Cách khu nhà trọ khảng phút đi xe, bụng cô ấy bất ngờ phát ra âm thanh "Ục ục___" trong khoang xe yên tĩnh lại vô cùng vang dội, Phương Lục Kiều đã hận không thể đấm cho mình thêm một cái nữa.
"Thật mất mặt". Thầm nói một câu, trong lòng ảo não không thôi, đây là loại ảo não mà đại đa số con gái đều sẽ mắc phải: Shit, đối phương là một anh chàng đẹp trai, cực kỳ đẹp trai.
Mất mặt trước mặt một soái ca giống như bỗng chốc làm mất đi mấy trăm đồng, buồn chết mất thôi.
May mà Liên Gia Chú không để tâm tới hành vi mất mặt này của cô ấy.
Rẽ qua một con hẻm nhỏ, Phương Lục Kiền liền nhìn thấy khu nhà trọ của cô ấy, thầm thở phào một hơi, bây giờ không cần phải sợ cái bụng lại phát ra bất kỳ âm thanh kỳ quái nào nữa.
Còn chưa thở hết ra một hơi thì Phương Lục Kiều lại nghe thấy Liên Gia Chú gọi tên của cô ấy.
"Phương Lục Kiều".
Tiếng gọi bất ngờ làm cho cô ấy làm ra phản ứng bản năng nhất, Rất giòn giã: Yes!
Chỗ này không phải là giảng đường, Liên Gia Chú cũng không phải là giáo viên hướng dẫn.
Trong lòng Phương Lục Kiều lại bắt đầu ảo não: Shit, Đối phương là trai đẹp.
Cô ấy là một cô gái rất bình thường, hy vọng có thể để lại ấn tượng tốt trước mặt anh chàng đẹp trai là một chuyện không có gì đáng trách.
Liên Gia Chú liếc nhìn cô ấy một cái, Phương Lục Kiều xoa xoa mặt mình, tốc độ xe đi rất chậm, ánh đèn trong khoang xe sáng hơn một chút.
"Mục đích của cô đã đạt được rồi". Hiệu quả của lời này với tiếng "Phương Lục Kiều" của Liên Gia Chú đều như nhau, không một dấu vết.
"Cái.. cái gì?" Cô ấy nhíu mày, Liên Gia Chú nói tiếng Trung, trong lời nói không có bất cứ sai lệch nào, đó cũng không phải là lời tốt đẹp gì.
"Cô đã gặp được Jenena rồi, sự việc cô cũng đã rõ ràng rồi, sau này..."
"Tôi đảm bảo sau này sẽ không xuất hiện ở cổng học viện Ryder nữa". Phương Lục Kiều thành công cướp lời của Liên Gia Chú.
Nó thật thì cô ấy cũng cảm thấy hành vi mình cầm tấm bảng đứng gác ở cổng học viện Ryder có chút ngớ ngẩn.
Có điều cũng may là như Liên Gia Chú nói, cô ấy đã đạt được mục đích rồi.
"Vậy thì tốt". Ngón tay của Liên Gia Chú gõ lên vô lăng, chiếc vòng trên cổ tay lúc ẩn lúc hiện, có thể thấy được lờ mờ kiểu chữ tiếng anh chồng lên nhau.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Phương Lục Kiều nghiêng người về phía trước một chút, Liên Gia Chú thu tay về, vẫn chưa thể nhìn thấy kiểu chữ tiếng anh bên trong chiếc vòng tay.
Chiếc xe đã tiến tới cổng khu nhà trọ, Phương Lục Kiều bắt đầu cởi dây an toàn, một ý nghĩ bất ngờ lóe ra.
Sau đó, một loại tâm lý không thể nói rõ thành lời đã thôi thúc cô ấy hỏi Liên Gia Chú một vấn đề thế này: "Nếu như không phải là Jenena, anh có dừng xe hỏi tôi nguyên nhân vì sao lại muốn gặp anh không?"
Người bình thường đều sẽ có lòng hiếu kỳ, nếu như đổi thành cô ấy thì cô ấy sẽ dò hỏi vì sao lại muốn gặp cô ấy.
Phương Lục Kiều cũng muốn biết người đàn ông khiến Jenena bảo vệ như vậy có phải trong lòng cũng có một mặt yếu mềm không.
"Mỗi ngày một người sẽ hấp thụ một lượng protein nhất định, vì là để cho đầu óc nhận được đầy đủ dinh dưỡng, như vậy rất có lợi cho việc vận động trí óc". Liên Gia Chú xoay mặt qua.
Ánh đèn trong khoang xe êm dịu làm nổi bật mọi thứ, dường như Liên Gia Chú đã trở lại trong tấm poster khổng lồ treo ở sân bay Charles De Gaulle, có một loại ma lực làm cho người ta nhìn một cái nếu không cẩn thận thì sẽ té khỏi thang máy.
"Cái... cái gì?" Nhìn gương mặt của Liên Gia Chú, Phương Lục Kiều lại mắc phải tật nói lắp.
"Cái gì? Hình như cô chỉ biết hỏi mỗi câu cái gì nhỉ?" Giọng điệu Liên Gia Chú thật không biết làm sao, "Ý của tôi là bảo cô suy nghĩ mọi chuyện cẩn thận một chút, dùng trí não vận dụng hợp lý, nếu như tôi nhớ không lầm thì không lâu trước đó cô còn vì đuổi theo xe của tôi mà ngã trên đất".
Nói vậy thì ngày đó Liên Gia Chú đã nhìn thấy cô ấy.
Ngày đó Phương Lục Kiều đã được một người có lòng tốt nhắc nhở cô áy đuổi theo xe của Liên Gia Chú, xe không đuổi kịp mà cô ấy còn bị ngã một cái rõ đau nữa.
Lời vừa rồi của Liên Gia Chú đã cho một đáp án: Sẽ không.
Nếu như không phải bởi vì yêu cầu của Jenena có lẽ cô ấy có đứng ở học viện Ryder một trăm năm Liên Gia Chú cũng sẽ không chút động lòng.
Nhìn đi, đây là người mà Jenena bảo vệ đấy.
Người tốt cho người ta cảm giác tôn trọng chân thành ư!? Đây chẳng lẽ là trong mắt người tình hóa Tây Thi.
Không, có lẽ bởi vì Jenena có giá trị lợi dụng, cho nên Liên Gia Chú đã dùng một khuôn mặt khác để lừa dối Jenena, thế này thì có thể làm cho Jenena tuyệt vọng rồi.
Đồ mưu mô. Phương Lục Kiều thầm mắng một câu trong lòng.
Chiếc xe ngừng lại, Phương Lục Kiều mở cửa xe ra.
Liên Gia Chú bất ngờ lại nói một câu: "Cho dù tôi có tò mò cô gái vẫn đứng ở học viện Ryder vì sao lại muốn gặp tôi, nhưng sau khi biết quan hệ của cô và Lâm Phức Trăn, tôi cũng sẽ thu sự tò mò của mình lại".
Khi Liên Gia Chú nói ra cái tên ấy đã làm cho tay của Phương Lục Kiều ngừng lại.
Trong mơ hồ, rất rất lâu trước đây, trời đổ mưa, bầu trời đen kịt, cô ấy trốn ở trong căn phòng trọ ẩm ướt, mẹ luôn không trở về, mẹ đi dạy thêm cho một cô bé được người Pháp coi là công chúa nhỏ.
Phương Lục Kiều vẫn luôn cho là nhân vật công chúa nhỏ nhất định là rất tùy hứng, điêu ngoa còn khó ở chung được, nhưng mẹ đã phủ nhận cách nghĩ của cô ấy.
Mẹ nói tên của học sinh đó là Lâm Phức Trăn thông minh, lanh lợi, thích giúp đỡ người khác, nhưng thỉnh thoảng cũng có chút cáu kỉnh.
Về chút cáu kỉnh này.
"Rất đáng yêu, đó là kiểu biết cô ấy không đúng nhưng lại làm cho người ta không thể giận nổi". Mẹ cười híp mắt nói, lời này khiến cho tâm hồn yếu đuối của Phương Lục Kiều được chút an ủi.
Sau đó cô ấy đều nhớ tới dáng vẻ cười híp mắt của mẹ khi nói những lời này.
Ngày mưa hôm đó mẹ mãi không về, mẹ lại đi dạy thêm cho cô công chúa nhỏ, thời gian dạy thêm đã qua, mẹ nên trở về nhà rồi chứ, chưa về nhà nói không chừng là cô công chúa nhỏ kia lại làm nũng không cho mẹ về rồi.
Trong lòng cực kỳ phức tạp, Phương Lục Kiều đã mang con búp bê mà tuần trước Lâm Phức Trăn tặng cho cô ấy ném vào thùng rác, còn nói với con búp bê ấy: "Chúng tôi không phải là ăn xin".
Thôi được rồi, Phương Lục Kiều thừa nhận, khi nhỏ cô ấy đã đố kỵ với Lâm Phức Trăn, đố kỵ cô luôn chiếm thời gian của mẹ, cho dù mẹ hết lần này tới lần khác nhấn mạnh đó là công việc.
Trong mơ hồ tâm lý đố kỵ cùng với việc mẹ và Lâm Phức Trăn tan thành mây khói.
Dưới sự thôi thúc của một loại hổ thẹn nào đó, trong lòng Phương Lục Kiều vẫn luôn phiền muộn về cái cái hành động đã ném con búp bê vào thùng rác vào ngày mưa hôm ấy.
"Phương Lục Kiều". Giọng nói ngay gần bên tai.
Tay run lên, Phương Lục Kiều lấy lại tinh thần đụng phải ánh mắt của Liên Gia Chú, ánh mắt anh nhàn nhạt.
Nếu như nói Lâm Phức Trăn là tiểu công chúa vậy thì Liên Gia Chú chính là Tiểu hoàng tử. Tiểu công chúa và Tiểu hoàng tử là bạn với nhau là chuyện hiển nhiên rồi.
Rõ ràng là Tiểu hoàng tử có lời muốn nói với cô ấy, hơn nữa đề tài hẳn là có liên quan tới tiểu công chúa.
Phương Lục Kiều làm động tác rửa tai lắng nghe.
Quả nhiên.
"Bởi vì có liên quan tới Jenena, tôi giải thích sơ cho cô biết, phải biết nguyên nhân cô và Lâm Phức Trăn có mối liên hệ như vậy, Lâm Phức Trăn chỉ biết cô gái của Andrew tên Phương Lục Kiều, nhưng không hề biết Phương Lục Kiều là con riêng của người kia, tôi nói như vậy cô hiểu không?"
Người có tiền có phải là đều thích nói chuyện lòng vòng không, Phương Lục Kiều mím chặt môi.
"Ý chính là để cô yên phận một chút, thu hồi ý nghĩ muốn kết thân của cô lại, cho dù điểm xuất phát là cái gì đi chăng nữa". Liên Gia Chú lạnh lùng nói.
Nói thật khó nghe.
Phương Lục Kiều xuống xe, câu tạm biệt kia cũng không nói ra khỏi miệng, chiếc xe cũng đã lăn đi mười mấy mét.
Đây là đang phô trương tính năng siêu cấp của xe thể thao sao?
Cô ấy quay đầu lại, liếc mắt nhìn căn nhà trọ.
Ký túc xá của học viên của Trung tâm đào tạo vẫn còn nửa năm nữa mới có thể sửa chữa xong, Jenena đã rời khỏi chỗ này, cô ấy phải nhanh chóng tìm một chỗ ở khác thôi, một mình cô ấy đóng không nỗi tiền thuê nhà ở chỗ này.
Lại một buổi tụ họp hết sức bình nữa, rời khỏi sòng bài Monaco, họ đi tới Grand Hotel Paris.
Tối nay vận may của Lâm Phức Trăn có chút tồi tệ, số tiền lúc trước liên tục thắng được mấy lần đã bị thua sạch.
Tám vắng hai, Andrew và Liên Gia Chú đều không có mặt. Andrew là vì bị con gái bơ mà mất mặt nên đã đi Los Angeles, còn Liên Gia Chú...
Liếc mắt nhìn vị trí trống không bên cạnh mình, lại nhìn đồng hồ, còn mấy phút nữa là tới giờ rồi.
Mấy tiếng trước Lâm Phức Trăn đã gọi điện cho Liên Gia Chú, mặt dày nói Gia Chú mình muốn gặp cậu, Gia Chú mình nhất định phải gặp được cậu.
Cô muốn biết, không thể chờ đợi được nữa, Tiểu Pháp có để lại ấn tượng tốt với con gái riêng của Lâm Mặc không.
giờ rưỡi, Liên Gia Chú vẫn chưa xuất hiện.
Không phải chủ nhật thời gian trước rưỡi cô phải lên giường đi ngủ sao, đây là quy định mà dì Daisy đã đặt ra cho cô.
Từ đây tới nơi ở của cô phải cần phút đi xe, nếu Liên Gia Chú không xuất hiện nữa thì cô sẽ phải đi rồi, lại uống thêm một hớp rượu Lâm Phức Trăn cầm di động lên.
Cửa phòng bao kiểu Nhật bị kéo ra.
Tay cầm di động bỏ lại chỗ cũ, mặt mày tươi rói.
Liên Gia Chú chào hỏi mọi người xong, ngồi xuống bên cạnh cô, vừa ngồi xong cô liền dựa vào người anh, kề sát bên tai anh thì thầm: Sao lại trễ như vậy? Lần đầu gặp mặt có cảm giác hận đã gặp nhau muộn không? Giữa hai người có đề tài tán gẫu mãi không dứt không? Đề tài tán gẫu không dứt sẽ dẫn tới việc sau này cậu sẽ liên tiếp nhận được điện thoại không?
Tối nay Lâm Phức Trăn không chỉ gọi cho Liên Gia Chú một cuộc điện thoại.
Mấy cuộc điện thoại trước đều bắt máy, ba cuộc điện thoại sau Liên Gia Chú đều không nhận. Thỉnh thoảng cũng có chuyện Liên Gia Chú không nhận điện thoại của cô, liên tiếp ba lần không nhận điện thoại thì đây là lần đầu tiên.
Liên Gia Chú giống như không nghe thấy lời của cô, nhận sốt matcha của Linda ngồi ở đối diện đưa cho anh.
Cô nhíu mày, giọng hơi cao lên một chút: Hả?
Hỏi một đằng đáp một nẻo: Kimono rất đẹp.
Để phối hợp với chủ đề bữa tiệc tối nay Linda đã cố ý mặc lên bộ Kimono mới mua, Tiểu Pháp khẽ khàng nói một câu làm cho trên mặt của Linda tươi như hoa nở.
Hung dữ liếc Linda một cái, Linda lại bày ra điệu bộ càng khoa trương hơn, sau sốt Matcha là các món ăn cực kỳ ngon.
Tối nay hai người này hoàn toàn không xem cô ra gì đây nhỉ?
Lâm Phức Trăn liếc nhìn món sốt dâu tây đặt ở giữa cô và Liên Gia Chú, vung tay ra, măng sét áo sơ mi của Liên Gia Chú đã có thêm một dấu vết màu đỏ.
Liên Gia Chú tham gia ở các trường hợp công cộng đại đa số đều mặc các màu sắc thuần như: Trắng, xám, xám đậm, xanh đậm, màu đen là chủ yếu.
Đối với hiện tượng này mọi người tự nhiên cho là Tiểu Pháp duy trì phong cách của một nhạc sĩ nhạc cổ điển.
Mọi người không biết rằng khi Liên Gia Chú tuổi sau một lần thế vai Juliet lúc nhỏ vẫn luôn tỏ thái độ tránh xa đối với màu sắc quần áo sặc sỡ.
Kinh nghiệm đóng vai Juliet đã trở thành kinh nghiệm "Một lần ngu dại" của Liên Gia Chú, có mấy lần Lâm Phức Trăn hỏi anh kinh nghiệm lần ấy đã gặp phải cái gì, tiếc là Liên Gia Chú không sẵn lòng nói cho cô biết, giống như chiếc dây đeo trên cổ tay anh vậy, chuyện chiếc dây đeo Lâm Phức Trăn có thể đoán được, nhưng những gì Liên Gia Chú đã trải qua năm tuổi ấy Lâm Phức Trăn không thể đoán nổi.
Nhưng việc Liên Gia Chú không thể chịu nổi việc Quần áo màu sắc thuần bị pha thêm bấy kỳ màu sắc nào vào Lâm Phức Trăn biết.
Lúc Liên Gia Chú nhíu mày nhìn chiếc áo sơ mi màu trắng bị quệt thêm màu của dâu tây, Lâm Phức Trăn đang hơi híp mắt lại thưởng thức kiệt tác của mình, nó nhìn trông giống như hoa mẫu đơn đỏ nở rộ trong tuyết.
Chủ nhân của chiếc áo sơ mi lạnh lùng liếc mắt nhìn cô rồi đứng lên.
Đưa mắt nhìn Liên Gia Chú rời khỏi phòng bao, ăn sạch sẽ món ăn trước mặt, uống một hớp rượu vào bụng xong Lâm Phức Trăn cũng đứng lên.
Mở cánh cửa phòng rửa tay của phòng bao ra, lấy nước súc miệng từ trong túi ra, dậm thêm son, màu son rất nổi bật. Có cần phải thêm một dấu son môi trên cổ áo của anh không nhỉ? Nếu vậy thì anh thế nào cũng phải thay một chiếc áo sơ mi cũng không chừng, Lâm Phức Trăn nhếch miệng nở một nụ cười với chính mình ở trong gương.
Ung dung nói tạm biệt với mọi người trong phòng bao.
Mọi người đều biết thời gian chủ nhật của cô nếu không có hoạt động nào thì rưỡi cô phải là gái ngoan trở về nhà đúng giờ.
Trừ thời gian từ nơi này tới khu nhà của cô thì thời gian còn mười mấy phút, trong mười mấy phút này cô có thể làm một chút gì đó.
Đi về hướng ngược lại của lối ra, Lâm Phức Trăn đi tới cửa của căn phòng được chuẩn bị riêng cho những hội viên cao cấp của Grand Hotel Paris, dừng lại, gõ cửa.
Ra mở cửa là một trong số ít nhân viên Hoa kiều của Grand Hotel Paris, ở đây Liên Gia Chú có phòng cố định, dù cho anh không ở thường xuyên khách sạn vẫn bố trí quản gia riêng cho anh, để bợ đỡ quý công tử có giao tình tốt với hoàng thất Monaco này, họ còn cố ý chọn một khuôn mặt Phương Đông.
Người đàn ông trung niên trước mắt ra mở cửa cho cô đây chính là quản gia riêng của Liên Gia Chú, rất rõ ràng đây là người đưa áo sơ mi cho Liên Gia Chú.
Quản gia riêng người hoa kiều này chân trước vừa đi, Lâm Phức Trăn chân sau đã đẩy cánh cửa phòng thay đồ ra.
Hất tay ra, chiếc túi rơi trên mặt đất, tháo đôi giày cao gót ra, lòng bàn chân chạm phải tấm thảm lông, cảm giác này giống như dẫm trên cỏ non mọc trên đồi vào tiết trời mùa xuân, thoải mái tới nỗi làm cho cơn giận của cô đã vơi đi một nửa.
Lâm Phức Trăn bước từng bước đi về phía người đàn ông đang đứng ngay ngắn trước gương cài khuy áo, vào lúc này cô càng muốn dừng từ đàn ông để hình dung với anh.
Dưới ánh sáng không rõ ràng trong phòng thay đồ càng làm tôn nên vóc dáng ấy, Liên Gia Chú có ngũ quan thật đẹp, có mị lực, thâm trầm, và sự u sầu mà những chàng trai tuổi không có.
Cô đứng chắn ở giữa anh với chiếc gương, nhón chân lên, đặt tay lên vai của anh, tâm tình tốt hỏi anh vì sao không nhận điện thoại?
Bỏ tay cô ra tiếp tục cài khuy áo, lúc Liên Phức Trăn lại muốn khoác tay lên vai anh thì người anh nhẹ nhàng tránh ra làm tay cô bị vồ hụt.
Cô dứt khoát dựa lưng lên chiếc gương, giọng điệu nhẹ nhàng. Liên Gia Chú, cô ấy trông thế nào?
Không có đáp lại, vẻ mặt nghiêm túc tới mức giống như sắp biểu diễn cho nữ vương.
"Cô ấy trông như thế nào?" Hử?" Cô Tiếp tục hớn hở hỏi.
Liên Gia Chú đã cài xong cúc áo sơ mi, bây giờ là cúc măng sét, Người đàn ông có ngón tay thon dài xinh đẹp kết hợp cúc măng sét thủy tinh kết hợp lại với nhau vô cùng đẹp.
Giống như đang thưởng thức màn biểu diễn của thiên tài, vừa thưởng thức động tác của Liên Gia Chú vừa lặp lại câu hỏi vừa nãy, cuối cùng còn thêm một câu "Nhất định là cô ấy rất đáng yêu, đúng không?"
Không phải là chỉ trong một tuần đã mê hoặc Andrew tới hiện tại không thể không trốn biệt tích tới Los Angeles, Andrew đúng là đồ tứ chi phát triển, mất mặt đối với cậu ta mà nói là chuyện thường như cơm bữa rồi, là cậu ta đang tránh né nơi đau thương này.
Măng sét áo cũng đã cài xong, hai tay nghiêm chỉnh buông xuống hai bên, anh nhìn cô, cô nhìn anh.
Khoảng cách của hai người rất gần, cô nhìn thấy nụ cười không có ý tốt của mình ở trong đáy mắt anh.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh gật đầu.
Gật đầu chính là đã đồng ý với nhận xét của cô rồi, nhưng rốt cuộc là dễ thương như thế nào.
Đoán được suy nghĩ của cô, vẻ mặt Liên Gia Chú dịu đi, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa má cô: "Hành động dùng cách thức giơ bảng tìm người có lẽ không quá đáng yêu, có thể kéo dài chuyện này một tháng cũng không có quan hệ gì tới đáng yêu, nhiều nhất chỉ có thể nói cô ấy là ngốc nghếch, hành vi ngốc nghếch phối hợp với gương mặt bị mặt trời làm cho ửng đỏ chiếu ngoài cửa xe, trong thoáng chốc ấy khiến cho người ta dừng lại hành động mở cửa xe, có phải là để nhìn gương mặt ngoài cửa ấy nhiều thêm mấy lần, cũng không biết được".
Ngụy biện một cách táo tợn, Lâm Phức Trăn nhìn lại Liên Gia Chú.
Anh cong khóe miệng nở ra một nụ cười khe khẽ, ngón trỏ ấn lên ấn đường của cô:
"Cái trán này đập một cái thì sẽ làm làm hỏng linh kiện của chiếc xe trị giá mấy triệu, loại chuyện hoang đường này mà cũng tin. Phản ứng luôn chậm mất nửa nhịp, bên ngoài cố gắng muốn có thể duy trì hình tượng tốt đẹp với người khác phái, nhưng đều không được như mong muốn. Ục ___". Liên Gia Chú mô phỏng lại hiện tượng lúc con người bị đói bụng giống y như thật. "Mặt thoáng cái đã đỏ như đít khỉ, kiểu thăm dò vụng về càng thảm vô cùng, loại con gái này đúng là mình mới được gặp lần đầu".
Đầu ngón tay nhẹ nhàng đi dọc theo lông mày cô, giọng nói dịu dàng vẫn còn tiếp tục: "Tiểu họa mi, tại sao mình không tìm được những thứ này trên người cậu?"
Nếu như nghe kỹ thì có thể nghe được trong giọng nói này có chứa một chút tiếc nuối.
Tiếc nuối?
Anh nửa khép hờ mi mắt, nửa sóng mắt bị lông mi dày đặc che giấu đi ánh mắt. Trong một thoáng chốc...
Cô hoảng hốt tránh khỏi bàn tay đang sắp chạm tới mặt cô ra.
Theo động tác này của Lâm Phức Trăn, Liên Gia Chú giống như biến thành một người khác, mở mi mắt nửa khép hờ ra, trong đáy mắt khôi phục lại vẻ lạnh nhạt trước kia.
"Mới vậy mà đã không chịu nổi rồi?" Khóe miệng anh phác họa ra một nụ cười trào phúng.
Trong lòng Lâm Phức Trăn thầm thở ra một hơi sâu sắc.
MM
Hết chương !