phóng viên nhiều chuyện ở không không có chuyện làm chụp lại hình ảnh thân mật của hai người rồi viết ra một bài báo tình ái của Phong vũ Luân, cô bị đồn là tình nhân thứ của anh rồi.
Trong lúc cả hai đang ăn thì nhận được cuộc gọi của bác Dương, cô liền đi ra chỗ nhà vệ sinh yên tĩnh không có ai cô mới dám nghe máy.
“Con nghe.”
“Tiểu thư, có tin đồn cô là tình nhân thứ của Phong thị, cô đã hay chưa?”
Diệp Tâm Ngữ liền há hốc mồm, cái chuyện khùng điên gì xảy ra nữa rồi, chỉ là một bữa ăn chung cũng lên báo được sao? Bọn nhà báo bây giờ vô công rỗi nghề hay sao mà cái gì cũng có thể viết được.
“Để con xem thử, lát con sẽ cho người gỡ xuống, cám ơn bác đã báo cho con hay.”
Diệp Tâm Ngữ hậm hực đi ra, lúc này Phong Vũ Luân vẫn chưa hay biết chuyện gì anh vẫn còn đang hì hục ăn rất ngon miệng, Diệp Tâm Ngữ đặt điện thoại xuống bàn cho anh xem.
“Gì vậy?”
Phong Vũ Luân nuốt nhanh sợi mì trong miệng, anh cầm lấy điện thoại của cô lên xem thử, Phong Vũ Luân liền tỏ ra bình thường bởi vì cái tin lá cải này anh thấy nhiều rồi, anh là ông hoàng của thị phi nên mấy cái báo lá cải này độc mãi cũng quen rồi.
“Có gì đâu tin xàm xí thôi cô đừng để tâm.”
Nhìn Phong Vũ Luân không có vẻ gì tức giận hay bày tỏ sắc mặt gì chỉ xem rất bình thường.
“Bình thường với anh chứ không bình thường vơi tôi, chắc sau này tôi không dám ở gần anh đâu.”
Câu nói của Diệp Tâm Ngữ như sét đánh ngang tai, anh không muốn vì mấy cái tin đó mà bị cô tẩy chay đâu, khó khăn lắm mới thuyết phục được cô hợp tác mà.
“Tôi đùa thôi, ăn cũng ăn xong rồi về công ty đi tôi còn nhiều việc lắm tôi phải đi trước.”
Phong Vũ Luân nhìn theo bóng dáng đi khuất của cô, anh có chút luyến tiếc, người gì đâu mà đến nhanh đi cũng nhanh thật đấy..