Dưới cái nhìn của Liên Gia Chú, Lâm Phức Trăn không tự chủ được mà lùi lại nửa bước.
Liên Gia Chú nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng mà xưa nay chư từng có.
Cô hít thở, lấy lại tinh thần, không dấu vết thu lại nửa bước vừa lùi lại, xem ra đề nghị của cô bị từ chối rồi, đến cả lý do từ chối ___
"Lâm Phức Trăn, cậu đã quên rồi à, ngoại trừ lúc chờ đèn giao thông không được cãi nhau ra còn có một loại, từ đó tới nay trò chơi của chúng ta không được liên quan tới bất cứ người vô tội nào".
Không, không phải, sao Phương Lục Kiều lại là người vô tội được chứ?!
Xem đi, lời này đã khiến cô bật cười tới rơi nước mắt rồi.
Đúng rồi, Liên Gia Chú vẫn không biết thân phận của Phương Lục Kiều, sao cô lại quên nói chuyện này cho anh biết chứ? Cô phải để anh biết: "Gia Chú, Phương Lục Kiều..."
"Thân phận của cô gái đó mình đã đoán được rồi".
Đoán được rồi hả, đoán được vậy thì tốt.
Nhưng ___ Tại sao Liên Gia Chú còn nói đó là một người vô tội chứ? Cô ta có vô tội với người mẹ tên Thu Lung Ling của cô ta không, Thu Lung Ling đã cướp chồng người khác, Phương Lục Kiều đã cướp tình thương của người ba vốn là của một đứa trẻ khác, vậy mà còn đương nhiên gọi ba của người khác là "Ba".
Cô không phải là Lan Tú Cẩm, cô không cách nào lặng lẽ chịu đựng như vậy, cô không cách nào chịu được dù chỉ là một xíu xiu oan ức và khiêu khích.
Cô ngẩng đầu lên, nói: Gia Chú, cậu cũng biết mình không chịu được người khác khiêu khích.
Đúng vậy, là khiêu khích.
Phương Lục Kiều rõ ràng lại để Lâm Mặc thay cô ta bày tỏ sự cảm ơn, cảm ơn cái gì chứ? Cảm ơn sự tồn tại của Lâm Phức Trăn để cho mẹ của Phương Lục Kiều có cơ hội cướp chồng của Lan Tú Cẩm sao?
Thế mà đối với cách nói của cô, Liên Gia Chú lại nói thế này: "Lâm Phức Trăn, đừng vô cớ gây sự".
Nhìn xem, Lúc trước là Andrew nói hộ cho Phương Lục Kiều, bây giờ Liên Gia Chú bời vì Phương Lục Kiều mà mắng cô vô cớ sinh sự. Đúng rồi, Phương Lục Kiều thế mà đã chỉ mặt gọi lên muốn gặp Liên Gia Chú.
"Gia Chú, cậu cũng không phải cũng giống như Andrew đã bị Phương Lục Kiều mê hoặc rồi chứ?" Cô tiến lên, tay móc trên gáy anh, kiễng chân lên, cười hỏi anh.
"Lâm Phức Trăn, bây giờ cậu lại vừa ngốc nghếch vừa đần độn còn tự cho là đúng, mình sẽ không tốn nước bọt với người như vậy nữa". Liên Gia Chú lấy tay của cô ra. "Những lời cậu vừa nói, mình coi như chưa nghe thấy, mấy ngày nữa mình sẽ gọi điện thoại cho cậu".
Cô bỏ tay trong túi áo khoác ra, bật cười: "Gia Chú, không phải cậu muốn ở cùng với mình sao? Muốn cùng với con gái của Lan Tú Cẩm, cháu ngoại của Lan Dora, Vianne đáng yêu, dũng cảm ở trong lòng bọ trẻ Pháp mà không chút đánh đổi thì làm sao được?"
"Tạm biệt".
Giọng điệu khi nói Tạm Biệt lạnh còn hơn cả không khí nữa, bước chân rời đi lại càng không có chút do dự nào.
"Liên Gia Chú". Cô ngây người nhìn bóng lưng anh rời đi. "Nói ra có lẽ cậu cũng sẽ cảm thấy buồn cười, khi biết Lâm Mặc phản bội mình và mẹ, mình đã lật tung tìm tất cả luật pháp, sau đó mình lại phát hiện ra trên đời này không có bất cứ tội danh nào là "Tội phản bội hôn nhân", "Tội phản bội tình yêu", "Tội phản bội gia đình người khác", không có những tội danh này, không có".
"Không có những tội danh Phản bội hôn nhân, phản bội tình yêu, người phá hoại gia đình người khác sẽ không bị đưa ra trước pháp luật. Khi một đôi nam nữ yêu nhau, thề non hẹn biển, lúc họ bước vào lễ đường thề nguyện một đời yêu nhau khoogn bao giờ xa cách. Gia Chú, đó là họ đang nói láo, xem lời nói dối ấy là lời thề, vô tội nhất chính là con cái đã tin tưởng bọn họ. Từ khi cất tiếng khóc chào đời thì đã được giao cho sứ mệnh là kết tinh của tình yêu hoàn mỹ, con cái tin tưởng không hề nghi ngờ đồng thời vẫn lấy đó làm niềm kiêu hãnh, người lớn bước ra khỏi lời nói dối thề non hẹn biển ấy, vậy còn con cái thì sao, đứa con ấy thì sao?"
Vạn vật trên đời dường như ngưng tụ trong quả cầu thủy tinh, trong thoáng chốc, bóng dáng cao gầy ấy dùng bước, từ từ quay đầu lại.
"Chuyện ngu ngốc hơn còn ở phía sau, mình đưa thắc mắc của mình lên trên mạng, mình hỏi rất rất nhiều người, tại sao trên đời lại không có những tội danh này, họ trả lời mình đừng lo lắng bé con, một ngày nào đó những người này sẽ phải nhận được những trừng phạt mà họ nên có, thượng đế vẫn đang nhìn đấy".
Thế giới bị cất vào trong quả cầu thủy tinh chuyển động, Lâm Phức Trăn nghe thấy giọng cười của mình, một tràng, như là đang khóc cũng như là đang cười.
"Thượng đế vẫn đang nhìn đấy, mình hết chờ rồi lại đợi, từ ngày này qua ngày khác, từ năm này qua năm nọ, mình lại chờ được tin tức người đàn ông đeo trên người tội danh "Phản bội hôn nhân", "Phản bội tình yêu", và người phụ nữ với tội danh "Phá hoại gia đình người khác" ở phía bên kia bờ đại dương hạnh phúc mỹ mãn. Thậm chí là người đàn ông này còn khoác loác không biết ngượng mà báo cho đứa trẻ đã bị đùa bỡn xoay mòng rằng con có thêm một đứa em trai".
Khiến cô phải suy đi nghĩ lại sự tồn tại của người được gọi là em trai này rốt cuộc là thế nào, đây vẫn là một chuyện phức tạp.
Phức tạp mà hoang dường.
Tiếng cười càng lúc càng tùy tiện, trong tiếng cười, thế giờ thủy tinh ấy từ từ vỡ vụn, nước mắt chảy dọc theo nết nứt vỡ tan ấy.
Cô được ôm vào trong một lồng ngực.
"Gia Chú, mình có thêm một em trai, nghĩ thế nào mình cũng cảm thấy nó giống như một sứ giả hòa bình hơn, không phải sao?" Cô vùi mặt thật sâu trong lòng anh: "Không biết sau này sẽ có người nào khuyên mình như vậy hay không, tha thứ cho họ đi, cứ xem như vì đứa trẻ tên Tử Nham kia".
"Tại sao phải tha thứ cho họ chứ? Bởi vì trên người đứa trẻ tên Tử Nham kia chảy cùng dòng máu với cô, đồng thời trên người nó còn chảy chung một dòng máu với một người khác, cô là chị gái của Tử Nham, bà ấy là mẹ của Tử Nham".
Tiếng cười vẫn tiếp tục, nước mắt cũng vẫn tiếp tục chảy xuống.
"Đây chính là lời họ nói, Thượng đế vẫn đang nhìn sao. Gia Chú, bây giờ mình không cần sự giúp đỡ của thượng đế nữa, mình muốn cho bọn họ cũng phải nếm thử mùi vị bị lừa dối tình cảm. Gia Chú, mình chỉ đòi lại những đau khổ mà mẹ mình phải chịu do bọn họ gây ra thôi. Gia Chú, cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, không phải mình đi tìm bọn họ, là bọn họ đưa tới cho mình".
Nước mắt được gió đêm hong khô, cô ở trong lòng anh đợi tới mệt rã rời.
"Gia Chú". Tay kéo nhẹ cổ áo anh, nỉ non.
"Bây giờ cậu mệt rồi, mình đưa cậu về".
Thực sự bây giờ cô đúng là có hơi mệt, nói ra một mạch hết những chuyện đã giấu kín trong lòng nhiều năm có thể không mệt sao?
Cô gật đầu.
Bịch một tiếng. Đầu đập lên cửa kính xe,
Ép những chuyện còn dang dở bỏ đi hết, trong hương hoa quen thuộc Lâm Phức Trăn mở mắt ra.
Đã tới nhà rồi.
Sophia đứng dưới ngọn đèn đường cách đó không xa đợi đón cô về nhà. Thiệt tình, cô cũng không phải là con nít. Dụi dụi mắt, câu "Gia Chú, ngủ ngon" đã ra tới cổ họng.
Hình như là Liên Gia Chú vẫn chưa đáp ứng cô mà, cô đã nói với anh nhiều như vậy rồi mà.
Mím chặt môi, ngập ngừng chạm vào dây kéo của chiếc túi xách, kéo qua kéo lại.
Lúc này cô vô cùng kiên nhẫn.
Cuối cùng ___
"Tiểu Họa Mi".
"Ừ"
"Đó là chuyện của người lớn".
Giọng điệu của cô rất không tốt: "Gia Chú, bây giờ mình tuổi rồi, cậu đã quên chúng ta cùng tham gia lễ hội trưởng thành rồi sao".
Những lời cô nói tối nay đều như bị Liên Gia Chú coi như không khí.
"Lâm Phức Trăn, trên đời này có vài thứ không thể đụng vào, chỉ cần chạm vào thì sẽ phải chịu trừng phạt".
Cô cười khẽ nói: Liên Gia Chú, mình vừa nghe không lầm chứ. Vì sợ tai mình nghe nhầm, cô còn cố ý lặp lại lời của Liên Gia Chú lần nữa.
"Cậu không nghe nhầm".
"Vậy là cậu sẽ không đáp ứng mình?"
Anh khẽ nói: Tiểu Họa Mi, chuyện khác mình có thể giúp cậu nhưng chuyện này mình không định giúp câu.
Như vậy à.
Quay mặt về phía cảng biển, cô chậm rãi nói với Liên Gia Chú, gầy đây anh họ của anh liên tục lấy lòng cô.
"Gia Chú, bắt đầu từ bây giờ mình sẽ suy nghĩ thật kỹ chuyện giữa mình và Liên Thánh Diệu có khả năng hay không". Cô nheo mắt lại, ánh mắt rời trên mặt biển xa xăm: "Mình biết, mình bây giờ vừa ngốc vừa đần lại tự cho mình là đúng, nhưng biết làm sao đây, giai đoạn này mình không muốn sửa lại nữa. Mình cũng biết, hành động bây giờ của mình sẽ chọc cho cậu không vui, Gia Chú, mình rất quý trọng tình bạn giữa chúng ta, cho nên giai đoạn này để không làm mối quan hệ của chúng ta ầm ĩ, tạm thời chúng ta đừng gặp nhau nữa".
Đừng gặp nhau, chủ ý này dường như không tệ.
Tối nay Lâm Phức Trăn cứ như một con bò lì lợm, còn là một con bò lỳ lợm vừa ngốc lại vừa đần. Đối với Lâm Phức Trăn như thế này Liên Gia Chú không muốn lãng phí một chút nào nữa.
Cửa sổ xe từ từ kéo lên, chiếc xe chạy về phía quay về nhà.
Nếu như có người hỏi Liên Gia Chú, người cậu ghét nhất là ai, anh sẽ trả lời trước, có hai việc làm anh chán ghét và căm hận.
Liên Gia Chú rõ ràng hơn ai hết, người trong danh sách căm hận và trong danh sách chán ghét là hai nhóm không giống nhau.
Trên thực tế, ghi trong danh sách căm hận của Liên Gia Chú có mấy người như vậy, nhưng ghi trong danh sách chán ghét của Liên Gia Chí nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Lâm Phức Trăn mà thôi.
Tại sao lại chán ghét Lâm Phức TRăn, Không phải là cậu chơi với cô ấy rất tốt sao? Có lẽ sẽ có người hỏi như vậy.
Nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ: "Ở cùng với cô ấy quá là tốn sức".
Đúng vậy, có lúc ở cùng với Lâm Phức Trăn có hơi tốn sức, đó là một cô nàng tâm tình hay thay đổi.
Tâm tình thay đổi cũng không sao, gương mặt Lâm Phức Trăn dài tới có thể chịu được, khi tức giận trừng mắt đều là kiểu sinh động thuộc về riêng Lâm Phức Trăn, đụng vào lúc tâm tình tốt thì Lâm Phức Trăn thỉnh thoảng cũng mấy lần tức giận trừng mắt ngược lại nhìn cũng vui tai vui mắt.
Điều Lâm Phức Trăn khiến Liên Gia Chú chán ghét là Lâm Phức Trăn có một loại dáng vẻ thông minh khiến anh cảm thấy đau đầu, sự thông minh của Lâm Phức Trăn dường như có một loại lực xuyên thấu nào đó nhằm vào Liên Gia Chú.
Loại lực xuyên thấu đó trong nháy mắt sẽ làm anh cảm thấy không cách nào trốn được, như dáng vẻ vừa nãy cô đứng ngoài cửa xe nhìn anh.
Gia Chú, mình cái gì cũng hiểu hết, mình cái gì cũng biết hết.
Điều này rất đáng ghét không phải sao? Đáng ghét còn tự cho là đúng.
Nhưng sự thông minh như có như không của Lâm Phức Trăn có lẽ vẫn chưa phải là chỗ anh chán ghét nhất.
Trong lúc mơ hồ, thời gian nhanh tới mức chỉ tồn tại ở một phần ngàn giây, Liên Gia Chú đã nhìn thấy chính mình ở trên người Lâm Phức Trăn, loại cảm giác ấy giống như y đứng ở trước gương vậy, vừa chiếu gương mặt của anh, vừa chiếu gương mặt của Lâm Phức Trăn, hai gương mặt có cùng một linh hồn, một khi đi tới trước gương thì không cách nào chạy trốn.
Liên Gia Chú tin rằng, Lâm Phức Trăn cũng đã từng trong thời gian lộ ra một phần ngàn giây nhìn thấy bản thân cô ấy trên người anh.
Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú là hai con nhím, rất thân thiết nhưng cần duy trì một khoảng cách thích hợp, để đảm bảo sẽ không đâm nhau bị thương.
Sau khi hỏi xong người Liên Gia Chú ghét nhất là ai, thì tiếp theo chính là câu hỏi người mà Liên Gia Chú thích nhất là ai.
Cũng giống như căm hận và ghét là hai nguyên tắc, thì yêu và thích là một loại quan hệ nước giếng không xâm phạm nước sống, điểm này Liên Gia Chú cũng rõ ràng hơn bất kỳ ai.
Trước mắt, người ghi trong danh sách yêu của Liên Gia Chú trống không.
Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, trên phần danh sách trống trơn ấy sẽ khắc lên một cái tên nào đó, lại cũng có lẽ, mãi cho tới khi anh rời khỏi thế gian này danh sách ấy vẫn còn bỏ trống.
Nói cách khác, trong cuộc đời của Liên Gia Chú có lẽ sẽ gặp được người mà anh yêu, có lẽ vĩnh viễn sẽ không gặp được.
Khó gặp được sao? Hy vọng gặp được không? Đối với vấn đề này thỉnh thoảng anh sẽ dành ra một chút thời gian để ngẫm nghĩ, đáp án là NO, anh bận mà cũng lười.
Bận và lười là một kiểu giải thích khá sĩ diện.
Chính xác hơn thì anh là một kiểu người cực kỳ ích kỷ trên đời này, kiểu người này có một đặc điểm chung chính là không muốn trả giá.
Trả giá có nghĩa là trách nhiệm.
Mặt mỉm cười lắng nghe, nhưng trong lòng lại là: Để trách nhiệm đi chết đi.
Những người đó luôn nói "Trước khi bạn rơi vào bể tình sẽ có người gõ cánh cửa trái tim bạn, khi người trong lòng bạn đứng ở trước mặt bạn, trong tim bạn sẽ biết".
Đây là một cách nói mà Liên Gia Chú khá tán đồng, tình yêu có một quỹ đạo rất riêng của nó, một khi có người đi qua quỹ đạo ấy, tất nhiên sẽ để lại dấu vết, dấu vết đó chính là hình dáng nguyên thủy nhất của tình yêu.
Hiện nay, Liên Gia Chú chỉ có thể chắc chắn được một điều duy nhất là không có người nào đi vào một vị trí nào của quỹ đạo ấy trong lòng anh, nơi đó rất im ắng.
Loại im ắng ấy có thể lý giải là hiện tại Liên Gia Chú chưa có yêu người nào.
Tuy rằng danh sách người yêu trống trơn nhưng danh sách người thích trước đó đã sớm có người thuộc về rồi, mặc dù cực kỳ ít. Lâm Phức Trăn ở trong danh sách người thích của Liên Gia Chú hơn nữa còn đứng ở hàng trên cùng.
Người Liên Gia Chú ghét nhất là Lâm Phức Trăn, người thích nhất cũng là Lâm Phức Trăn.
Hỏi anh thích Lâm Phức Trăn cái gì hử?
"Cô ấy thông minh mà xinh đẹp". Đây hẳn là một đáp án hợp tiêu chuẩn của một chàng trai dành cho một cô gái xinh đẹp.
Nhưng...
Những cô gái anh quen còn xinh hơn Lâm Phức Trăn nhiều.
Cụ thể Liên Gia Chú thích ở Lâm Phức Trăn cái gì, thực ra ngay cả bản thân anh cũng không rõ nữa.
Nếu như nói anh là một người phiêu bạt cả đời vậy thì cô chính là bến cảng mà mỗi năm anh nhất định phải đi, cho dù chỉ nhìn từ xa cũng sẽ an lòng.
Cô vẫn ở đó, Lâm Phức Trăn vẫn ở đó.
Hành trình của những người lữ hành luôn xoay chuyển theo thời gian mà không ngừng thay đổi.
Vùng đồng bằng đã từng đi qua đã biến thành trạm xe, bãi cỏ xanh đá bóng cùng bọn trẻ đã mọc lên tòa nhà cao tầng, vườn trường hoang phế ngày xưa bây giờ lại là trung tâm huyên náo ồn ào.
Nhưng bến cảng kia sẽ vẫn ở đó.
Cho dù thời gian có trôi qua bao nhiêu năm, cho dù thời đại này từng ngày chuyển biến ra sao, bến cảng biểu tượng Lâm Phức Trăn kia sẽ vẫn duy trì diện mạo như lúc anh gặp gỡ ban đầu, nét vẽ nguệch ngoạc mà anh tiện tay để lại ở bến cảng đó vĩnh viễn không bao giờ phai màu.
Anh cứ thế tin tưởng không lý do.
Phần tin tưởng này chung quy có một ngày sẽ trở thành tín ngưỡng thôi.
Rất nhiều đêm, quay về nhà, vừa đặt hành lý xuống, không chờ đợi được mà mở cánh cửa phòng ấy ra, ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say kia đã trở thành một thói quen khá cố chấp của Liên Gia Chú.
Đây hẳn là thích nhỉ?
Loại tình cảm hòa với tình thân lại hòa với sự yêu thích của tình nam nữ.
Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú là hai con nhím, nhưng Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú đồng thời cũng là hai con cá rời khỏi biển khơi, ở trong đất liền tương trợ nhau trong lúc hoạn nạn, nhưng một ngày nào đó thủy triều sẽ không tràn lên đất liền.
Bất ngờ có một vật thể đập vào kính chắn gió ở trước xe làm Liên Gia Chú đạp gấp thắng xe.
Nhìn thấy rõ tình hình trước mắt Liên Gia Chú âm thầm thở ra một hơi, vật thể đập vào kính trước xe anh là con mèo.
Sau khi con mèo bị va đập mạnh lại rơi từ kính chắn gió xuống, bây giờ đang nằm trên nóc xe của anh, đứng đờ trước xe là một bà lão với khuôn mặt vô cùng kinh hãi.
Đầu xe chỉ cách đầu gối của bà lão chỉ có một chút xíu thôi.
Liếc mắt nhìn xung quanh, đây là khúc ngoặt từ căn hộ Lâm Phức Trăn ở đi về hướng nhà anh.
Khu dân cư, khúc ngoặt này là nơi người già, trẻ con, động vật xuất quỷ nhập thần, bình thường ở khúc ngoặt này anh đều nâng cao sự chú ý.
Đây cũng là một trong những chỗ mà Lâm Phức Trăn khiến Liên Gia Chú ghét, là Lâm Phức Trăn thỉnh thoảng tự cho là đúng phá vỡ tư duy nhất quán của anh, làm cho anh không chút ý thức được mình đã đi tới khúc ngoặt cần phải nâng cao sự chú ý.
Hiện tại anh phải xuống xe mà động viên bà lão ấy, sau khi động viên xong bà lão anh còn phải đi nhìn xem con mèo kia.
Động viên bà lão và xử lý chuyện con mèo ít nhất tốn của anh mất phút đồng hồ, phút này làm cho thời gian học tiếng Bồ Đào Nha phải dời lại muộn phút.
Mà phút bị chậm lại này sẽ phá vỡ thời gian ngủ trước nay của anh.
Khi còn rất nhỏ, Liên Gia Chú vẫn không thích loại cảm giác kế hoạch đã đề ra từ trước bị phá vỡ, bây giờ cũng vậy.
Lâm Phức Trăn không chỉ một lần phá vỡ kế hoạch đã được đặt ra từ trước của anh, điều này làm cho lòng Liên Gia Chú vô cùng tức giận.
MM
Hết chương !