Hồng liên như lửa, thiêu đốt cả mặt đất. Thỉnh thoảng lại có cơn gió nhẹ thổi qua, nhấc lên mấy cánh hoa đỏ rực, bay lượn như đang múa.
Một người mặc áo trắng chậm rãi đi đến. Người đó như ánh trăng trong màn đêm, thanh khiết không nhiễm chút bụi trần. Hắn đứng giữa bụi hoa, nhìn biển hoa mênh mông, dung nhan như ngọc lại lộ ra nét đau đớn.
Hắn hít thật sâu, nhìn xung quanh, đi thẳng về phía trước, bước chân như có như không mà tránh khỏi mấy gốc hồng liên.
Bên dưới biển hoa có một hang động, ẩn dưới tầng tầng lớp lớp cánh hoa. Hắn khẽ lẩm nhẩm, dưới chân tích tụ tiên khí, không hề chần chờ đi vào động, dường như hắn đã đến đây rất nhiều lần, dù không cần nhìn cũng biết rõ vị trí cửa động.
Bên trong động vẫn là cảnh tượng đó, là nơi duy nhất không hề thay đổi, vẫn là vô vàn như đóa hồng liên rực rỡ, ngay cả trên vách, hay trên cái phía trên động, đều toàn là hoa, kéo dài thành một đường vào sâu bên trong động.
Nam tử cứ đi vào trong, ngón tay thon dài chạm vào một đóa hồng liên trên vách. Trên hòn đá có khắc một ấn kí hình hoa, lớn cỡ lòng bàn tay, có sáu cánh,đơn giản mà tinh khiết.
Ánh mắt như trầm xuống, nhìn ấn kì hình hoa trên vách kia, hai hàng lông mày nhíu chặt như có như không còn có một loại áp bách đến không thở được.
“Quả nhiên….là như thế sao?” Hắn khẽ lẩm bẩm mấy tiếng, khóe môi khẽ nhếch, cứ như rất buồn cười, nhưng trên mặt chỉ toàn nét bi thương. Nếu như lúc trước hắn còn ôm chút hi vọng không thực tế, thì nay cũng chỉ lại tuyệt vọng.
Kiên trì suốt một ngàn năm, đến cuối cùng vẫn phải buông tay sao?
Chậm rãi thu tay lại, lòng bàn tay hắn siết thật chặt, đứng giữa biển hoa như lửa, nhìn toàn cảnh như bị sắc đỏ bao trùm, thật lâu cũng không hề nhúc nhích.
Gió nhẹ khẽ thổi, ngàn vạn cánh hoa cuồn cuộn bay lên, vây lấy hắn như đang múa. Áo hắn tung bay, áo trắng như tuyết, thuần khiết vô cùng, nhưng cũng lạnh lùng trong trẻo đến tận xương.
========================================
Hôm sau, mọi người đến Bạch Mộ sẽ lên đường trở về Viêm Hoa môn.Đến bây giờ Lạc Song mới biết đến uy vọng của Miểu Hiên trong Tiên giới. Trận chiến Thiên Trụ ngày ấy, rồi lại chuyện hắn một mình ngăn cản Ma giới hủy đá Trấn giới, tất cả đều truyền khắp Tiên giới.
Lạc Song đứng cách hắn năm thước nhìn người người tấp nập, lại nhìn lên, tất cả đều là Chưởng môn các phái, đều đang thi nhau nói mấy lời khách sáo. Bọn họ cứ khách sáo tới khách sáo lui, nàng đợi một lúc lâu cũng chưa thấy bọn họ nói xong. Nàng thở dài, cứ thế này thì chừng nào mới đi?
“Các vị tiên hữu, hay là mau chóng lên đường đi!” Mộ Lãnh Liệt mở miệng, mọi người lúc ấy mới tỉnh lại, rối rít cưỡi kiếm mà đi. Miểu Hiên vươn tay với nàng, nàng cũng định đưa tay qua.
Nàng lại đột nhiên cảm nhận được mấy tầm mắt phóng tới đây, không đâu khác, toàn bộ đều tập trung trên hai bàn tay. Lạc Song quẫn, lúc này mới nhớ đến, nàng mặc dù trên danh nghĩa là Chưởng môn phu nhân, nhưng trường hợp này tốt nhất không nên cùng cưỡi trên một kiếm.
“Vị này là tôn phu nhân sao?” Có người hỏi, giọng nói có hơi chói tai, một đôi mắt chuột híp đến mức không thể nhìn thấy khe hở, lại còn không ngừng ngó nghiêng, nhìn chằm chằm tay Miểu Hiên đang vươn ra, lại nhìn cánh tay Lạc Song đang định nắm lấy. Bộ dáng của tên đó như đang nói: Gì chứ? Đường đường Chưởng môn phu nhân của Thiên Tích lại không biết cưỡi kiếm sao!
Chưởng môn phu nhân gì chứ, trong sạch của nàng đó!
Cắn răng rồi lại cắn răng, Lạc Song lúc này mới nhếch khóe miệng, nhìn về phía Miểu Hiên vẫn đang đưa tay, chờ nàng bước lên kiếm. Tay bên người, cứ nắm chặt rồi lại thả ra, nắm chặt rồi lại thả ra, liên tục lặp đi lặp lại.
Đột nhiên nàng nhếch môi cười một tiếng, rực rỡ như ánh nắng mặt trời, giơ tay bắt lấy tay Miểu Hiên, trên mặt tỏ vẻ lưu luyến vô cùng, dùng giọng nói mềm mại nhất có thể nói: “Phu, quân, chàng đi trước cũng được, chúng ta gặp lại ở Viêm Hoa môn sau!”
Nói rồi nàng còn cố gắng chớp chớp mắt, định tạo chút nước mắt —— mà không được! Không thể làm gì khác đành tiến lên một bước, lặng lẽ, nhéo lấy thịt trong lòng bàn tay hắn, rồi lại nhìn hắn thật thâm tình.
Cho tội huynh đưa tay bậy bạ này, cho cái tội huynh không biết khiêm tốn này.
Miểu Hiên sửng sốt, nhìn động tác tỏ vẻ tức giận của nàng, vẻ mặt mới vừa rồi còn có vẻ lãnh đạm, lúc này lại bị nhiễm chút sủng nịch. Trong lòng biết nàng đang tức hắn vạch trần khuyết điểm của nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, đành phải phối hợp mà diễn với nàng thôi.
“Phu nhân trên đường đi cẩn thận!” Hắn nói.
Phu nhân hả! Khóe miệng Lạc Song lại run rẩy, lại lần nữa nhéo lấy tay hắn, mỉm cười gật đầu “Được rồi!”
“Đừng bay nhanh quá, chú ý thân thể!”
“Được rồi!”
“Ta đi ở đằng trước, có gì cứ gọi ta là được!”
“Ừm!”
“Phu nhân!”
“Hả?”
“Tay!”
“Gì?” Nàng lúc này mới phát hiện mình nhéo hắn quá mức sung sướng nên quên luôn cả việc buông tay. Nàng vội vàng buông ra, tiếp tục cười nói: “Đi thong thả!”
Hắn lúc này mới lắc lắc đầu xoay người, cưỡi kiếm mà đi, nhìn nàng có vẻ tình ý nồng đậm, lưu luyến không rời, thực tế là đang muốn trả đũa hắn mà thôi. Mọi người mới vừa rồi còn tỏ vẻ khinh thị, lúc này chỉ còn lại vẻ lúng túng, không dám xoay đầu lại mà rối rít cưỡi kiếm bay đi.
Ngẩng đầu nhìn mọi người đã bay đi, Miểu Hiên bay đầu tiên, nhưng bay rất chậm. Có lúc còn bay lơ lửng một chỗ ở giữa không trung, Lạc Song biết hắn đang cố ý đợi nàng đuổi theo.
Đưa tay sờ sờ mũi, nàng lại không nhịn được nghiến răng, cưỡi kiếm, không phải chỉ là cưỡi kiếm thôi sao? Nàng cũng làm được, nhưng mấu chốt là….nàng phải có kiếm để cưỡi chớ!
“Phong Phong!” Nàng quay đầu lại, cười đến quyến rũ, vươn tay “Kiếm của tỷ….”
Ba chữ “cho ta mượn” còn chưa nói, chỉ nghe vụt một tiếng, nàng đã bay ra ngoài. Lạc Song trừng mắt há mồm đứng đơ tại chỗ, gì thế, ai mới là chủ tử vậy?!
Không phải chỉ lén trốn đi “mới” có một lần thôi sao? Phải đối xử với nàng vậy sao? Từ sau khi trở về Phong Phong cũng không thèm nói chuyện với nàng, rõ ràng là trả thù, trả thù mà, xem ra túi hạt dưa này quả thật không thể tiết kiệm rồi.
“Lạc phu nhân!” Đang suy tư có nên trở về Bạch Mộ mượn kiếm hay không, sau lưng lại truyền đến một giọng nam.
Lạc Song chợt cảm thấy nổi cả da gà, theo quán tính nhảy ra sau một bước, quả nhiên: “Cố….Cố Thiên Phàm!” Hắn sao còn chưa đi, trời ơi, cầu xin huynh đừng nói chuyện với ta, cầu xin huynh đừng nói chuyện với ta! (anh Phàm để lại bóng ma quá lớn trong lòng chị =)) )
“Lạc phu nhân!” Hắn thật quy củ hành lễ, đưa đến một vật “Đây là vật gia sư đưa cho, bảo ta giao cho ngài!”
Lạc Song cúi đầu nhìn: “Kiếm?”
Đó là một thanh trường kiếm, kiếm lóe ra ánh bạc, thân kiếm thật hẹp, có vẻ rất linh hoạt.
“Gia sư bảo kiếm của phu nhân trong cuộc chiến ở đá Trấn giới đã bị phá hủy, nên bảo ta đưa đến thanh kiếm này!” Hắn vẫn cứ nghiêm trang trả lời, hoàn toàn không có vẻ lỗ mãng thường ngày, khiến nàng thật không quen.
Nhìn kiếm kia một lúc lâu, đây là một thanh kiếm tốt, ngay cả nàng chỉ cần liếc mắt cũng biết. Chỉ là, Mộ Tử Hân sao lại đưa cho nàng một thanh kiếm như thế? Chỉ vì để nàng dễ dàng đến Viêm Hoa môn thôi sao?
“Vô công bất thụ lộc!” suy nghĩ một lúc, nàng đành cự tuyệt “Hay là….”
(Vô công bất thụ lộc: không có công lao thì không nhận bổng lộc)
“Sư phụ ra lệnh” hắn đột nhiên ngắt lời nàng “Kiếm này phu nhân cứ cầm lấy đi, kiếm này cũng không tệ, đến lúc đó muốn trả cho sư phụ ta cũng được! Nếu như quả thật không thích nó, cho dù ngài có ném đi, sư phụ cũng nhất định không nói lời nào!”
Lời này sao nghe quen tai vậy, nàng lại nhìn thanh kiếm kia, thở dài một tiếng, nhưng vẫn nhận. Kiếm tốt như thế, ném thì tiếc quá.
Cố Thiên Phàm nhìn kiếm trong tay nàng, khẽ thở phào nhẹ nhõm, cứ như rất sợ nàng không nhận nó.
“Đa tạ!” Nàng tạ ơn, rồi không chần chờ nữa, cưỡi kiếm mà đi về phía đám người vừa nãy. Cố Thiên Phàm cũng lập tức đi theo, nhưng vẫn luôn duy trì cự ly khoảng hai bước, tỏ vẻ cung kính, rất ra dáng đệ tử danh môn chính phải, so với hắn ngày thường quả thật như hai người.
Nàng suy nghĩ thật lâu mới hiểu rõ, hắn chỉ ở trước mặt mấy người cùng thế hệ mới không đứng đắn như thế, nếu ở trước mặt trưởng bối sẽ lập tức thành dạng này.
Cứ nhìn cách hắn chào hỏi mấy vị đồng môn là sẽ biết ngay, Tiểu Hoa, Tiểu Nhan, Tiểu Lý, Tiểu Lưu, ngay cả Tiểu “Trư” cũng đều có. Tất cả đều là tiểu này tiểu nọ, không cần nói cũng biết là kiệt tác của hắn.
(trư = heo. Anh Phàm đặt biệt danh tứ phía =)) )
Nàng không mở miệng, người phía sau cũng không nói, bốn phía đều yên tĩnh đến mức hơi quỷ dị. Ban đầu người oán hắn quá mức dài dòng là Lạc Song, mà người không chịu nổi hắn không dài dòng cũng là nàng.
Lại nhìn gương mặt nghiêm trang của người phía sau, Lạc Song không được tự nhiên, hắn thích nói như thế, lại đột nhiên yên lặng, không nghẹn thành bệnh đấy chứ?
“Thượng tiên không biết đang ở đâu?”
“Sư phụ hôm qua cũng đã đến Viêm Hoa môn rồi!” nghiêm trang đáp.
Khó trách không thấy hắn đâu “Huynh là đồ đệ duy nhất của Thượng tiên à?”
“Đúng vậy.” trả lời ngay thẳng thỏa đáng.
“Huynh nói chuyện lúc nào cũng nhiêm nghị vậy sao?”
“Sư phụ có dạy, quân tử cẩn ngôn!”
(quân tử cẩn ngôn: nôm na là quân tử phải biết cẩn thận lời nói.)
“Ồ” Lạc Song gật đầu, tiếp tục nói “Lúc trước huynh đã đến Thiên Tích bao giờ chưa?”
“Đã có, là Dao Trì tiên hội, đưa tin!” Lại rất quy củ.
“Thiên Tích ta nơi nơi đều có kết giới, không biết huynh đã lên núi bằng cách nào?”
“Có người dẫn đường”. tích chữ như vàng.
“Ồ….” Nàng đáp một tiếng thật dài, liếc xéo hắn, trong lòng nổi lên ý nghĩ tà ác “Trước kia ta cũng gặp qua một người, tìm không ra đường lên núi, nên thuận tiện mang hắn lên theo!”
Hắn gật đầu, vẻ mặt chân thành nghe, Lạc Song cười cười tiếp tục nói: “Người nọ cũng cùng họ với huynh, chỉ là đặc biệt thích nói chuyện tình yêu, hơn nữa người đó cũng có một tính cách rất quái đản, thích đặt tên bậy bạ cho người khác, hắn đặt tên cho ta là….Tiểu Lạc!”
Bịch! Cố Thiên Phàm trượt chân, thiếu chút nữa là rơi khỏi kiếm, lảo đảo một lúc sau mới đứng vững được.
“Huynh không sao chứ?” Hắn không phải bị đả kích quá…đó chứ?
“Cô…cô….cô cô…..” Hắn cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, miệng há hốc nhìn Lạc Song, đưa tay dụi dụi mắt, vẻ mặt không dám tin.
Lạc Song gật gật đầu, đang định thừa nhận, nàng chính là con quỷ xui xẻo đó, kết quả lại bị câu tiếp theo của hắn khiến nuốt hết mấy câu định nói vào bụng.
“Giả bộ làm nữ nhân hả!”
Ọc!
Vô cùng….quẫn bách!
“Ta….giống nam đến mức đó sao?” Mặc dù lúc ấy nàng mặc quần áo nam tử, nhưng hắn cũng phải nhận ra chứ? Người này thần kinh thô sao?
“Hử?” Hắn nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt trợn lớn, bật thốt lên “Cô vốn là nữ sao?” Nhìn nàng một cái, lại cảm thấy thất lễ, theo quán tính che mồm lại.
Cuối cùng cũng hiểu rồi sao? Lạc Song xấu hổ, quả nhiên hắn chính là tên Cố Thiên Phàm kia.
“Ta lúc ấy xuống núi có việc, nam trang dễ dàng làm việc hơn, ai ngờ lúc ấy gặp huynh đang bị treo ngược….Ưm!” Nàng còn chưa nói xong đã bị hắn bịt mồm.
“Suỵt, Tiểu Lạc, chuyện này cô đừng nói ra!”
Lạc Song gật đầu, chỉ chỉ tay hắn, lúc này hắn mới buông tay ra, sắc mặt tái nhợt “Phu…” Tay ôm thành quyền định nói đã thất lễ gì đó, lại nghĩ đến đối phương đã biết bản chất của mình, nhất thời không biết làm sao, dù gì cũng xong rồi, hắn gãi đầu giậm chân “Aizzz! Ta khỏi phải khách khí nữa, kiểu nói chuyện không được tự nhiên này ta cũng khó chịu! Tiểu Lạc Tiểu Lạc, cô là Tiểu Lạc đúng không! Chuyện này cô tuyệt đối tuyệt đối không được nói ra đó! Nếu không….nếu không….nếu không ta đánh cô cho coi!”
Ặc….thay đổi quá nhanh rồi? Cố Thiên Phàm hiểu lễ nghĩa kia đã một đi không trở lại rồi sao?!