“Tiểu Phương, vì sao ngươi lại ra đây?” Bỗng nhiên có người ở phía sau vỗ lên vai hắn.
Tiểu Phương bị dọa giật mình, quay đầu nhìn lại thấy Vân Tại Thiên: “Vân ca, ngươi nói, nếu một người hơi hơi xấu tính, còn từng hại ngươi, đã thế chết cũng không nhận sai, hơn nữa còn thấy bản thân có lý, vậy mà không biết vì sao ngươi lại cảm thấy hắn thật đáng thương. Thế là thế nào?”
Vân Tại Thiên nâng cặp mắt phượng dài nhỏ hoa lệ nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên dùng hai tay ôm lấy hắn: “Tiểu Phương Phương, ngươi không thể yêu người khác a.”
“Cái gì… nói lung ta lung tung…” Tiểu Phương giơ chân đá văng, “Chỉ là ta cảm thấy, A Vệ không giống chúng ta, hắn… hắn không biết điều gì là tốt, điều gì là xấu…”
Vân Tại Thiên liếc nhìn hắn một cái, chua chát nói: “Chẳng qua chỉ là một hạ nhân thôi, cần gì Phương Khinh Y đại nhân ngươi lo lắng như vậy?”
Tiểu Phương nghe lời mà kinh hãi.
Đúng vậy, chẳng qua chỉ là một hạ nhân.
Thậm chí, cũng không phải một hạ nhân có tài ăn nói hay dung mạo xuất chúng.
Vì sao lại chú ý tới hắn nhiều như vậy.
Tiểu Phương càng nghĩ càng cảm thấy phiền muộn, chậm rãi theo sau A Vệ hướng về phòng, trước khi bước vào cửa, thấy nha đầu của Diệp Lăng Sắc ôm thuốc đã sắc xong đi vào, vừa vặn đụng tới A Vệ, liền kêu lên một tiếng: “Này, gọi ngươi đấy.”
A Vệ dừng lại: “Cái gì?”
“Đây là thuốc của Phương thiếu gia, ngươi đi làm nguội rồi cho hắn uống, về sau ngươi nên học làm việc này, không thể chỉ trông cậy vào mình ta a, mệt chết đi được!” Tiểu nha đầu kia chống thắt lưng cảm thán.
A Vệ nhận thuốc: “Ta thấy hắn vừa uống rồi, sao lại uống tiếp?”
“Từ nhỏ thân thể của Phương thiếu gia đã không khỏe, giống như cái phễu chúng ta hay dùng, chặn bên này, còn phải vội vàng đi đổ bên kia…” Tiểu nha đầu hứng thú bừng bừng hình dung.
A Vệ im lặng: “Không cần phải nói hình tượng đến vậy đi.”
“Ngươi cảm thấy ta nói hình tượng a?” Tiểu nha đầu mặt đỏ như quả táo ngượng ngùng không thôi, “Chỉ có ngươi chịu khen ta, bọn họ đều nói miệng lưỡi ta rất độc, nói chuyện thà không nói cho xong…”
A Vệ nghĩ, tuy những người ở đây đều rất xấu, nhưng lời này vẫn là đúng.
Hắn cầm thuốc vào phòng.
Tiểu Phương ở sau cửa do dự, không biết nên mang biểu tình gì đối mặt hắn, cao giọng quát lớn vì sao ngươi vẫn không chịu làm việc? Hay bảo hắn không cần giận mình vừa rồi lỡ lời… Những lời này, đều là nói khi tức giận, không phải thật lòng.
Nhưng mà… mình chính là thiếu gia, A Vệ là nô tài bán mình, quát mắng hắn vài câu, nói vài lời bực bội, chẳng lẽ còn cần lo lắng gì sao?
Nhưng mà… vì sao nhìn thấy gương mặt đau lòng của hắn, lại đau lòng cùng hắn vậy?
Tiểu Phương giơ chân ra rồi lại thu về, thu về rồi lại tiến lên.
Nhìn thấy A Vệ mở bình thuốc ra ngửi ngửi, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ.
Trong lòng Tiểu Phương hơi lạnh, từ nhỏ hắn yếu ớt nhiều bệnh, luôn bị người trong nhà ghét bỏ, biểu tình như vậy hắn đã nhìn thấy nhiều lắm.
Quả nhiên tuy ngoài miệng A Vệ không nói, trong lòng cũng ghét bỏ hắn.
Một lát sau, A Vệ lấy bát để đổ thuốc ra, chắt tới khi thuốc lạnh, đứng ở bên cạnh do dự chốc lát, bỗng nhiên nghiêng người, lấy ra một bao gì đó từ trong lòng, cẩn thận rắc bột phấn màu trắng xuống.
Lòng của Tiểu Phương hoàn toàn trầm xuống.
Lúc này phải tìm cớ gì bào chữa cho A Vệ đây?
Lần đầu tiên, chẳng qua Tiểu Phương chỉ thuận miệng đấu võ mồm một câu ‘Có chết cũng phải mang theo ngươi’, A Vệ liền nhảy lên muốn bóp chết hắn.
Lần thứ hai, Tiểu Phương đẩy hắn xuống đất, mắng hắn ‘Bại hoại, tiện nhân’, vì thế liền thả vào trong thuốc thứ gì đó không nên thả.
Còn có thể có lần thứ ba, thứ tư không?
Hắn phải có bao nhiêu cái mạng mới đủ dây dưa cùng hắn?
Tiểu Phương đẩy cửa đi vào, A Vệ giật mình ngẩng đầu, tờ giấy gói bột trắng vẫn còn run rẩy cầm trên tay, mang theo vẻ mặt hồi hộp nhìn Tiểu Phương.
“Đây là cái gì?”
A Vệ bị hắn dọa sợ tới mức lùi về sau vài bước, môi run run không nói ra lời.
“Đây là cái gì?” Tiểu Phương cầm chén thuốc lên đập mạnh xuống sàn, màu thuốc đen thẫm văng khắp đất, nơi nơi đều là vị thuốc khiến người ta buồn nôn, “Vì sao lòng dạ ngươi ác độc như vậy? Chẳng qua ta chỉ nói vài câu không dễ nghe, ngươi liền muốn hại người, ngươi cút cho ta, cút cho khuất mắt, không cần ở trong Lục Phiến môn làm ô uế cặp mắt của mọi người!”
A Vệ dường như muốn ngồi xổm xuống, lại bị Tiểu Phương đẩy, liền ngã trên nước thuốc đen đặc.
Hắn không nói gì, mỗi khi bị người chỉ trích, hắn không bao giờ mở miệng.
Tiểu Phương càng nhìn hắn càng thấy giận, liên tiếp đẩy hắn vài cái, A Vệ cúi đầu, dứt khoát nhặt bã thuốc lên, nhét vào miệng.
Tiểu Phương hoảng sợ: “Ngươi làm gì?”
A Vệ không để ý đến hắn, đổ luôn bột phấn trong bao giấy rơi trên mặt đất vào miệng.
“Ngươi làm gì, mau nhổ ra, nhổ ra cho ta!” Tiểu Phương bước tới cạy miệng của hắn, A Vệ lại cắn chặt răng không chịu hé ra.
“Này, ngươi không cần giận dỗi với ta, mau nhổ ra, có nghe hay không!”
A Vệ miễn cưỡng bản thân, kiên quyết nuốt xuống.
Tiểu Phương ngây người.
“Là đường.”
“Cái gì?” Lỗ tai Tiểu Phương dựng thẳng lên như mèo.
Theo đó là cảm giác rùng mình lạnh xương, ngay cả tóc cũng dựng đứng lên.
“Thuốc rất đắng, ngươi lại không chịu ăn đường, cho nên nếu pha trong thuốc, có lẽ ngươi sẽ không biết.”
Tiểu Phương nhìn A Vệ, không biết nên nói cái gì.
Đáng sợ là, ngay cả một chút biểu tình oán hận cũng không xuất hiện trên mặt hắn, chỉ như chết lặng mà tự thuật chuyện này: “Ta ăn rồi, sẽ không chết, nếu không tin ta có thể ăn lại cho ngươi xem.”
“Không… Không cần.” Tiểu Phương lùi hai bước, tựa vào tủ gỗ.
“Ta sẽ không giết ngươi, Bảo công tử sẽ không bỏ qua cho ta… Ta không muốn lại phải quỳ trên băng…”
Tiểu Phương nhào lên che miệng hắn: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi A Vệ, ngươi đánh ta, ngươi mắng ta đi, ngươi nói ta thế nào cũng được, không phải ta cố ý muốn vu oan ngươi.”
Thấy A Vệ không lên tiếng, Tiểu Phương cầm tay hắn đánh vào mặt mình: “Ngươi đánh ta, ngươi đánh ta đi.”
“Không, ta không giận ngươi.”
“Ngươi giận ta đi, ngươi giận ta được không, ta cầu xin ngươi giận ta đó.”
A Vệ đẩy tay hắn ra, chậm rãi đứng dậy.
Tiểu Phương vừa vội vừa tức, lại bắt đầu ho khan, ho đến không thể đứng thẳng người.
A Vệ nhìn hắn, không biết có nên ra đỡ hắn hay không: “Ngươi không cần như vậy, ta thật sự không giận, không phải có ý muốn chọc tức ngươi…”
Nhưng chính bộ dạng này mới khiến Tiểu Phương lo lắng, nếu A Vệ chịu khóc chịu cãi, chịu đá hắn mà nói ‘Vì sao ngươi lại đổ oan cho ta’, có lẽ Tiểu Phương sẽ không khó chịu như vậy.
Nhưng, ngay cả trách mắng người khác hắn cũng không làm.
Vẫn biểu tình như cũ, bình tĩnh như cũ, nói ‘Không có chuyện gì’.
Giống như, dù bị oan uổng bị vũ nhục bị tra tấn thế nào đi chăng nữa, đều là chuyện bình thường không đáng nói.