Ngưng Hương đã hiểu, sau đó nàng xoay người dạy lại cho đệ đệ, A Nam ngoan ngoãn nắm vạt áo nương, nghiêng đầu nghiêm túc Mộc thử hái một trái, nhìn quả trong tay an toàn, hắn vui vẻ hướng về tỷ tỷ Hương cười sờ đầu đệ đệ Nam thấy vậy cũng muốn Hương sợ bé hái không tốt làm mình bị thương mà trái cây cũng hỏng, nàng cười ôm tiểu tử đến bên cạnh A Mộc đang đứng trước giỏ.
Bên trong giỏ trải một tấm vải bố, Ngưng Hương thả một quả trái cây vào, sau đó ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn A Nam nói: "A Nam, đây là giỏ nhà chúng ta, chúng ta hái trái cây bỏ vào, còn A Nam giúp chúng ta nhìn nó, không cho phép người khác trộm được không?"Vừa lúc đó bên ngoài vườn trái cây có thêm vài người cũng tới làm, nhìn thấy hai nhà Từ, Lục lạ mắt, họ tò mò nhìn qua hướng bên Nam nhìn chiếc giỏ bên cạnh còn to cao hơn so với mình, bé đặt cái mông ngồi xuống đất, nhìn nương nói: "Không cho!"Ngưng Hương vui vẻ hôn bé, "Vậy A Nam nhìn cho thật kỹ, cô cô đi hái trái cây, kiếm tiền cũng cho A Nam nhé."A Nam toét miệng gật nhà liền bắt đầu bận việc.
A Đào và A Mộc chỉ để ý hái dưới cùng, đám người Ngưng Hương hái chỗ cao hơn, chỉ hái quả màu đỏ, còn quả màu xanh thì để thêm vài ngày.
Từ Thu Nhi tinh nghịch, giẫm lên một cành to khỏe leo lên hái trên cao, Ngưng Hương thấy vậy nhỏ giọng dặn dò nàng cẩn thận một chút, đừng ném xuống."Không sao, muội cũng không phải là trẻ con." Từ Thu Nhi không chút để ý nói, nàng vừa hái tốt một quả liền cúi đầu kêu Lục Dung mười tuổi, "Nhị muội muội, hai chúng ta cùng nhau làm đi, ta hái, ngươi chụp giúp ta rồi thả vào trong giỏ đi."Nàng xưng hô theo ba huynh đệ Lục Thành gọi tỷ muội Lục Dung cười đồng ý, A Mộc cũng giúp hai người chụp trái Bình ở bên cạnh nhìn một lát rồi ngầm thở dài, nàng đi tới cây ăn quả, đưa lưng về phía nam nhân bên kia rồi lưu loát bò lên, sau đó kêu Ngưng Hương, "Ngươi chụp giúp ta." Nàng không muốn Ngưng Hương leo này Ngưng Hương nghe theo nàng , ngoan ngoãn đi gốc cây thì rất chắc chắn, nhưng càng hướng lên trên càng khó trèo.
Từ Thu Nhi và Lục Phù đều đã sớm bỏ qua, nhưng Quản Bình người nhẹ như yến, chỗ hai người Từ Thu Nhi không dám giẫm lên nhưng còn nàng như giẫm trên đất thị nhịn không được khuyên nhủ: "Hái hết chỗ này thôi rồi xuống đây đi, lát nữa để bọn họ trèo thang hái cũng được, chúng ta đi sang cây khác hái đi."Quản Bình dạ một tiếng nhưng lại không có ý trèo xuống, nàng đưa tay ra chỗ cao nhất hái cây sát bên, Lục Ngôn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấp giọng khen: "Không hổ là người chạy nạn, lá gan thật lớn."Từ Hòe đang ở bên cạnh hắn hái trái cây, nghe vậy nhíu mày, vừa hái vừa nhắc nhở: "Đã qua rồi thì cho qua đi, ngươi đừng nói đến chuyện chạy nạn nữa, nàng nghe được chỉ nghĩ thêm."Lục Ngôn nhìn hắn một cái, lập tức bồi tội: "Từ ca nói đúng lắm, sau này ta sẽ chú ý."Từ Hòe có chút chột dạ, nhảy xuống cây thả trái vào giỏ."Cô cô!"A Nam ngồi dưới đất, thấy nương ôm nhiều trái cây đi tới, bé mở miệng nhỏ tử rất nghe lời, Ngưng Hương vừa muốn khen A Nam một câu thì chợt thấy phía trước Lục Thành đang khiêng một cái thang đi nhanh tới, thật xa cũng có thể cảm giác được hắn hừng hực nhìn mình chăm chú.
Trong lòng Ngưng Hương hốt hoảng, nhanh bước vài bước đem trái cây trong lòng bỏ vào trong giỏ, sau đó thừa dịp Lục Thành gần đi tới lại nhanh chóng tránh về dưới tàng cô nương chạy thật nhanh, Lục Thành bất đắc dĩ cười."Phụ thân!" A Nam trông thấy hắn, cao hứng vỗ vỗ chiếc giỏ bên cạnh, "Chúng ta !""Ai nói cho cháu đó là của nhà cháu?"Phía cửa vườn trái cây đột nhiên truyền đến giọng đàn ông, A Nam nghiêng đầu, nhìn nam nhân cao lớn đang đi tới, cảm thấy có chút quen Hương nhìn xuyên qua cành cây, không biết có phải là người của Ngô gia hay không, Phan thị đứng xéo đối diện cười giải thích với Lý thị: "Ngô gia còn có một vườn hạt dẻ, đây là quản sự của vườn hạt dẻ đó, hắn tên là Nghiêm Kính, quan hệ rất thân với cha A Nam."Ngưng Hương nghe vậy lặng lẽ nhìn về phía Lục Thành, đã thấy Lục Thành hướng về nàng chớp mắt..