Bên ngoài Ngưng Hương gọi nàng một tiếng, Quản Bình mới hoàn hồn đi ra khỏi phòng, nàng thấy Ngưng Hương đang dắt đệ đệ đứng ở trong sân, trên mặt hai tỷ đệ đều mang theo nét cười, nắng sớm nhu hòa chiếu xuống người bọn họ, tỷ tỷ xinh đẹp, đệ đệ hoạt bát đáng yêu, rõ ràng rất đẹp mắt nhưng lại khiến nàng toàn thân khó chịu, chỉ cảm thấy chói mắt vô mắt xuống, Quản Bình yên lặng theo sau hai tỷ đệ đi về phía đông Hương biểu hiện không khác gì ngày thường, ăn thế nào thì giờ vẫn như vậy, cùng mọi người vừa nói vừa cười.
Quản Bình ở bên cạnh nhìn, càng nhìn càng khó nuốt trôi.
Nàng biết Ngưng Hương rất sợ Bùi Cảnh Hàn, một người đối quyền quý khiến cô nương nông gia tránh né không kịp đột nhiên hết hoảng sợ, hoặc là đã tìm được cách đối ứng, hoặc là sẽ trả bất cứ giá rất rõ, Ngưng Hương là người chọn vế phía trước hay phía khi ăn sáng xong, Ngưng Hương ăn rất ngon, còn Quản Bình thì miễn cưỡng dùng một bát cháo, cũng không ăn thêm gì không muốn nhìn một Ngưng Hương bình tĩnh chịu chết, nàng một mình trở về tây viện, nằm ở trên giường chợp tới bây giờ, nàng cũng ngóng trông kết quả buổi trưa nhanh đến một trong phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, là nam nhân .Quản Bình lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm rèm cửa."Quản cô nương, nàng có ở bên trong không?" Từ Hòe ngừng ở trước cửa, lắp bắp hỏi."Chuyện gì?" Quản Bình tâm phiền ý loạn, trong lúc mấu chốt này ai nàng cũng không muốn để ra ý không vui trong lời nói của nàng, Từ Hòe cúi đầu nhìn những quả táo đỏ trong tay hắn giấu từ hôm qua, trước mắt lại hiện lên phong thái Lục Ngôn càng nhìn càng tuấn lãng.
Từ Hòe tự ti, bởi vì hắn không có tiền có dung mạo như Lục gia, hắn so ra cũng kém so với Lục Ngôn, nhưng hắn thích nàng, cho dù biết nàng sẽ cự tuyệt, nhưng hắn là một đại nam nhân, ít nhất phải nói rõ cho nàng biết."Quản cô nương, ta, chỗ ta còn một ít trái cây, muốn đưa nàng ăn."Từ từ ngẩng đầu lên, Từ Hòe run rẩy nói, lúc bắt đầu thì còn run rẩy, nhưng sau đó liền bình ổn trở lại, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm rèm cửa, giống như thấy chết không sờn, "Quản cô nương, ta thích nàng, ta cũng không biết ta thích ngươi vì cái gì, cũng biết mình không xứng với nàng, nhưng ta thề, chỉ cần nàng nguyện ý gả cho ta, cả đời ta sẽ đối tốt với nàng, công việc trong ruộng hay bất cứ việc nhỏ gì đều không cần nàng làm, ta sẽ kiếm tiền nuôi nàng.
Quản cô nương, ta không cầu nàng lập tức đồng ý, chỉ cầu nàng cho ta cơ hội, nếu nàng đồng ý hãy nhận mấy quả trái cây này đi, nếu không muốn thì ta sẽ không dây dưa nữa."Nói xong liền đưa tay phải từ một khe hở trên rèm cửa duỗi tay nam nhân rắn chắc to lớn, một lớp vết chai che kín lòng bàn tay, trên lòng bàn tay lại nâng những quả táo đỏ, mặc dù rất nhỏ nhưng đều rất đỏ, như ngọc đỏ điêu khắc.
Quản Bình nhìn ngây người, ngày hôm qua nàng hái nhiều trái như vậy, nhưng đều không thấy trái nào đỏ như những trái này, Từ Hòe có phải cũng biết những trái này đặc biệt cho nên mới lén trộm đưa cho nàng?Quản Bình cười ở Từ gia đã hơn mười ngày, phiền nhất chính là Từ Hòe, nàng trừng mắt uy hiếp hắn, hắn cũng không chịu hết hy vọng."Ngươi cứ đi, nhớ kỹ lời ngươi nói, nếu có lần sau nữa ta sẽ phế một cánh tay của ngươi."Con người đã lạnh, lời nói càng lạnh Hòe không khống chế nổi khiến tay run cầm cập làm trái cây rớt cây trong tay nam nhân rớt xuống một cái chớp mắt, trong lòng Quản Bình run lên, hai tay nắm chặt thành quyền mới không tiến lên đón không nhận, Từ Hòe không nhìn thấy khiến trái cây rơi lộp bộp trên mặt đất, hắn nhanh như chớp hướng về phía Quản Bình."Thực xin lỗi, ta, ta, ta đi ."Nam nhân ngoài cửa nhanh chóng rời đi hậu viện, trái cây còn chưa kịp nhặt lên thì hắn đã chạy hấp Quản Bình nặng dần, nàng cúi đầu nhìn trái cây, định nhấc chân lên liền thả xuống phào một hơi, Quản Bình khom lưng nhặt trái cây lên, vừa lau bụi trên mặt quả vừa đi ra ngoài, đứng ở cửa phòng bếp cất giọng gọi bé trai đang ngồi dưới tàng cây hồng luyện chữ, "A Mộc, chỗ ta còn mấy quả trái cây, cho ngươi đây.""Quản tỷ tỷ thật tốt!" A Mộc cực kỳ cao hứng, vui vẻ chạy về phía gian chính là như vậy, ngóng trông nó nhanh nó lại chậm, sống một ngày bằng một năm.
Ngóng trông nó chậm một chút thì nó càng nhanh, như mũi tên bắn ra khỏi xong cơm trưa, Ngưng Hương đi sang phòng bếp, muốn giúp đỡ rửa bát thị đang khom lưng múc thức ăn cho heo, vừa múc vừa quở trách cháu gái, "Nói không cần cháu giúp mà cứ đòi làm, để người khác nhìn thấy lại nói đại bá mẫu ta cay nghiệt, không gọi nữ nhi làm mà đi sai cháu gái làm."Ngưng Hương bật cười, nghiêng đầu nhìn trưởng bối, "Ai thích kệ ai, cháu biết đại bá mẫu thương cháu là được."Lý thị cười ha ha, xách thùng thức ăn đi về phía chuồng heo..