Lúc Tàn Canh

chương 47: ghét bỏ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

「Đừng tự biến mình trở nên thảm hại rồi mong chờ ai đó sẽ đứng ra giải vây cho bạn」

Chương : Ghét bỏ

Dịch: CP

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!

Ninh Lập Hạ từ đầu đến cuối vẫn là khuôn mặt mỉm cười, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ thong thả ung dung của Tưởng Thiệu Chinh thì bỗng tức giận, lườm hắn một cái rồi không nói gì nữa.

Tưởng Thiệu Chinh bước lên ôm lấy vai cô, sau đó thu lại ý cười nhìn sang Tống Nhã Nhu: "Quen biết ba mươi năm, đến hôm nay mới biết cậu lại biết cách bóp méo câu chuyện như thế, đúng là khiến người khác phải nhìn với cặp mắt khác."

Tống Nhã Nhu vĩnh viễn là dáng vẻ tiên nữ không nhiễm bụi trần nghe một câu này thì biến sắc: "Thiệu Chinh, cậu đang nghĩ mình thành dạng người nào?"

Tưởng Thiệu Chinh làm như không nghe thấy, ngược lại cười nói với các giảng viên khác còn nán lại trong phòng họp chưa đi: "Xem kịch hay xong rồi, đến giờ cơm lại không mau đi ăn thôi? Không lẽ mọi người muốn mời tôi ăn một bữa bù tiền vé?"

Một giảng viên nam vừa mật báo cho Tưởng Thiệu Chinh lập tức bắt lấy cơ hội này: "Cổ thụ nở hoa rồi, còn tìm được bạn gái xinh đẹp như thế, rõ ràng phải là cậu mời khách mới đúng."

"Lần sau đi, hôm nay phải về sớm quỳ bàn giặt."

Mọi người cười ồ lên, tạm xua đi bầu không khí ngượng ngập trong căn phòng. Tưởng Thiệu Chinh cũng không tiếp tục ở lại, nắm tay Ninh Lập Hạ đưa cô ra ngoài.

"Xin lỗi nhé, hại anh mất mặt rồi."

Tưởng Thiệu Chinh suýt thì cười thành tiếng: "Vẫn tốt vẫn tốt, chỉ cần không phải là vừa khóc vừa giật tóc nhau thì anh vẫn tiếp nhận được."

Ninh Lập Hạ càng bực mình, giật khỏi tay hắn nói: "Chắc chắn anh đã sớm nghe được lời đồn này rồi, vì sao lại không nói gì?"

"Anh không làm được như em, xông vào phòng họp cãi tay đôi với phụ nữ, đơn phương giải thích thì chỉ càng tô càng đen. Chờ chúng ta kết hôn rồi mấy tin đồn vớ vẩn sẽ tự biến mất thôi."

"Họ tô vẽ cho anh thành kẻ tình sâu nghĩa nặng, anh dĩ nhiên sẽ không tức giận! Em lại bị người ta nói là gái bao được bao dưỡng, sau đó còn quay về quyến rũ anh kìa."

"Hả?" Tưởng Thiệu Chinh vốn không quá quan tâm đến những lời đồn nhảm, chỉ nghe phong thanh gần đây có người nói mình có một bạn gái không được ba mẹ chấp nhận, nghĩ là không quan trọng nên mới không tìm hiểu sâu.

Bây giờ nghe được hoàn chỉnh câu chuyện, ánh mắt hắn không khỏi lạnh lẽo: "Để em phải uất ức rồi, anh sẽ tìm Tống Nhã Nhu nói chuyện."

"Không cho anh nói chuyện với chị ta nữa! Vừa rồi ở trước mặt các đồng nghiệp của anh em đã nói rất rõ ràng rồi, kẻ ngốc cũng hiểu được động cơ của chị ta, rất nhanh chị ta cũng sẽ được lĩnh hội lực công kích của miệng lưỡi người đời."

"Chuyện này trách anh, em muốn bồi thường gì nào?"

"Bỏ đi, thật ra em không tức giận lắm, dù sao em cũng chẳng phải Tống Nhã Nhu, không cần chôn chân ở cái trường này. Cùng lắm thì bỏ học, chẳng ảnh hưởng gì to tát đến cuộc sống trước mắt. Em đến tìm chị ta chẳng qua là vì mấy ngày nay tâm trạng không tốt muốn nhân cơ hội này cãi nhau một trận phát tiết ra thôi, vừa rồi nhìn chị ta bị bẽ mặt như thế cũng hả dạ lắm. Ờm... Có phải em xấu lắm không?"

"Là Tống Nhã Nhu sai trước, chỉ cần em vui thì muốn qua đó đánh nhau cũng được. Nhưng muốn lấy đó làm cớ nghỉ học trốn viết luận văn tốt nghiệp thì không thể."

Ninh Lập Hạ xì một tiếng: "Tối nay ăn ngoài đi, bánh kẹo cho lễ cưới của mẹ em còn chưa làm nữa, nhân trời còn chưa tối em phải về phòng làm việc hái ít hoa quế tươi mang về nhà, vừa nghĩ ra được một ý tưởng mới."

Vừa về đến nhà, Ninh Lập Hạ nhanh chóng lấy hoa quế vừa hái thử làm kẹo que, Tưởng Thiệu Chinh hiếm có lúc nhàn rỗi cầm một cuốn tản văn dày đứng bên cạnh, cả căn phòng ngập tràn vị ngọt của hoa quế và kẹo mạch nha.

Thử năm đến sáu lần, hương vị khá ổn rồi, độ trong suốt lại không đủ, không thấy rõ hoa quế ở bên trong. Ninh Lập Hạ ghi lại tỉ lệ đường kính trắng, kẹo mạch nha và hoa quế, sau đó bưng bán thành phẩm nài nỉ Tưởng Thiệu Chinh ăn thử.

"Nếu như thành công thì không chỉ có thể dùng được ở đám cưới mà còn có thể sản xuất số lượng lớn bán ở nhà hàng, thời gian hoa quế nở rất ngắn, làm thành kẹo có thể lưu trữ lâu."

Tưởng Thiệu Chinh nghiêng đầu tránh được viên kẹo Ninh Lập Hạ đã đưa đến bên miệng, giọng điệu mặc cả: "Muốn anh giúp thử kẹo thì phải tỏ ra có thành ý chút chứ?"

Ninh Lập Hạ không hiểu: "Thành ý gì cơ?"

"Viên kẹo em vừa ăn là cái thứ mấy?"

"Năm."

"Đưa mặt qua đây." Tưởng Thiệu Chinh ngoắc ngoắc tay.bg-ssp-{height:px}

Ninh Lập Hạ chẳng hiểu ra làm sao nhưng vẫn làm theo tiến lại gần.

Hắn thình lình giữ lấy cổ cô, môi chạm môi, sau đó đưa đầu lưỡi chậm rãi tiến tới, nụ hôn kết thúc vẫn còn lưu luyến hôn chụt thêm mấy cái mới rời đi: "Vị ngọt vừa đủ, nhưng hương hoa quế chưa đủ nồng. Em ăn thêm viên số đi, rồi anh lại giúp em thử."

Ninh Lập Hạ dĩ nhiên sẽ không làm theo, nhét kẹo vào miệng hắn: "Nghiêm túc ăn thử cho em."

"Cùng nhau ăn." Tưởng Thiệu Chinh lại cúi người hôn cô, mạnh mẽ đẩy viên kẹo về lại miệng cô.

Ninh Lập Hạ vừa định đánh hắn, chuông điện thoại đã reo lên.

Là Tống Nhã Nhu.

Tưởng Thiệu Chinh không hề do dự từ chối. Cách ba giây sau, lại thấy cô ta gọi đến, hắn dứt khoát tắt luôn máy.

"Chỉ cần em ở đây, mỗi lần chị ta gọi đến anh đều từ chối, là vì chột dạ hả?"

"... Rõ ràng là em không cho anh nói chuyện với Tống Nhã Nhu, nếu anh nghe em nhất định lại nổi giận trách anh không nghe lời."

"Em cũng chỉ nói thế thôi, nếu hai người ngẫu nhiên đụng mặt, sau đó chị ta chủ động bắt chuyện thì chắc chắn anh không thể làm như không thấy chị ta."

"Vẫn là câu nói đó, chỉ cần em có thể không để ý Ninh Ngự thì anh nhất định có thể làm được."

Thế nhưng ngày hôm sau, Tưởng Thiệu Chinh nhận ra hắn thật đúng là không làm được.

Bởi vì phải nhanh chóng về công ty họp nên tiết thứ ba buổi sáng vừa kết thúc Tưởng Thiệu Chinh liền nhanh chóng quay về văn phòng thu dọn đồ đạc, vừa đi lên cầu thang đã nhìn thấy Tống Nhã Nhu đứng ngoài cửa văn phòng.

Hắn dĩ nhiên không thể ấu trĩ quay đầu bỏ đi, dứt khoát bước đến hỏi: "Cô Tống tìm tôi?"

"Hôm qua mình gọi cho cậu nhiều lần nhưng cậu đều không nghe, có phải là vì lo Ninh Lập Hạ không vui không?"

"Có việc gì sao?" Hắn vừa hỏi vừa mở khóa cửa.

"Cậu không cảm thấy chúng ta nên nói chuyện sao?"

"Nhận lỗi thì không cần đâu, chỉ là việc nhỏ không có gì quan trọng, tôi và Lập Hạ đều bận rộn công việc, cũng sẽ không để quá lâu trong lòng."

"Ý cậu là mình sai? Em ấy đã nói gì với cậu?"

"Không cần cô ấy nói, ra ngoài rồi tùy tiện kéo một người lại hỏi là sẽ biết ai đúng ai sai, dù sao lời đồn cũng không phải tự nhiên mà có."

"Hôm đó cô Triệu và mình đi mua đồ thì gặp hai người, cô ấy tò mò quan hệ của hai người mới hỏi mình có quen Lập Hạ không, mình cũng chỉ thuận miệng nói mấy câu, không ngờ lại bị cô ấy suy diễn thành như thế... Nhưng mình cũng hiểu cô ấy, chắc chắn là cô ấy không có ác ý gì." Bởi vì thật sự không tìm ra được cái cớ nào để phản bác lại, Tống Nhã Nhu nhanh chóng chuyển hướng sang chuyện khác, "Nếu cậu giận mình nhiều chuyện thì mình nhận lỗi. Nhưng Ninh Lập Hạ có hoàn toàn đúng hay không? Đến cậu cũng nói chỉ là chuyện nhỏ, hôm qua cô Triệu cũng đã cúi đầu nhận sai, nhưng em ấy lại nhất quyết không chịu buông tha, dáng vẻ hùng hổ dọa người, cô Triệu và em ấy không thù không oán, em ấy làm thế rõ ràng là nhằm vào mình."

"Nghĩ nhiều rồi, cô ấy không rảnh rỗi như thế đâu." Tưởng Thiệu Chinh lười tranh luận đúng sai với cô ta, ngắn gọn rõ ràng nói, "Hôm qua lúc mình chạy đến còn chưa tìm hiểu hết sự tình, nếu như lúc đó biết ngoài bao dưỡng, ngồi tù còn có cái gì mà quyến rũ hay không quyến rũ, nói không chừng sẽ để cho kẻ bịa đặt tung tin đồn nhảm không còn mặt mũi mà đến trường nữa. Cậu quay về nói với cô Triệu, bởi vì Lập Hạ không muốn tính toán mà thôi, sẽ không có may mắn lần thứ hai đâu."

"Thiệu Chinh, mình vẫn nghĩ chúng ta là bạn bè. Bây giờ cậu chán ghét mình như thế là vì Ninh Lập Hạ đúng không?" Tống Nhã Nhu khó tin hỏi, "Mình thật sự không biết vì sao từ lúc mười mấy tuổi em ấy đã luôn nhằm vào mình, trước đây mình không tính toán với em ấy vì cảm thấy bản thân lớn hơn em ấy thì phải nhường nhịn, bây giờ mới phát hiện ra, càng nhẫn nhịn chỉ càng khiến đối phương làm ra hành động quá đáng, em ấy đã hai mươi bảy tuổi rồi, không còn là con nít nữa, nên hiểu chuyện hơn mới đúng."

"Mình thì lại tiếc cô ấy quá hiểu chuyện." Tưởng Thiệu Chinh hơi mất kiên nhẫn, "Trước đây đúng là mình coi cậu như bạn, nhưng hiện tại... Lấy một câu nói mà Lập Hạ dùng để hình dung quan hệ giữa hai người, chính là chúng ta không cùng một loại người. Có thể thái độ của mình khiến cậu cảm thấy không thoải mái, nhưng cậu chỉ trích Lập Hạ như vậy cũng khiến mình vô cùng khó chịu, nếu không thể đi cùng đường thì sau này chúng ta vẫn nên tránh tiếp xúc gây ra hiểu lầm thì hơn."

"Được. Mình chúc hai người thiên trường địa cửu." Tống Nhã Nhu không ngờ một Tưởng Thiệu Chinh luôn là dáng vẻ nhã nhặn lễ độ lại có thể trực tiếp nói lời tuyệt giao như thế, chỉ thấy mặt nóng lên, không có cách nào tiếp tục ở lại nữa.

Cô ta đẩy cửa định bước ra ngoài, lại nhìn thấy ba sinh viên nữ đã đứng sẵn ở đó.

Ba người kia tiến không được lùi cũng không xong, ngẩn ra mấy giây, sau đó mới có một người giả ngốc cười nói: "Cô Tống cũng ở đây ạ! Em và bạn cùng phòng từng học môn của cô đấy ạ, bạn cùng phòng của em cực kỳ ngưỡng mộ cô... À, chúng em đến đây là có mấy chỗ không hiểu muốn hỏi thầy Tưởng."

Tống Nhã Nhu không biết họ đã nghe được bao nhiêu, miễn cưỡng mỉm cười đáp lại rồi vội vã rời đi.

: Đọc bình luận bên Trung có cái cmt là: Thầy Tưởng hợp để kết hôn, còn Ninh Ngự thì hợp để yêu đương.

Thật ra tui chỉ cảm thấy có anh giáo là không hợp yêu đương mà chỉ hợp kết hôn thôi, vì yêu đương với ổng chán chết haha, còn anh Ngự tui nghĩ nếu chịu được tính bá đạo của ổng lúc yêu thì kết hôn cũng ok đấy chứ~

Truyện Chữ Hay