"Cái gì? Tìm phụ nữ?" Nghiêm Liệt cầm trong tay tạp chí kinh tế tài chính, nghe thấy Chu Mật nói câu này, cô kinh ngạc đến khuôn mặt nhăn nhó. "Cái gì mà tìm phụ nữ? Hai người chúng ta chính là phụ nữ, không phải sao?"
Chu Mật bị chất vấn nghiêm khắc cảm thấy như mình là đang làm chuyện gì trái đạo lý, mặt đầy hắc tuyến.
Ngoài mặt, Chu Mật vẫn theo thói quen giả vờ ngượng ngùng đem ngón trỏ kề sát môi làm ra vẻ mảnh mai: "Chị gái Nghiêm Liệt này, lại chán ghét nữa rồi, cậu ồn ào cái gì đây? Nhà đối diện đều có thể nghe thấy cậu hét, chúng ta dùng cái này đi bán tất vỉa hè chắc chắn có khả năng át luôn cả âm thanh của đối thủ bên cạnh."
Nghiêm Liệt thả sách trong tay xuống, lời nói ý vị sâu xa giáo huấn Chu Mật: "Cậu thật khiến người khác chán ghét, mình không muốn cùng cậu phạm tội, làm nũng cũng vô dụng. Chẳng qua mình nói này, Chu Mật, cậu có tật xấu này mình không nói gì, cậu thích nam hay nữ là việc của cậu. Dù sao chị gái cậu cũng đã sinh một đứa nhỏ cho mẹ cậu, mẹ cậu không trông mong gì ở cậu, mình lại càng không. Nhưng cậu cũng nên tôn trọng ý nguyện của mình đi, mình không phải người trong giới, mình không có hứng thú với phụ nữ, sẽ không vì buồn chán mà tùy tiện tìm một người."
"Này, cậu không phải là có thành kiến đấy chứ? Phụ nữ thì làm sao, phụ nữ rất khỏe mạnh nha! Cậu chỉ là chưa tiếp xúc qua, chỉ cần tìm mấy học sinh cấp ba, sinh viên đại học đem về nhà chơi một lần, đảm bảo cậu vô cùng thích."
Nghiêm Liệt nhìn Chu Mật gầy trơ xương, mái tóc dài, lại trang điểm đậm, ngụy trang thật giống thục nữ, sao mà nói chuyện lại thô tục như vậy? Cô thật muốn lột hết vỏ ngoài ra xem bên trong cậu ta có phải là một ông chú đáng khinh không.
"Mình không có hứng thú, cậu muốn chơi thì tự mình chơi đi." Nghiêm Liệt quả quyết từ chối.
Chu Mật cong chân, một chân để phía dưới, không chút nào keo kiệt lộ ra đùi trắng toát, kề sát Nghiêm Liệt: "Thử đi mà, mình tìm cho cậu một người thật tốt. Nha?"
Cô vậy mà lại có thể dùng "Bảo bối người ta muốn cái kia nha" nói ra cái lời lưu manh như vậy?
"Mình không có hứng thú" Nghiêm Liệt cầm sách vỗ Chu Mật, giống như đuổi ruồi.
"Vậy cậu có hứng thú với cái gì? Cậu sống năm, bên người không có một nam nhân nào. Mình cứ nghĩ chúng ta giống nhau, vậy mà cái này cũng không hứng thú?"
Nghiêm Liệt đứng lên ngay thẳng nói: "Mình đối với đàn ông hay phụ nữ đều không có hứng thú, hiện tại mình có hứng thú nhất là đem Nghiêm Tuấn kéo xuống ngựa, tự tay mình tiếp quản Thịnh Thế Nghiêm Trọng, hiểu không? Không ôm chí lớn mà chỉ biết cùng phụ nữ lêu lổng, cậu xem cậu đi làm cũng không đi làm, chỉ tiêu tiền bố mẹ, sống còn có ý nghĩa gì?"
Chu Mật vỗ đùi: "Ôi ôi, mình phục cậu rồi, hóa ra Nghiêm Đại tiểu thư bề ngoài hung ác lại có tấm lòng ngay thẳng chính trực đơn thuần như vậy, thất lễ rồi thất lễ rồi!"
"Cậu cút đi!"
"Nói như vậy, hay là cậu muốn loại nghiên cứu sinh, bác sĩ gì đó, băng sơn cấm dục lại là phụ nữ có văn hóa, cậu sẽ có cảm giác hơn?"
"Cậu còn chưa dừng lại?" Nghiêm Liệt đạp một đạp, Chu Mật nói chuyện thật khiến cô buồn nôn.
Chu Mật hét một tiếng nhảy lên sofa đối diện, lăn một vòng vẫn chưa dừng lại, cuối cùng ngã xuống đất.
"Eo của mình!" Cú ngã khiến Chu Mật chảy nước mắt, nằm trên mặt đất kêu to.
"Đáng đời, ai bảo cậu nhảy nhót lung tung." Nghiêm Liệt mặc kệ cô, trở về phòng.
Phải biết rằng Chu Mật bị ngã hỏng eo là một chuyện rất lớn.
Ngày đó cô cùng một nhân viên công vụ nào đó, ở nhà đối phương chơi đến thời điểm mây mưa, nhân viên công vụ kia nỗ lực tiến vào, kết quả nghe thấy "Ầm ầm" một tiếng, nước mắt Chu Mật lập tức tuôn trào, đỡ eo ở trên giường nửa ngày không nói được tiếng nào, mặt so với rau còn xanh hơn.
Nhân viên công vụ còn tưởng do mình xuống tay quá độc ác vội vàng xin lỗi, Chu Mật vung tay nói không sao không phải lỗi của cô, cô mau giúp tôi, đưa tôi đến bệnh viện, coi như tôi nợ ân tình của cô, lần sau sẽ trả lại cô.
Nhân viên công vụ cười, buộc lại tóc dài, mặc áo sơ mi vào, hỏi: "Vẫn là ở trên giường sao?"
Từ bệnh viện đi ra, Chu Mật vẫn cảm thấy eo còn rất đau, thần kinh cũng căng thẳng. Cô cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, mắt thấy Nghiêm Đại tiểu thư ngày càng nhàn rỗi, Chu Mật quyết tâm thực hiện kế hoạch như trước.
Nghe nói trường đại học gần đây thường xuyên có nữ sinh thi đấu bóng, Chu Mật thích nhất xem bộ dáng nữ sinh vận động dưới ánh mặt trời đổ mồ hôi kiểu này.
Đó mới là thanh xuân, mới là tuổi trẻ đích thực – tản mát ra khí chất ngây ngô lại gợi cảm!
Nói không chừng còn có thể gặp mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp lại có kỹ thuật tốt... Chu Mật càng nghĩ càng cảm thấy đây là một chuyện tuyệt vời.
Nghiêm Liệt luôn miệng nói không có hứng thú, Chu Mật mặc kệ cô có hứng thú hay không, mạnh mẽ kéo người đi nhìn đã rồi nói sau.
Cho dù không có hứng thú với phụ nữ, nói không chừng lại có hứng thú với trận đấu. Mặc kệ cuối cùng là cái gì hấp dẫn Nghiêm Liệt, chỉ cần có thể đem cô hút ra ngoài là tốt rồi.
Nghiêm Liệt kỳ thực có chút lười biếng, toàn bộ tinh lực đều dâng hiến cho công việc.
Chu Mật lái xe đưa vị Phật này đi xem trận đấu, dọc đường đi Nghiêm Liệt không hề rời mắt khỏi máy tính cứng ngắc kia. Đến lúc cô ngẩng đầu thì cũng đã đến nơi cần đến.
Mặt Chu Mật giống như là vừa ngâm nước ba ngày: "Chị gái à, cậu còn biết ngẩng đầu sao, có tự đi được không? Hay là muốn mình cõng vào đây?
Nghiêm Liệt nói: "Cậu muốn cõng mình cũng không phản đối."
Chu Mật chịu đựng kích động muốn mắng mấy lời thô tục, lộ ra hàm răng trắng như tuyết cười nói: "Cậu vẫn là tự đi đi, đừng làm khó dễ em gái tay chân mềm yếu này."
Cho dù Nghiêm Liệt lớn lên trong gia đình kinh doanh, tay đều là mùi tiền, nhưng cô vẫn nhận ra được hiện tại mình đang ở một trường đại học danh giá hàng đầu.
Sân vận động của trường học là được nhà nước xây dựng, có hai tòa nhà có thể phục vụ cho những trận thi đấu toàn quốc. Mà bờ tường ở phía tây sân vận động, ngược lại khá vắng vẻ.
Hôm nay diễn ra trận đấu giao hữu, nhìn một chút, các cô gái trên sân tương đối đen, mặc quần áo đồng phục chỉnh tề, trên cơ bản không phân biệt được.
Nghiêm Liệt và Chu Mật ngồi cạnh nhau, hai bên không có người.
Nghiêm Liệt không hiểu luật bóng, còn chưa xem hết trận thứ nhất liền chán muốn chết, lại mang máy tính khô khan ra chơi.
Chu Mật ghét bỏ cô rất không hiểu phong tình, cả ngày đối mặt với máy tính sao có thể sinh ra tình thú? Vì thế, Chu Mật đoạt máy tính trên tay Nghiêm Liệt, muốn làm cho lực chú ý của cô lại một lần nữa hướng tới trận đấu.
Nghiêm Liệt nghĩ muốn trở về. Chu Mật vừa lúc nhìn trúng một cô gái diện mạo không tồi, nghĩ chút nữa phải lấy được phương thức liên lạc, kết quả Nghiêm Đại tiểu thư không cho cô chút mặt mũi mà đứng dậy ra về.
Chu Mật chạy nhanh đuổi theo, một đường đuổi tới bãi đỗ xe của sân vận động.
"Làm gì vậy Đại tiểu thư, dù giá vé có rẻ đi nữa cậu cũng không cần bỏ đi không nói một lời như vậy chứ." Chu Mật một mặt oán giận nhưng vẫn mở cửa xe cho Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt ngồi vào ghế phó lái nói: "Thấy cậu nhìn chằm chằm vào người ta nước miếng thiếu chút nữa là chảy xuống, mình không muốn bị đánh đồng với cậu."
Chu Mật thắt dây an toàn, đang muốn phản bác, đột nhiên thấy một vật thể màu đen bay về phía mặt Nghiêm Liệt.
Chu Mật trong lòng kinh hãi, bản năng muốn vồ tới bảo vệ Nghiêm Liệt, nhưng không kịp.
Cửa kính xe một tiếng vỡ nát, một quả bóng đập vào mặt Nghiêm Liệt. Nghiêm Liệt cao quý đầu hung hăng lay động một cái, sau đó...
Thế giới đều yên lặng.