Ánh sao chiếu lên khung cửa sổ, cô tựa vào lòng anh.
"Không phải nói là cuối tháng sau mới quay trở lại sao?" Cô nói.
"Không phải cậu nói nhớ mình sao? Cậu nhớ mình thì mình tới thôi". Anh nói.
Cô khẽ đáp lại một tiếng "Ừ", khuôn mặt vùi trong lòng anh hơi lộ ra một chút, mắt híp lại, chăm chú nhìn ánh sao chiếu trên khung cửa sổ.
Có cơn gió thổi qua, rèm cửa sổ bị tung ra, bay lên phấp phới liên tục không ngừng.
Cô thì thầm nói: "Gia Chú, mình vẫn luôn đợi, đợi tới một ngày có người nói với mình, ba cô mỗi ngày đều sống trong sự dằn vặt, khi ba cô uống rượu tới say khướt đã thú nhận với bạn của ông ấy rằng lựa chọn khi đó của ông ấy là sai, sai hoàn toàn. Nhưng mà không có, mình vẫn không đợi được tin tức như vậy, trái lại, gia đình của ông ấy còn vẫn mãn. Gia Chú, mình nghĩ là mình không thể chờ nổi tới lúc ông ấy tới khóc lóc trước mặt mẹ mình rồi".
"Thật sự hy vọng ông ấy khóc lóc trước mặt mẹ câu thế sao?" Tay của anh đặt trên đỉnh đầu cô, vỗ về.
Cô gật đầu, điều này còn phải nói.
"Vậy sau đó thì sao?" Anh hỏi cô.
Vậy sau đó thì sao? Đây đúng là một vấn đề.
Cô suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Mình cũng không biết, cuộc sống sau này của mình cũng sẽ không còn bất cứ niềm vui nào nữa rồi, cũng không chắc ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi, Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú còn chơi trò chơi của Tiểu Họa Mi và Tiểu Pháp nữa không. Gia Chú, mình thấy có thể vừa qua hai mươi lăm tuổi mình sẽ già rồi, mình sẽ không còn hăng say chơi đùa cùng cậu nữa rồi".
Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng thở dài khe khẽ "Lâm Phức Trăn, làm sao mà cậu sống thànhvnhư bà cụ non vậy". Khi nói lời này anh đã nhéo cô một cái.
"Gia Chú, cậu cũng biết đấy, những chuyện của mình đều là giả dối, cái gì mà yêu cuộc sống, cái gì mà nhiệt tình trong sự nghiệp từ thiện, cái gì mà không bao giờ chịu thất bại, cái gì mà đầy tinh thần phiêu lưu, những thứ đó đều là do mọi người thích nên mới có, còn mình, mình còn lười biếng hơn ai hết, với lại..."
Trong lúc nói chuyện người bị lay chuyển xốc lên, cô cũng lười dãy dụa để mặc cho anh bế cô ra khỏi phòng. Tầng này có bảy căn phòng, hai phòng dùng làm phòng ngủ cho anh và cô, còn lại đều dùng để cho họ nghỉ ngơi giải trí. Phòng của cô và anh cách nhau một cầu thang hình tròn, vòng qua cầu thang là cô liền nhìn thấy phòng của anh. Cô nói Liên Gia Chú, có thật là cậu đã ngồi mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay không vậy, mình cũng không muốn bóc lột sức lao động đâu.
"Lâm Phức Trăn, cậu lầm rồi, người tối nay phải lao động là cậu". Anh cúi đầu nhìn cô.
Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Phức Trăn tỉnh dậy ở phòng của Liên Gia Chú, lúc tiếng gõ cửa vang lên đầu của Lâm Phức Trăn đang gối trên vai của Liên Gia Chú, tay đùa nghịch một hồi trên cúc áo trên ngực của anh, cài vào lại mở ra, mở ra lại cài vào, đây là một buổi sáng vô công rỗi việc.
Cộc, cộc, cộc.
Tiếng gõ của có tiết tấu, vừa nghe đã biết là của Cohen.
Cohen là quản gia của Liên Gia Chú, người Đức, bốn mươi tuổi đã tới chỗ này, ông ấy đã làm việc ở đây được hai mươi năm.
Cộc, Cộc, Cộc.
Tiếng gõ cửa có tiết tấu, vẫn còn tiếp tục, người Đức nghiêm cẩn đợi chủ nhân căn phòng mở miệng, nếu không mở miệng thì tất nhiên tiếng gõ cửa sẽ tiếp tục kéo dài.
Cô dùng chân đá đá Liên Gia Chú, không có đáp lại, tên khốn này chẳng lẽ lại tưởng tượng tiếng gõ của ông người Đức thành một khúc nhạc tuyệt vời rồi.
"Mau bảo ông ấy đi đi". Lâm Phức Trăn thấp giọng nói.
Liên Gia Chú vẫn cứ nhắm mắt. Tên khốn này, cô vốn định nhéo anh một cái, tiếc rằng những chỗ tay chạm tới đều rắn chắc.
Lúc nhỏ Liên Gia Chú đã được rèn luyện thân thể, vì để làm cho người có hình tượng rắn rỏi như khối ngọc để đứng trên vũ đài, đầu phải đội kg sách đứng mấy tiếng đồng hồ.
Thỉnh thoảng Lâm Phức Trăn nghĩ, cơ thể của Tiểu Pháp nói không chừng còn được hoan nghênh hơn cả khuôn mặt và tài đánh đàn của anh, một khi anh cởi chiếc áo sơ mi trắng ra thì tiếng thét chói tai của đám con gái tuyệt đối có thể làm bật tung cả trần nhà của phòng nhạc cũng không chừng.
Tiếng gõ cửa vẫn còn tiếp diễn, ông lão người Đức này đúng là phiền.
"Mình biết cậu không ngủ". Cô Áp môi lên tai anh.
Nửa tiếng trước Tiểu Pháp đã thay drap trải giường một lần.
"Không bảo ông ấy đi thì nói không chừng lại phải đổi lại drap trải giường đấy". Cô nói với anh.
Rèm mi khẽ rung rinh như cánh bướm, từ từ mở ra.
Anh Xoay người một cái từ nằm nghiêng đổi thành quay lưng về phía trần nhà, khủy tay chống ở trên giường, tay giữ lấy cằm cô, cô hơi híu mày thị uy với anh.
"Muốn bảo Cohen đi sao?" Anh cọ cọ chóp mũi cô.
"Đương nhiên rồi".
Giây tiếp theo.
"Vào đi". Giọng nói không lớn không nhỏ.
Cô Đơ người. Khi tiếng cửa mở vang lên cả người Lâm Phức Trăn đều chui cả vào trong chăn, tên khốn này chắc chắn là cố ý.
Tuy nhiên người làm trong nhà Liên Gia Chú đều tỏ thái độ mở một mắt nhắm một mắt với việc thỉnh thoảng cô qua đêm ở phòng của anh, người giúp việc đều biết chuyện thì làm sao Cohen lại không biết chứ.
Chỉ là hiểu rõ với hiểu ngầm vẫn có chút khác biệt.
Cô trốn ở trong chăn, che tới kín mít.
Tiếng mở của vang lên, tiếng bước chân đi tới trước giường, ông lão người Đức tới vì bữa sáng, là bữa sáng kiểu Trung Quốc còn có bữa sáng kiểu Âu, là muốn ăn ở phòng ăn hay là mang tới phòng.
Được một lúc bữa sáng đã được mang tới phòng, phần dành cho hai người.
Hai phần bữa sáng khiến cho lòng Lâm Phức Trăn ít nhiều gì cũng có chút tức giận, nếu như Liên Gia Chú không dể cho Cohen vào thì đã không có chuyện rồi.
Không buồn đoái hoài tới bữa sáng nóng hổi, cô cầm gối lên đánh vào người anh, tới khi anh nắm lấy tay của cô lại thì cô ngồi ngang trên người anh. Nút thắt của cổ áo ngủ không biết từ khi nào đã bị bung ra, bàn tay đặt bên eo cô từ vạt áo trượt vào, giọng Liên Gia Chú trầm khàn: "Mình nghĩ cái người gọi câu là mọt sách nhỏ kia nhất định là không biết được vóc người của mọt sách nhà bà ấy không nhỏ chút nào".
Vào một đêm rất khuya năm mười sáu tuổi, dưới sự hướng dẫn của anh cô đã rụt rè đi vào một cửa hàng nội y, áo ngực mà Sana chuẩn bị cho cô luôn khiến cô khó chịu, nhưng cô lại không lấy được dũng khí để nói: Sana, số cô mua bị nhỏ, hơn nữa còn rất nhỏ, người phục vụ cao gầy gợi cảm đã chọn cho cô size áo ngực giống như Sana, da vàng, áo sơ mi rộng luôn khiến người ta sinh ảo giác.
"Cô à, cô ấy và cô mặc cùng một size". Liên Gia Chú nói với nhân viên phục vu, vẻ mặt kinh ngạc khi đó của người nhân viên phục vụ kia tới bây giờ Lâm Phức Trăn vẫn còn nhớ.
Dưới ánh nhìn của Liên Gia Chú, miệng cô hơi căng ra muốn nói gì đó cuối cùng lại không nói ra được gì, ngược lại gò má lại nóng lên, nhớ tới cái gì đó, bàn tay không bị nắm lại định dùng nó để ngăn ánh mắt của anh lại, nhưng ý đồ đã bị anh nhìn thấu, anh dễ dàng làm cho hai tay của cô nằm trong lòng bàn tay anh, tiếp tục giãy giụa lại bị anh nắm chặt.
"Gia... Gia Chú, bữa sáng... sắp nguội rồi". Cô chậm chạp mở miệng.
Anh không nhúc nhích.
"Gia Chú... cậu không đói à?" Cô lại hỏi, người này có đúng là đã ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ không.
Anh vẫn không nhúc nhích.
Nửa tiếng sau hai phần ăn sáng còn nguyên bị lấy đi, đổi tới chính là bữa sáng kiểu Âu nóng hổi.
Khi Uống một miếng sữa bò đầu tiên vào bụng thì nét đỏ bừng trên gương mặt cô vẫn chưa có tan hết, chân bị bọc trong chiếc váy ngủ vẫn còn đang run, lúc đó cô xém chút nữa, xém chút nữa đã gật đầu rồi. Tên khốn Liên Gia Chú này đã đem việc đêm hôm bỗng nhiên xuất hiện coi thành con bài mặc cả rồi.
Nghe thử xem anh đã nói thế nào.
"Tiểu Họa Mi, mình thế nhưng đã vì một câu nói nhớ mình của cậu mà đã mua ngay vé máy bay, khi ấy chỉ còn vé khoang phổ thông, mình đã phải co ro ở khoang phổ thông mười mấy tiếng đồng hồ. Tiểu Họa Mi, cậu cũng biết đấy, Tiểu Pháp chen chúc xếp hàng ở MacDonald tại trạm tàu điện ngầm giống như chuyện cậu yêu quý cuộc sống đều là dùng để lừa người. Khoang phổ thông, siêu thị giá rẻ các loại như vậy mình có thấy cũng chả muốn gặp". Cố sức đẩy anh ra, miệng thì nói: Mình cũng không bảo cậu quay về". "Nhưng cậu đã nói nhớ mình, với lại mình đoán khi cậu nói lời này khóe mắt còn có nước mắt. Tiểu Họa Mi khóc, điều này khiến mình buồn bực trong lòng". " Mình...". "Đừng nói với mình là cậu không có". "Mình...". "Cậu cũng biết đấy, mình vẫn luôn không nhìn nổi khi cậu khóc". Cánh tay đang đẩy anh ra nhất thời trở nên mềm nhũn vô lực, miệng cà lăm "Cậu... cậu mới không có, cậu mới không thấy được mình khóc". "Không có là thế nào? Cậu quên rồi à, có lần cậu khóc mình đã hủy buổi biểu diễn tới Damascus". "Đó... đó đều là vì tốt cho cậu, mình sợ cậu gặp phải nguy hiểm". "Buổi biểu diễn ở Damascus là do cậu nước mắt giàn giụa nên mới hủy, đây là sự thật không thể chối cãi, cậu cũng không thể chối cãi được". "Nhưng... nhưng cũng chỉ có một lần đó thôi mà". "Vậy cậu còn muốn bao nhiêu lần, hử, bao nhiêu lần mình sẽ theo cậu".
"Có thật không?" "Đương nhiên là thật rồi". Anh từng bước ép sát làm cô lòng dạ rối bời.
"Tiểu Họa Mi". Âm thanh đó hóa thành từng luồng hơi nhẹ nhàng len lỏi vào trong màng nhĩ của cô, "Thực ra khoang phổ thông cũng không kinh khủng như trong tưởng tượng của mình, ngoại trừ không biết để chân ở đâu ra, ngoại trừ cứ một tiếng lại phải đổi tư thế ngồi mấy lần, ngoại trừ trong không khí bốc lên đều là mùi nước hoa rẻ tiền, ngoại trừ giấc ngủ khó khăn lắm mới có được đã bị tiếng khóc của trẻ con làm cho tỉnh lại, ngoại trừ phải chịu đựng hành khách ngồi ở bên trái và bên phải thỉnh thoảng buôn chuyện, ngoại trừ...". Tay cô che miệng anh lại, anh mà còn nói thêm gì nữa thì cô không đau lòng không được, cô vô cùng đáng thương nói "Gia Chú, đừng nói nữa". "Được, không nói nữa, Tiểu Họa Mi..." Anh thì thầm van nài bên tai cô "Hửm? Cậu chỉ cần mở ra là có thể rồi, mình cam đoan, mình cam đoan lần này người lao động là mình". Trong khoảng khắc ấy, chân đang kéo ra thẳng tắp đã làm tư thế cuốn lên nhưng vào bước cuối cùng.
"Gia Chú, cậu quên rồi à, chúng ta đã giao ước rồi". Cô nhắm mắt lại, dùng cách này để không nhìn vào mặt anh, nói.
Im lặng ---
"Gia Chú, mình thấy chúng ta như bây giờ cũng rất tốt". Cô sít sao nhắm chặt mắt lại, nói.
Anh buông cô ra.
Miếng sữa bò thứ hai vào bụng, sữa bò của Liên Gia Chú vẫn vô cùng ngon, bữa sáng cũng vậy.
Không dám nhìn qua anh, cô vừa uống sữa ánh mắt vừa đảo tới đảo lui, hỏi một câu: "Gia Chú, cậu không đói sao?"
Hỏi xong Lâm Phức Trăn mới nhớ tới vấn đề này nửa tiếng trước cô đã hỏi rồi, cô dứt khoát chọn cách mất trí nhớ, nghiêm chỉnh uống sữa.
Khi ly sữa đã hết, bữa sáng nhìn qua vô cùng ngon, mới chỉ nhìn đã khiến người ta thèm chảy nước miếng rồi, nhưng phần điểm tâm của Liên Gia Chú vẫn còn nguyên như cũ, đây là anh đang chứng tỏ tôn nghiêm của chủ nhà với cô sao?
Không phải là đã chật vật ngồi ở khoang phổ thông mười mấy tiếng đồng hồ sao? Cũng không phải là cô bảo anh tới.
"Liên Gia Chú". Lâm Phức Trăn nâng cao giọng.
Anh liếc mắt nhìn cô một cái, gương mặt không có biểu cảm gì.
Đượ rồi, quả thực là khi đó cô muốn anh quay về, cô ngoại trừ anh ra thì không có người nào có thể kể khổ, cũng chỉ khi anh quay lại cô mới có thể cảm thấy ngày tháng có chút ý nghĩa.
Giọng cô có chút bất đắc dĩ: "Vậy được thôi, lần sau mình cũng sẽ ngồi ở khoang phổ thông mười mấy tiếng".
Vẫn không có phản ứng.
"Gia Chú... " Lâm Phức Trăn kéo dài giọng, "Mình đói bụng chết đi được, tối qua đều là mình làm viêc, không chỉ có vậy, drap giường là do mình đổi, Gia Chú..."
"Tiểu Họa Mi".
Mỗi khi anh gọi cô là Tiểu Họa Mi thì có nghĩa là anh không giận nữa rồi.
Ừ, anh không giận nữa thì đến lượt cô giận, luôn luôn là như vây, anh tiến một bước thì cô lùi một bước, một khi anh lùi một bước thì cô liền tiến một bước.
Họ luôn chăm chỉ không ngừng nghỉ chơi trò chơi tiến tiến lùi lùi như vậy.
"Chuyện gì!" Cô hậm hực nói.
"Lời cậu vừa nói nghe qua có chút ý tứ, cái gì mà đổi drap giường, mình đoán mấy cây này mà ở ngoài người ta nghe thấy có lẽ họ sẽ đoán cậu làm công việc quản gia hoặc là nhân viên làm việc theo giờ". Khóe miệng của anh cong lên một độ cong nhìn thật đẹp mắt.
"Thôi đi". Cô chọn một miếng tráng miệng to nhất nhét vào trong miệng của anh, "Liên Gia Chú, cậu không có ngồi mười mấy tiếng ở khoang phổ thông đúng không?"
"Không là thế nào?" Anh uống một miếng sữa cười nhạt. "Chẳng qua ngoại trừ chân không biết để ở chỗ nào ra thì mọi thứ vẫn tốt".
Đây là Tiểu Pháp đang khoe trá hình chân của mình dài đây, cô lườm anh một cái không thèm để ý tới anh nữa.
Buổi chiều, lúc đi qua cổng học viện Ryder Lâm Phức Trăn cố ý liếc mắt về phía Phương Lục Kiều đứng, vị trí đó trống không.
Xe vừa lái vào con đường nhỏ có hàng cây của học viên Ryder, di động của Liên Gia Chú liền vang lên, là điện thoại của tiểu công chúa nhà Fanny.
Chờ sau khi Liên Gia Chú nhận xong điện thoại, công chúa nhỏ nhà Fanny đã trở thành bạn gái trước của Tiểu Pháp.
Không đúng, có lẽ vẫn chưa tới mức là bạn gái cũ, Tiểu Pháp đã nói anh chỉ dùng thân phận là chủ nhà để mời người ta đi dự tiệc một lần, với lại ăn một bữa cơm.
"Kỳ nghỉ hè mỗi năm tôi đều dành ra một chút thời gian để đi Las Vegas chơi với bạn bè, bởi vì có em nên khiến cho tôi có thêm chút mong đợi cho lần đi tới Las Vegas sau, tôi tin rằng em sẽ là một vị chủ nhà xuất sắc". Tài đánh đàn của Liên Gia Chú là loại nhất, tài ăn nói để từ chối con gái cũng là loại nhất.
Bỏ điện thoại lại chỗ cũ, bàn tay được rảnh rang liền đặt lên tay của cô, hỏi: "Vừa nãy cậu nhìn gì vậy?"
Câu hỏi này làm cho lòng Lâm Phức Trăn có chút hoảng hốt, suy nghĩ lúc xa lúc gần.
"Mình vẫn chưa đủ cho cậu nhìn sao?"
Lại còn đem những lời lừa gạt đám con gái kia ra mà sử dụng với cô nữa.
"Mình đoán, nói không chừng công chúa nhỏ nhà Fanny đã lên kế hoạch cho kỳ nghỉ hè tới rồi, cố gắng làm sao để thành một người chủ nhà, nhưng cậu cũng đừng quên, cậu cũng đã nói nếu không có việc đặc biệt quan trọng thì cậu cũng sẽ không tới cái nơi quỷ quái đó". Cô nhắc nhở anh.
Tất nhiên cái nơi quỷ quá mà Liên Gia Chú nói là chỉ Las Vegas.
Khách sạn Paris nằm ngay sát casino Monaco, không phải vào thời gian cuối tuần thì họ sẽ tới casino để thử vận may sau khi tới khách sạn Paris tụ họp.
Khi buổi tụ họp gần kết thúc thì Liên Gia Chú mới nhớ ra là thiếu mất một người: "Andrew đâu rồi? Sao lại không thấy Andrew?"
Linda làm động tác đỡ trán, dáng vẻ như bây giờ tôi không muốn nói tới người này, còn mấy người khác thì chỉ cười mà không nói.
"Andrew bảo tôi thông báo thay cậu ta, bây giờ cậu ta có chuyện cực kỳ quan trọng phải làm, cậu ta còn nói chủ nhật tuần sau sẽ quay lại. Thằng cha này ngay cả nơi tổ chức tiệc cũng đã chọn xong rồi". Người nói lời này là Carter anh họ của Andrew, anh ta dừng lại một chút rồi quay qua nháy mắt với Lâm Phức Trăn: "Cậu ấy nói tới lúc đó sẽ có trò vui xảy ra".
Nghe lời này thì xem ra trò chơi của Andrew đã tiến hành rất thuận lợi rồi, chẳng trách hôm nay lại không thấy Phương Lục Kiều.
Có lẽ trò cứ mười lăm phút tặng một bó hoa của Andrew đã lập tức khiến cho tâm hồn thiếu nữ của Phương Lục Kiều đầu hàng rồi, nói không chừng thì bây giờ hai người này đang hẹn hò dưới hoa dưới trăng rồi cũng nên.
Nếu quả thật như vậy thì trò chơi sẽ không còn gì thú vị nữa rồi.
Đối thủ bị hạ gục quá dễ dàng.
Có lẽ Trò chơi không còn gì thú vị như vậy làm cho Lâm Phức Trăn bỗng chốc không lên nổi tinh thần, hớp nhẹ một miếng rượu.
Vừa thả ly rượu xuống Liên Gia Chú đã nhích tới gần cô, nhỏ giọng thì thầm: "Có phải là mình đã bỏ lỡ cái gì rồi không?"
Chống khủy tay trên mặt bàn, bàn tay đỡ lấy má, nhìn Liên Gia Chú, từ lông mày tới khóe mắt. Gương mặt này thực sự là kiệt tác của tạo hóa, mỗi một đường nét đều khiến cho người ta thán phục.
"Lâm Phức Trăn, cậu nhìn mình như ậy sẽ khiến cho mình thấy chuyện này có liên quan tới mình đấy". Tiểu Pháp dâng lên góc độ gương mặt càng hoàn mỹ hơn cũng không quên bày tỏ ý kiến.
Có liên quan tới anh sao?
Ít nhất Phương Lục Kiều là vì Liên Gia Chú nên mới lọt vào tầm mắt của cô, mặc dù Lâm Phức Trăn không biết tại sao Phương Lục Kiều lại phải gặp Liên Gia Chú.
Không phải là bị sự tài hoa của Tiểu Pháp khuất phục chứ?
Khóe môi cô khẽ nhếch lên.
MM
Hết chương !