Ánh sáng ngọn đèn nhỏ như hạt đậu, trong không gian to lớn ngập tràn mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt, trong đáy mắt của gương mặt gần ngay trước mắt tràn đầy sự trào phúng.
"Lâm Phức Trăn, cậu uống nhầm thuốc à?"
Lời của Liên Gia Chú làm cho Lâm Phức Trăn như tỉnh lại từ trong giấc mộng, âm thanh ong ong của những con ong mật dần tan biến.
Nhìn Liên Gia Chú, trong lòng Lâm Phức Trăn cảm thấy vô cùng may mắn vì lời muốn đuổi Liên Gia Chú còn chưa bật thốt ra khỏi miệng, một khi nói ra lời này dù cho ai nghe thấy nhất định cũng sẽ nói rằng đó là chuyện cãi nhau bình thường giữa các cặp tình nhân.
Tình nhân? Lâm Phức Trăn thầm lớn tiếng bác bỏ suy nghĩ này! Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú là tình nhân?! Đây là ý nghĩ hoang đường nhất mà cô nghe được mấy năm gần đây.
Còn cực kỳ hoàng đường, hoang đường tới mức cô phải dùng tiếng cười lớn để chứng minh cho suy nghĩ hoang đường này.
"Lâm Phức Trăn, mau cười đi, cười cho chảy nước mắt ra luôn đi". Cô thầm nhắc nhở chính mình.
Lắng tai nghe, Lâm Phức Trăn cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng cười nào cả, ngược lại thì tiếng nhắc nhở chính mình trong lòng càng lúc càng lớn.
"Tiểu Họa Mi". Giọng nói như gần lại như xa.
Cô máy móc đáp lại.
"Vừa rồi là cậu muốn cắn mình sao? Nghe nói hộ lý phụ trách ngày hôm nay bị thất tình, mình rất nghi ngờ người hộ lý thất tình này đã nhầm vắc xin phòng bệnh dại thành thuốc cảm mạo".
Ánh mắt nhìn lên bả vai của mình, bàn tay của Liên Gia Chú đang đặt trên vai cô, cô ngây người nhìn, trong tiếng thở dài khe khẽ, bàn tay đặt ở trên vai đưa ra trước mắt cô.
Cô ngước mắt lên.
"Nếu như cậu nhất định phải cắn một cái". Giọng điệu có chút bất đắc dĩ, tay lại tiến gần về phía cô thêm chút nữa.
Ánh mắt cô lại quay lại bên ngoài cửa sổ, nhưng đã rất nhanh bị xoay qua đối mặt với Liên Gia Chú, ánh mắt của Liên Gia Chú dán chặt lên bờ môi cô.
Anh dùng giọng nói trầm thấp mà cô thích nói với cô: "Mình rất không quen với dáng vẻ bệnh tật của cậu như bây giờ, vừa rồi mình đã nghĩ phải làm sao để cô ấy trở về dáng vẻ mà mình quen thuộc đây, sắc mặt trắng bệch không nằm trong phạm vi khả năng của mình, nhưng ít nhất thì mình có thể làm cho môi cô ấy trở nên hồng hào hơn".
Cằm dưới bị nâng lên, hơi thở quen thuộc càng lúc càng tới gần cô hơn, chạm tới đầu tiên là chóp mũi, khẽ khàng nấn ná một lúc.
Đi kèm với động tác này, sợi tóc trên trán anh rơi xuống giữa lông mày cô, làm cho ngưa ngứa khiến cho mí mắt cô trĩu nặng. Trái tim đập lỡ một nhịp, cứ thế muốn thuận theo anh, để cho anh hôn làm cho môi mình đỏ lên.
Khi mi mắt sắp khép lại, vào giây cuối cùng, cô đã ngước lên, mùi oải hương thoang thoảng lại lần nữa thay thế cho mùi thuốc khử trùng, đẩy bàn tay đang đặt dưới cằm mình ra, môi anh sượt qua thái dương cô.
Ngắm nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
Mở một trang sổ ghi chép bài màu xanh lam.
Ngày x tháng x: Trời trong xanh.
Người đàn ông đang đuổi theo chiếc xe trên con đường thắng tắp ấy, cô gái mà anh yêu đang ở trên xe, tình tiết quê mùa trong bộ phim điện ảnh.
Nhưng lúc tưởng tượng người đàn ông đang đuổi theo chiếc xe trên con đường thẳng ấy thành một khuôn mặt khác thì nước mắt của mình đã liên tục rơi xuống từ nơi khóe mắt.
Cầm chặt bịch bắp rang mình thầm nghĩ trong lòng, dùng động tác ăn bắp rang để giả vờ như mình không bị tình tiết trong bộ phim điện ảnh làm cho chảy nước mắt.
Một cái bóng ngăn cản tầm mắt của mình, chưa đợi mình phân biệt được ra cái bóng ấy thì một xúc cảm lành lạnh mùi bạc hà đặt ở trên môi của mình.
Đây dĩ nhiên không phải là bắp rang, mình có thể chắc chắn rằng bắp rang vẫn còn đang ở trên tay của mình, vậy rốt cuộc là cái gì vậy nhỉ?
Mình cố gắng nghĩ ngợi, nhưng đầu óc của mình vẫn trống không, lúc cảnh pháo hoa nở rộ tuyệt đẹp xuất hiện một lần nữa, lần này không có âm thanh, có cũng chỉ là từng chùm từng chùm bung nở trong bầu trời đêm, đẹp tới mê người.
Đẹp tới nỗi mình đã không dám mở mắt ra nhìn, rất sợ cảnh này sẽ trở thành hình ảnh mà cả đời sẽ không gạt đi được.
Mình từ từ nhắm mắt lại.
Cuối cùng mình đã hiểu rồi, xúc cảm có mùi bạc hà ấy là cái gì.
Đó là anh đang hôn mình.
Nụ hôn tới bất ngờ tiếp diễn bao lâu mình không biết nữa, mình chỉ biết lúc nụ hôn ấy kết thúc chàng trai trong màn ảnh vẫn đang đuổi theo chiếc xe trên con đường thẳng tắp kia.
Mà bắp rang trên tay mình cũng đã rơi hết không còn một miếng.
Liên Gia Chú đã hôn mình.
Đó là... nụ hôn đầu của mình.
____
Lặng lẽ khép cuốn sổ nhật ký màu xanh lam không một tiếng động.
Dường như Lâm Phức Trăn đã xem một bộ phim dài nhất từ lúc sinh ra tới giờ, người đàn ông trên màn ảnh đuổi theo chiếc xe trên con đường tít tắp. Trên vị trí ghế khán giả, bắp rang trong tay cô gái không hiểu sao bị mất đi nụ hôn đầu rơi xuống đất.
Bóng đêm ngoài cửa sổ mở hồ.
Trong chớp mắt nước mắt đã dâng dầy hốc mắt, bên ngoài cửa sổ lại lần nữa lại trở về vẻ sáng rõ.
"Có phải môi của Phương Lục Kiều hôn lên rất mềm không?" Giọng cô bình tĩnh tới kinh người.
Trong vườn hoa thực nghiệm của xưởng sản xuất nước hoa Fragonard, thời gian cô gặp mặt Phương Lục Kiều tuyệt đối không quá năm phút.
Trong thời gian năm phút này cũng đủ khiến Lâm Phức Trăn nhìn rõ ràng khuôn mặt của Phương Lục Kiều.
Vẻ ngoài rất dễ bị lu mờ trong một đám người, lông mày có chút nhạt, con gái trời sinh thích trưng diện, có lẽ là ý thức được điểm này nên Phương Lục Kiều đã chải chuốt trang điểm cho lông mày.
Ngoài lông mày ra, gương mặt đó không có trang điểm thêm chút nào nữa, thậm chí ngay cả son môi cũng không đánh.
Da của Phương Lục Kiều rất đẹp, ánh mắt trong veo, tỷ lệ ngũ quan cũng không tệ, kiểu con gái thế này thông thường thì không trang điểm còn đẹp hơn cả lúc trang điểm.
Đám đàn ông lúc nào cũng thích ngầm oán thán với bạn của mình rằng "Lông mi giả của bạn gái tôi có thể thay thế cho công cụ quét rác được luôn ấy". "Tôi thực sự đã hết chịu đựng nổi khi nhìn thấy màu sơn đỏ trên răng của cô ấy rồi". "Cái miệng như chậu máu của cô ấy có đôi khi làm cho tôi cảm thấy buồn nôn".
Đám đàn ông rất yêu thích màu môi tự nhiên.
Liên Gia Chú có yêu thích màu môi tự nhiên hay không thì cô không biết, cô chỉ biết anh ghét bất kỳ chất phụ gia nhân tạo nào trên đời này.
Có lẽ...
Trong tiếng nhạc làm cảm động lòng người của bộ phim, sắc môi tự nhiên không có thêm bất cứ chất phụ gia nhân tạo nào đã trở thành một loại hấp dẫn, khiến cho người ta sinh ra một loại nhớ nhung thân thuộc.
Huống chi cô gái đó còn đang khóc tới sướt mướt.
Cô gái không trang điểm còn đẹp hơn so với trang điểm có tới % là có một khuôn mặt mà khi khóc lên thì có vẻ điềm đạm đáng yêu. Lâm Phức Trăn có thể chắc chắn rằng Phương Lục Kiều là một trong số % cô gái này.
Liên Gia Chú cũng không có trả lời câu hỏi của cô rằng môi Phương Lục Kiều khi hôn có phải rất mềm mại hay không.
Thế là cô nói với anh, Cậu đi đi, mình buồn ngủ rồi.
Đã không trả lời câu hỏi của cô, lại còn không đi nữa!
Vung tay ra, cái ly rơi trên đất, lúc muốn cầm tới bình hoa thì bình hoa bị dịch đi.
"Lâm Phức Trăn, mình có thể lý giải hành vi bây giờ của cậu là phản ứng khác thường của một người đang bị bệnh". Liên Gia Chú lạnh lùng nói.
Vậy sao?
Chẳng thèm nhìn anh một cái, cô lại lần nữa nói: Cậu đi đi, đi ngay lập tức.
"Lâm Phức Trăn, cậu đây là đang giận sao?"
"Cậu đi đi!" Cô dường như chỉ biết nói có mỗi câu này.
"Nói cho mình biết, rốt cuộc là cậu đang giận cái gì?" Liên Gia Chú nắm cổ tay cô, kéo cô quay về phía anh.
Thật buồn cười, không phải bình thường Tiểu Pháp rất điềm đạm sao, nói là điềm đạm chẳng bằng nói là thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh, lúc này sao lại quan tâm tới tâm tình của cô vậy?
Cũng đúng, bây giờ cô gái nhìn như có bệnh có liên quan tới việc anh có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận sản nghiệp của Liên Thị hay không, không lấy lại tinh thần thì làm sao mà giả bộ làm việc tiếp được.
Anh tỉ mỉ sắp đặt tất cả, bây giờ đã sắp tới thời điểm then chốt rồi.
Còn không đi phải không? Còn không đi thì bây giờ cô chuyển sang đá người đấy.
Liên Gia Chú đã hôn mình. Lời ấy viết trên giấy trắng mực đen, rất tường tận, rõ ràng.
Lâm Phức Trăn cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, tay tránh khỏi tay của Liên Gia Chú, trong lúc tránh thoát tiện thể đá anh một cái.
Tên khốn này nhất định không đoán được rằng một người nhìn có vẻ bệnh tật mà thoáng cái sức lực lại khỏe dã man như vậy, nói thế nào đi nữa thì cô cũng là quán quân cuộc thi thuyền buồm thanh thiếu niên liên lục địa.
Thành công đẩy Liên Gia Chú ra, nhân lúc anh chưa khôi phục lại tinh thần thuận tiện đạp cho anh một cái.
Một đạp thì sao mà đủ, lúc chân giơ lên lần nữa thì cổ chân bị nắm lấy. Giây tiếp theo, từ cổ chân truyền tới cảm giác đau đớn khiến Lâm Phức Trăn phải hít vào một hơi, giây sau đó nữa phần lưng bị đặt lại trên giường.
Tay chân bị túm chặt, cô cứ trơ mắt nhìn cơ thể Liên Gia Chú đè lên cô, hai cơ thể một trên một dưới trên chiếc giường đôi. Liên Gia Chú dùng kiểu khóa chân trong môn đấu vật của Nga khiến cô không có chút không gian nào để dùng lực, có ý trừng phạt mạnh mẽ, anh hung hăng ngậm lấy vành tai cô, đầu lưỡi lại theo vành tai như khẽ liếm, lại như gặm cắn mỗi chỗ mà nó đi qua, cọ qua cọ lại, mãi cho tới khi cô khẽ ngân ra một tiếng, lúc này anh mới thả ra.
"Lâm Phức Trăn, cậu chính là người khơi nguồn trò chơi". Anh kề sát bên tai cô.
Vi rút gây bệnh luôn khiến cho tâm trí con người ta trở nên yếu đuối, yếu đuối tới nỗi rất dễ dàng rớt nước mắt, khóe mắt bắt đầu ẩm ướt, trong lòng cô giận anh lắm, nhưng lại không biết rốt cuộc là đang giận cái gì, không tin ra lý do tức giận, còn anh thì hùng hổ dọa người càng làm cho cô cảm thấy trong lòng vô cùng uất ức.
Chỉ vừa rớt nước mắt, miệng vừa hét lên: Cậu đi đi, cậu đi đi, mình không muốn trông thấy cậu.
Miệng thì đuổi người ta đi, thế mà tay lại kéo chặt bên hông anh, anh cũng chỉ hơi nhích bước, miệng cô lại càng gào lớn hơn: Đi đi, đi đi.
"Mình không đi". Giọng anh như một tiếng thở dài.
Anh như một người yêu dịu dàng, hôn đi từng giọt lệ trên khóe mắt cô.
Bóng đêm ngoài cửa sổ càng thêm sâu, khi anh hôn sạch những giọt lệ trên khóe mắt cô, khi hốc mắt cô không còn ngấn lệ nữa.
Không còn nước mắt nữa, nhưng lòng vẫn rất uất ức.
"Tiểu Họa Mi". Anh khẽ gọi cô.
Cô mím chặt môi.
"Mình không có đếm được mình đã từng hôn qua bao nhiêu cô gái, thậm chí có hai cô gái như vậy mà tới tận bây giờ mình đã không nhớ nổi tên và dáng vẻ của họ nữa, nhưng mình biết khi đó lúc hôn họ đều là vì nhìn họ rất đẹp, ít nhất thì trong khoảnh khắc ấy là họ đẹp. Cứ cho những cô gái ấy tên là Emily đi, môi của Emily tới từ Copenhagen hình thoi, có người nói đó là đôi môi dễ hôn nhất. Emily tới từ New York tính cách sôi nổi, lúc cô ấy mắng người thì rất giỏi, hành vi như vậy của cô ấy ở nơi công cộng sẽ dẫn tới phiền toái cho cô ấy, mình có thể làm gì được đây. Chỉ còn cách chặn miệng của cô ấy lại. Emily tới từ Atlanta buổi sáng hôm đó nhìn trong lành như không khí, đặc biệt là đôi môi. Emily tới từ Torino đứng bên bờ biển, ánh trăng rất đẹp, khi đó không hôn cô ấy thì quả là đáng tiếc. Mình đã hôn những cô gái đó trong tâm tình như vậy đấy".
"Nhưng chỉ có Phương Lục Kiều..."
Đầu ngón tay cô run lên.
"Chỉ có hôn Phương Lục Kiều là vì Lâm Phức Trăn". Anh thở dài bên tai cô.
Cô cũng thở dài, nhưng tiếng thở dài ấy là ở trong lòng.
Cái biệt danh Tiêu Pháp này dành cho Liên Gia Chú quả là không thể thích hợp hơn, Tinh thần của người Pháp đã có từ lúc sinh ra, lãng mạn, tốt đẹp, bác ái lại ích kỷ, tự lợi, mẫn cảm, sắc bén.
Chỉ có hôn Phương Lục Kiều là vì Lâm Phức Trăn, lời này giống như đang đòi cô khen thưởng.
"Muốn mình chính thức nói cám ơn cậu sao?" Ánh mắt rơi ngoài cửa sổ, cô hỏi.
Nụ hôn tỉ mỉ đi dọc bên tai cô tới khóe miệng, dừng lại, anh cười khẽ "Mọt sách nhỏ, vừa rồi lúc cậu đuổi mình đi trông như con mọt sách nhỏ đáng yêu".
Cho dù "Mọt sách nhỏ" này là từ mẹ hay là từ Liên Gia Chú thì "Mọt sách nhỏ" luôn luôn có thể trong chớp mắt chạm phải phần mềm mại nhất trong tận đáy lòng của Lâm Phức Trăn.
Không, không thể. Khoảnh khắc này nhất định không được mắc lừa.
Một loạt giãy dụa nữa lại bắt đầu, tiếc rằng hiện tại cô là một bệnh nhân, sức lực giãy dụa lúc nãy đã làm tốn sức của cô không ít, bàn tay luồn vào trong quần áo của cô lại càng làm cô nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng, lúc anh gần như ngậm lấy môi của cô, cô mới bắt đầu trừng to hai mắt nhìn lên trần nhà làm động tác chống cự. Dần dần, dần dần mi mắt không nghe theo sự điều khiển của não bộ, lông mi cũng hơi chớp mấy cái để chống cự.
Lâm Phức Trăn nhắm mắt lại ngẫm nghĩ, thực ra như vậy cũng rất tốt, bây giờ cô là một người mắc bệnh cảm mạo, hành vi hiện tại của Liên Gia Chú không thể nghi ngờ là đang tìm ngược, ý nghĩ này làm cho cô bắt đầu nhiệt tình đáp lại, tay như dây leo quấn lấy cổ anh, cơ thể dính sát lại, không cam chịu yếu thế ngậm ngược lại môi anh. Muốn phát bệnh thì cùng nhau phát bệnh đi, đồ khốn.
Thân thể hai người cùng run rẩy kịch liệt, đầu anh đặt trên hõm vai cô, cô trơ mắt nhìn lên trần nhà, không cần soi gương cô cũng biết Liên Gia Chú đã thành công đạt được mục đích của anh: Làm cho môi cô trở nên đỏ hồng.
Mang theo chút không cam chịu, bắt chước theo giọng điệu lúc Liên Gia Chú nói tới các Emily tới từ khắp nơi trên thể giới: "Gia Chú, sau này lúc nhớ lại màn hôn môi với cô gái trong phòng bệnh, có phải là cậu sẽ nói, môi của Emily tới từ Bắc Kinh nhìn quá trắng bệch, mình phải có trách nhiệm làm cho người đáng yêu ấy tạm thời thoát khỏi cảnh khốn khó, làm cho môi của cô ấy nhanh chóng đỏ hồng lên".
Sức mạnh truyền tới bên eo làm cho cô đau đến nhe răng, muốn tránh ra, ngược lại lại bị giữ lại càng chặt hơn, đầu của Liên Gia Chú càng vùi sâu vào hõm vai của cô hơn, tiếng "Tiểu Họa mi" kia có chứa ý cười nhàn nhạt.
"Lúc này không gọi là "Mọt sách nhỏ" nữa sao?
"Vừa rồi thế mà mình lại nghe được cậu nói chính mình là người đáng yêu".
"Đó là mình bắt chước theo cách nói của cậu thôi". Cô cau mày.
"Người đáng yêu". Bờ vai anh rung lên.
"Đã nói rồi, mình bắt chước theo cách nói của cậu!" Cô lớn tiếng gào lên.
"Lâm Phức Trăn". Vai vẫn còn đang rung lên.
"Im mồm, Liên Gia Chú, cậu câm miệng lại cho mình".
"Là vì nhớ".
Tiếng vọng bảo Liên Gia Chú ngậm miệng lại dường như vẫn còn quanh quẩn ở trần nhà, cùng với tiếng "Là vì nhớ" khẽ khàng trầm thấp.
Đầu óc trở nên trống rỗng, đầu mày vẫn còn nhíu chặt lại.
Gần kề bên tai: "Tiểu Pháp đã một tháng rồi chưa được hôn Tiểu Họa Mi".
Hàng lông mày nhíu chặt từ từ dãn ra.
"Nếu như sau này có một ngày nhớ lại khoảnh khắc này, mình sẽ nói, đó là bởi vì nhớ, vì nhớ mới hôn cô ấy".
"Cô ấy tên là Emily sao?" Cô khẽ khàng hỏi.
"Không, cô ấy là Lâm Phức Trăn". Anh khẽ khàng đáp lại.
Bàn tay đang đặt bên hông anh hơi dịch về sau một chút, vào lúc mười đầu ngón tay sắp siết lại với nhau, cô đã vội vàng buông ra.
Buông tay ra, dùng một lực mạnh đẩy vai Liên Gia Chú.
"Lại sao nữa vậy?" Giọng điệu có chút tức giận, chắc hẳn trong lòng đang nghĩ cô nàng Lâm Phức Trăn này đúng là không biết tốt xấu gì mà.
Không phải, không phải vậy. Gia Chú. Miệng cô thì nói, tay lại càng ra sức đẩy anh.
"Cậu vẫn đúng là chả có chút liên quan chút nào với người đáng yêu cả". Liên Gia Chú đứng dậy, giọng nói càng thêm tức giận. "Mình đoán là tới khi cậu tuổi, cậu vẫn chẳng có liên quan gì tới danh xưng này cả. Không, phải là sau năm tuổi!".
Cô há miệng, nhìn anh, ánh mắt của Tiểu Pháp tràn đầy sự không vui rồi này.
Ánh mắt rơi trên môi anh, cô ấp úng: "Gia... Gia Chú, vừa rồi mình nảy sinh ý đồ xấu, là... là cậu chọc mình trước. Gia... Gia Chú, nếu như cậu bị mình lây bệnh cảm vậy... vậy thì không thể trách mình được. Gia... Gia Chú, nếu không thì, cậu tới phòng y tế một chuyến đi, bảo họ cho cậu một chút thuốc phòng cảm thì hơn. Gia... Gia Chú, không được dùng ánh mắt đó nhìn mình, mình... mình đã nói trước rồi, là... là cậu chọc mình trước. Gia..."
Tiếng Gia Chú bị chặn lại trong cổ họng, biến thành âm tiết đơn điệu vỡ vụn, tay đặt ở trên giường, dưới hơi thở nóng rẫy lúc thì nắm chặt lại, lúc lại buông ra.
Dù sao thì sau đó anh chung quy vẫn phải tới phòng y tế một chuyến.
MM
Hết chương !