Dương Khiết duỗi thẳng cổ --- chuyện gì xảy ra?
"Tôi có lời muốn nói với em, có thể cho tôi chút thời gian không?"
"Tôi đang làm việc, Nghiêm tiểu thư."
"Tôi cũng là khách."
"Nghiêm tiểu thư, tôi..." Ngụy Tịnh còn muốn nói điều gì, Dương Khiết tới kéo tay Nghiêm Liệt đẩy cô ra ngoài, chắn giữa cô và Ngụy Tịnh, nghiêm mặt nói:
"Cô động tay động chân cái gì? Cô là ai?"
Trước mắt đột nhiên xuất hiện người xa lạ trừng mắt lạnh lẽo với mình, hoàn toàn là giọng nói gây gổ, từ trước đến nay Nghiêm Liệt đều giao thiệp với người có văn hoá nên không biết phản kích như thế nào.
"Tiểu Khiết, quên đi." Ngụy Tịnh kéo em gái, nhẹ giọng nói, "Không nên gây chuyện ở chỗ chị làm việc. Cô ấy là bạn của chị, đang đùa giỡn một chút thôi."
Dương Khiết thấy bộ dạng chị rõ ràng là bảo vệ Nghiêm Liệt, nhất thời cười khanh khách. Ngụy Tịnh vội vàng lôi Dương Khiết đi, nhân viên phục vụ khác lập tức tiến tới hỏi Nghiêm Liệt cần phục vụ gì.
Nghiêm Liệt cảm thấy hết sức mất mặt, khoát khoát tay nói không cần. Lúc nhân viên phục vụ muốn rời đi, Nghiêm Liệt lại mở miệng nói: "Xin lỗi, thêm một ly kiểu Mỹ nữa."
"Được, tiểu thư xin chờ một chút."
Người phục vụ đi ra, Nghiêm Liệt siết nắm đấm, người hơi phát run. Từ trước đến nay cô không nghĩ mình sẽ có ngày mất mặt ở nơi công cộng như vậy, nhưng bây giờ chính xác là thế.
Nhìn thấy Ngụy Tịnh lạnh nhạt với mình như vậy, giống như người xa lạ, nhưng đối với người khác lại ôn hòa, cô không nhịn được ý nghĩ muốn kéo tới hỏi cho rõ. Gò má bị tát trước kia tựa hồ lại bắt đầu nóng lên, Nghiêm Liệt có chút hận Ngụy Tịnh, cũng là bởi vì Ngụy Tịnh, làm cho cô càng ngày càng không chịu nổi.
Nghiêm Liệt gọi phục vụ tới tính tiền, nhân viên phục vụ hỏi cô ly vừa gọi còn muốn nữa không? Cô nói dùng xong bữa rồi.
Nghiêm Liệt vừa ra khỏi nhà hàng liền cảm thấy dạ dày quặn đau, mồ hôi lạnh điên cuồng chảy ra, cô dùng bàn tay ra sức ấn dạ dày, muốn dùng đau đớn bên ngoài tê liệt từng trận đau đớn hành hạ người từ trong cơ thể truyền tới.
"Nghiêm tiểu thư."
Ở khúc quẹo lại gặp Ngụy Tịnh, Ngụy Tịnh thấy sắc mặt Nghiêm Liệt ảm đạm mặt đầy mồ hôi lạnh, biểu tình lạnh như băng lúc trước lại hiện lên vẻ ân cần, không nhịn được hỏi:
"Chị bị bệnh?"
"Bớt quản tôi đi." Nghiêm Liệt đẩy Ngụy Tịnh ra xông về phía trước, cảm giác Ngụy Tịnh hình như bị đụng chỗ nào, cô quay đầu nhìn, thấy Ngụy Tịnh bị Dương Khiết ôm lấy.
"Không đụng tới chỗ nào chứ?" Dương Khiết nhíu mày, quan tâm hỏi Ngụy Tịnh.
"Không sao..." Ánh mắt Ngụy Tịnh vẫn dừng lại trên khuôn mặt Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt sắp cắn nát răng rồi. Tên khốn kiếp này căn bản không biết mình vì em ấy làm cái gì! Căn bản cũng không biết vì em ấy mà có bao nhiêu phiền não bao nhiêu thương tâm!
Gặp cũng không muốn gặp lại nữa!
Sau khi Nghiêm Liệt đi, Dương Khiết hỏi Ngụy Tịnh: "Người này rốt cuộc là ai vậy, lúc trước người ngồi ở sân bóng thật lâu vẫn không đi chính là cô ấy đúng không?"
Ngụy Tịnh nói cô ấy là một người bạn mà thôi, Dương Khiết không cam lòng còn muốn hỏi nhiều hơn:
"Chị, cô ta làm gì mà cứ dây dưa với chị, có phải là thích chị hay không?"
Ngụy Tịnh cũng không thèm nhìn Dương Khiết: "Làm sao?"
Vốn là Dương Khiết còn muốn theo bản năng hỏi một câu "Chị thích cô ấy sao?"
Thật may kìm nén được, không lỡ miệng nói ra ngoài --- đó mới chính là quả bom thật sự.
Lúc hai người bọn họ đang đợi xe buýt, Dương Khiết cầm danh thiếp vô tình đánh rơi của Nghiêm Liệt trong tay, không nói chuyện cùng chị. Dương Khiết suy nghĩ chị nói lời này kỳ thực chính là thầm chấp nhận sự thật Nghiêm Liệt thích chị. Nhưng chị cô thì sao? Trong lòng chị cho tới nay chỉ có một người. Một mực đang chờ người kia. Nhưng mà, người kia đã...
Xe buýt tới, Ngụy Tịnh không để ý Dương Khiết, một mình lên xe trước, Dương Khiết có chút hối hận mình đã đâm đến điểm cấm kỵ của chị. Lên xe buýt, không có chỗ ngồi, Ngụy Tịnh đỡ phía sau ghế ngồi đứng ở đó, không nói lời nào, nhìn qua rất mệt mỏi.
Mỗi ngày cô đều bắt chuyến xe buýt cuối cùng này, mặc dù là xe trái tuyến, nhưng cô lên xe ở đầu lộ trình, cho nên trong xe vẫn hơi chật chội.
Dương Khiết lôi kéo cái tay cầm, lái xe này khá là hung dữ, Ngụy Tịnh không túm được tay cầm xóc nảy hai lần suýt chút nữa ngã. Dương Khiết một tay ôm Ngụy Tịnh vào trong ngực, để trọng tâm người kia đều dựa vào trên người mình. Ngụy Tịnh vẫn không lên tiếng, cũng không nhìn Dương Khiết, chỉ để mặc cho cô ôm. Dương Khiết nhìn gò má an tĩnh của Ngụy Tịnh, trong lòng ê ẩm.
Hai người về nhà, mở cửa liền bị một trận khí nóng khiến cho ngực khó chịu. Ngụy Tịnh đi mở cửa sổ, Dương Khiết từ sau lưng ôm lấy cô, nước mắt quẹt trên lưng Ngụy Tịnh.
Ngụy Tịnh dừng động tác lại, rốt cuộc vô lực cười: "Vẫn giống như trẻ con."
Một câu nói làm Dương Khiết oa oa khóc lên:
"Chị căn bản không biết em nhớ chị bao nhiêu! Em không muốn một mình chị ở lại nơi này chịu khổ! Cùng em ra nước ngoài học có được không!"
Ngụy Tịnh nói: "Chị không có tiền, làm sao đi nước ngoài được."
"Em có thể nói với cô Vương và chị Diệp Mạn!"
"Người ta có tiền là vì họ có bản lĩnh, bọn học đã rất tốt bụng đưa em ra nước ngoài, chu cấp cho em đi học, em cảm thấy chúng ta còn không biết xấu hổ nói cái yêu cầu vô lý đó sao?"
"Chị, tiền sinh hoạt và học phí đều là tự em đi làm kiếm ra được! Em không dùng nhiều tiền của bọn họ! Hơn nữa sau này chắc chắn em sẽ trả lại toàn bộ cho họ!" Nói tới chỗ này Dương Khiết cũng cảm thấy chuyện bảo Ngụy Tịnh cùng mình rời đi đúng là không khả quan lắm, sửa lời nói, "Ít nhất, chị nhận lấy tiền em đi làm tiền đi, chuyển đến nơi tốt hơn."
Ngụy Tịnh xoay người, vẫn rất bất đắc dĩ: "Tiền của em thì chính em giữ, chị không cần, nơi này cũng vô cùng tốt, chị ở quen rồi."
Từ sau khi cha mẹ Ngụy Tịnh bất ngờ qua đời, cô liền cùng em gái được cha mẹ nhận nuôi sống nương tựa lẫn nhau, tuổi tác hai người chênh lệch năm tuổi. Vốn là tuổi dựa dẫm cha mẹ, hai đứa trẻ đều trưởng thành quá sớm, cũng không khỏi liên quan đến chuyện các cô từng trải qua. Nhưng so với bông hoa ngay thẳng Dương Khiết, Ngụy Tịnh đã bước vào tuổi đôi mươi nên già dặn hơn nhiều. Mấy năm trước Dương Khiết thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy nụ cười tinh nghịch phù hợp tuổi tác của Ngụy Tịnh, nhưng từ sau sự kiện kia, cô phát hiện cả người chị đều bị một loại khí tức trầm lặng bao phủ, càng già dặn hơn.
Ngụy Tịnh đối với cuộc sống của mình vô dục vô cầu, tiền đi làm kiếm được cũng chỉ để duy trì cuộc sống cơ bản nhất. Lần trước lúc Dương Khiết trở lại kéo Ngụy Tịnh ra ngoài chơi, chính là muốn đưa cô đi giải sầu, khiên khúc mắc không thể hóa giải trong lòng cô phai nhạt đi. Nhưng sau khi Dương Khiết nói mình được học bổng muốn mời chị một bữa ngon, chị vẫn như cũ lựa chọn nhà hàng "Ngự Mãn Đông Phong" này...
Nếu không có sự kiện kia, có phải hiện tại chị đã sớm vượt qua thời gian cực khổ?
"Được rồi." Ngụy Tịnh xoay người, cầm khăn giấy lau sạch nước mắt Dương Khiết, "Có cái gì mà khóc? Chị của em vẫn chưa thảm đến mức khiến em khóc không ngừng đâu."
"A." Ánh mắt Dương Khiết hồng hồng, còn làm bộ khóc thút thít nói, "Chị, em thật thích chị..."
"Chị cũng thích em nha."
Dương Khiết thích nhất là nhìn thấy thời điểm làm nũng với chị, chị sẽ lộ ra nụ cười cưng chiều.
"Toàn thế giới thích nhất chị..." Dương Khiết một lần nữa ôm lấy Ngụy Tịnh, rất muốn luôn ở bên cạnh chị không rời. Nhưng Dương Khiết biết mình không thể lười biếng như vậy, cô phải học tập thật giỏi, học thành tài rồi về nước, muốn cho chị cuộc sống đầy đủ sung túc.
Mà tâm bệnh của chị, cô cũng muốn mau mau chữa khỏi.
Nghiêm Liệt ở nhà mấy ngày nay cũng không thấy Nghiêm lão gia tử, ngược lại là mỗi ngày đều đối mặt với Nghiêm Tuấn, làm cho cô phiền lòng không ngớt. Ở nhà điều dưỡng mấy ngày khỏi bệnh rồi, Nghiêm Liệt cái gì cũng không muốn, chỉ muốn làm việc. Nhị phu nhân đối với sức khỏe của cô có chút không nhìn nổi, nhắc nhở cô phải chú ý thân thể. Nghiêm Liệt nói, không chừng chị gái sẽ trở lại, cô muốn trước khi chị trở về phải cầm chắc công ty Nghiêm Trọng, không cố gắng sao được.
"Cái tuổi này của con không cố gắng thì làm gì? Lẽ nào thời gian quý báu lại muốn đi yêu sao? Nhàm chán."
Nhị phu nhân chỉ là hỏi thăm cô một chút thôi, cô lại bày ra điệu bộ nghiêm túc như vậy, còn nói hai chữ "Nhàm chán"?
Nhị phu nhân trong đầu nghĩ: Ta cũng không để cho con nói chuyện yêu đương, một mình con ở đây càn rỡ cái gì?
Nghiêm Liệt gọi điện thoại cho Nghiêm Diễn, lúc này ở Pháp đã rất muộn, nhưng Nghiêm Diễn vẫn đang làm việc.
"Làm sao? Nhớ chị à, Tiểu Liệt? Không sao, chị rất nhanh sẽ trở về."
Nghiêm Diễn tựa như không lòng dạ đáp lại điện thoại em gái, Nghiêm Liệt nghĩ, người chị này của cô vẫn luôn là như vậy, nhìn như vô tâm nhưng kỳ thực trong lòng cất giấu cái gì ai cũng không nói chắc được. Cho nên đối với Nghiêm Diễn, Nghiêm Liệt vẫn là lưu ý đến. Thăm hỏi một chút tình trạng Nghiêm Diễn gần đây, dặn dò chị phải nghỉ ngơi sớm xong, Nghiêm Liệt liền cúp điện thoại.
Cô ngồi trước bàn làm việc trong phòng ngủ suy tư một chút, mở mạng lưới nội bộ công ty, chuyển tài liệu chi nhánh tới cấp dưới, tìm cách để công ty Nghiêm Trọng vận hành. Suy nghĩ thẳng đến đến khuya, cô gửi thư điện tử cho Hứa Tranh, nói một ít ý tưởng của mình, hẹn Hứa Tranh rảnh rỗi ra biển chơi, kỳ thực chính là vì nói chuyện hợp tác. Sau khi gửi đi, Nghiêm Liệt đi tắm, tắm xong ra nhìn hộp thư, chưa có hồi đáp.
Đúng vậy, lúc này có lẽ ai cũng đã chìm vào giấc ngủ rồi.
Nhưng thực ra Nghiêm Liệt đoán sai rồi, Hứa Tranh vẫn chưa ngủ, nhưng cô đương nhiên cũng không ở trước máy tính. Cô đang nằm trên giường, cùng Chu Mật thân mật không kẽ hở.
Ba giờ trước, cô ngồi ở nhà, chờ Chu Mật ngoan ngoãn đến cửa.
Chu Mật nói, có thể chơi cô ấy nhưng không được động đến Tần thái thái, Hứa Tranh đâu có là người nghe lời như vậy? Chu Mật rõ ràng là trốn tránh cô, nhưng cô không ngại, tránh liền tránh nha, dù sao Tần thái thái cũng thích cô muốn chết. Hứa Tranh thường thường hẹn Tần thái thái ra ngoài đánh bài mua sắm. Chỉ cần là Hứa Tranh hẹn, Tần thái thái thậm chí có thể vứt bỏ cháu ngoại mà trang điểm lộng lẫy đi đến cuộc hẹn. Chu Mật thấy mẹ mình hoàn toàn đã bị Hứa Tranh thu mua, mở miệng ngậm miệng đều là cái người phụ nữ dối trá đó, cô thực sự nhìn không được.
Chu Mật gọi điện thoại hỏi Hứa Tranh: "Rốt cuộc chị muốn làm gì?"
Hứa Tranh vừa sửa móng tay vừa nói: "Không muốn làm gì, Tần thái thái tùy tính đáng yêu, tôi mến mộ còn không kịp."
Thanh âm Chu Mật trầm xuống: "Hứa Tranh chị đừng có mà không biết xấu hổ, cha tôi chết nhiều năm như vậy cũng không thấy mẹ tôi nhìn tới ai, chị cho rằng chị là nhân dân tệ người thấy người thích à?"
Hứa Tranh nói: "Tôi cảm thấy Tần thái thái không liếc xéo tôi nha. Có phải là người gặp người yêu hay không vẫn phải tự mình thực hành một chút mới có thể biết được, đúng không, Chu tiểu thư."
Chu Mật nắm điện thoại cảm thấy mình đã bị tức đến không kiềm chế được, tại sao cô lại gặp phải tên biếи ŧɦái Hứa Tranh này? Lúc trước thật sự không nên bị vẻ đẹp của chị ta mê hoặc kiên quyết muốn đi trêu chọc. Bây giờ hối hận cũng không còn kịp nữa rồi. Chẳng qua Hứa Tranh muốn cái gì, Chu Mật hiểu rõ.
"Hứa Tranh, không phải là chị muốn ngủ với tôi sao? Được, tôi đáp ứng chị, ngủ bao lâu cũng được, ngủ thế nào tùy chị. Nhưng chị không thể lại tìm mẹ tôi gây phiền phức!"
Hứa Tranh trầm mặc một hồi, hỏi: "Trong lòng em tôi chính là người như vậy sao?"
"Nếu không thì sao?"
Hứa Tranh im lặng chốc lát, thời điểm mở miệng lần nữa giọng nói đã trở nên lạnh như băng, "Vậy sau này tôi gọi thì em phải đến."
Chu Mật nắm thật chặt điện thoại di động, cắn răng: "Được, thành giao."
Cứ như vậy, Hứa Tranh ngồi tại nhà chờ Chu Mật tự chui đầu vào lưới, lúc Chu Mật tới còn mặc chiếc váy lần trước Hứa Tranh nói thanh thuần đẹp mắt. Hứa Tranh uống hết rượu trong tay, nhìn cũng không thèm nhìn để cho Chu Mật đi tắm.
Chu Mật cũng không nói gì liền đi tắm, tắm xong người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra.
"Muốn làm mau làm." Tóc Chu Mật cũng không sấy khô.
Hứa Tranh nói: "Gấp cái gì, em nằm trước đi, tôi còn muốn xem tivi."
Chu Mật cảm thấy mình là bị Hứa Tranh trả đũa, nếu không Hứa Tranh cũng sẽ không để cô quỳ, làm ra tư thế khó có thể chịu nổi như vậy. Lúc tiến hành được một nửa, Chu Mật cảm thấy có chút đau. Cô vẫn luôn không có cách nào tập trung tinh thần vào loại hành động cưỡng bức này, đương nhiên cũng không nói mấy lời ướŧ áŧ. Hứa Tranh không phải không cảm giác được, nhưng cô không dừng lại, vẫn tiếp tục động tác. Chu Mật đau đến muốn khóc, gắt gao cắn môi, thanh âm gì cũng không phát ra, đem nước mắt toàn bộ nuốt xuống.